ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 243: Thuyền hoa 1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:53:46
Lượt xem: 7
Mùa xuân Thịnh Kinh năm nay đến sớm.
Trên con phố chính của Tây Nhai, những quán rượu đã sớm treo cờ xuân, cây mai chỉ còn sót lại vài bông cuối mùa, trong khi những cành liễu non bên cầu Lạc Nguyệt đã bắt đầu đ.â.m chồi.
Trong bầu không khí của mùa xuân tươi mới này, Lục Đồng trở về Nhân Tâm Y Quán.
Miêu Lương Phương sau khi nghe tin tức từ Y Quan Viện đã sớm cùng Đỗ Trường Khanh chuẩn bị, còn đi đến tiệm Nhân Hòa đặt một bàn rượu ngon và mang về viện. Lục Đồng vừa bước đến cổng y quán, Ngân Tranh đã ôm lấy nàng không buông tay.
“Cô nương,” Ngân Tranh nói, “không phải ngươi bảo phải đợi đến kỳ nghỉ tháng này mới về sao, sao lại về sớm vậy?”
Các y quan đi Tô Nam chữa bệnh dịch đã lập công, sau khi trở về hoàng thành được trình lên luận công ban thưởng, còn có một số văn sách về việc chữa dịch cần chỉnh lý, nhất thời quả thực rất bận rộn.
“Ta xin phép nghỉ với Y Chính.”
Đỗ Trường Khanh đứng một bên nhìn nàng, đôi mắt thoáng đánh giá. Sau mấy tháng không gặp, hắn vẫn giữ dáng vẻ cũ, quần áo chỉnh tề, thái độ có phần lười biếng, nhưng lại mang thêm vài nét tự tin, trông càng ngày càng ra dáng một ông chủ trẻ tiền đồ vô lượng.
Hắn cầm một nắm hạt óc chó, tiện tay chia cho Lục Đồng nửa hạt, rồi nói với mọi người: “Xem nào, ta đã bảo mà, nàng ấy chắc chắn lại gầy đi! Ngày trước ở y quán, ta chăm ăn chăm ngủ kỹ càng thế nào chứ. Vậy mà đi làm Y Quan có hơn một năm, đã gầy gò thành thế này, đủ để thấy một đạo lý.”
Ngân Tranh tò mò: “Đạo lý gì?”
“Con người không nên làm việc!” Đỗ Trường Khanh cắn hạt óc chó, nói với vẻ đầy lý lẽ: “Theo ta, đừng làm quan y nữa. Làm ở chỗ ta không phải tốt hơn là làm trâu làm ngựa ở Y Quan Viện sao? Mà tiền lương cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
A Thành nhỏ giọng nói: “Chưởng quầy, Y Quan Viện vẫn tốt hơn y quán của chúng ta mà.”
Đỗ Trường Khanh lườm cậu ta một cái.
Miêu Lương Phương giơ gậy giả vờ đánh, vừa giúp Lục Đồng dỡ hành lý vừa cười: “Về là tốt rồi. Về gấp thế này, nhà chưa kịp nấu cơm, Tiểu Đỗ đã đặc biệt đặt một bàn tiệc, lại bảo người thịt con gà mái nuôi cả năm để nấu canh…”
Ngân Tranh nghe xong liền nói: “Nấu canh gà làm gì, có phải ở cữ đâu.”
“Không phải muốn bồi bổ cho nàng ấy sao?” Đỗ Trường Khanh không hài lòng: “Bồi bổ khí huyết!”
“Ôi chao,” Miêu Lương Phương lắc đầu, “kể cả ở cữ cũng không cần uống nhiều canh gà đến thế.”
“Vậy ý ông là ta nấu nhầm rồi à?”
Chuyện trò rôm rả, câu chuyện dần lệch sang hướng khác.
Trong sân, giàn che trước đây đã được tháo bỏ, từ sau Tết, Thịnh Kinh không có tuyết, thời tiết mỗi ngày một ấm áp. Mọi người ngồi vào bàn, câu chuyện lại quay về chuyến đi Tô Nam của Lục Đồng.
“Lục đại phu,” Đỗ Trường Khanh gắp miếng thịt gà, hỏi nàng: “Ta nghe lão Miêu nói, các cô đi cứu dịch, khi trở về Y Quan Viện sẽ được luận công ban thưởng, còn có cái gì mà được tăng 3 cấp. Sau này có thể vào cung làm ngự y cho các quý nhân, có thật không? Có thưởng bạc không?”
Ngân Tranh lườm anh: “Đông gia sao mà thực dụng thế?” rồi múc cho Lục Đồng một bát canh gà, “Cô nương, sau chuyến này có phải áo quan y của người cũng đổi màu rồi không?”
Quan y mới thường mặc áo dài màu xanh nhạt, theo cấp bậc mà màu sắc sẽ đậm dần để thể hiện địa vị.
Lục Đồng cầm muỗng, khẽ khuấy bát canh: “Ta không quay lại Y Quan Viện nữa.”
A Thành vừa ăn cơm vừa hỏi: “Ý ngài là sao?”
Lục Đồng ngẩng đầu: “Ta đã từ chức rồi.”
Trong sân lặng ngắt một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-243-thuyen-hoa-1.html.]
Đôi đũa trong tay Đỗ Trường Khanh rơi xuống đất đánh “cạch” một tiếng.
“Sao cơ?”
“Ta đã từ chức rồi.”
“... Sao lại thế?” Miêu Lương Phương khó hiểu: “Đang yên đang lành sao lại từ chức?”
Lục Đồng khuấy bát canh, giọng điềm tĩnh: “Ta suy nghĩ rồi, Y Quan Viện không phù hợp với ta, ta thích ngày tháng ngồi ở y quán hơn, nên đã từ chức.”
“Không phải, cô thích ngồi ở Tây Nhai thì sao lại còn đi Tô Nam?” Đỗ Trường Khanh đẩy bát cơm, vẻ bực dọc: “Người ta đi cứu dịch thì có cả thanh danh lẫn thăng chức, sao đến lượt cô lại không bằng lúc trước?!” Hắn nói một hồi, bỗng như nghĩ ra gì đó, đập bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Đồng: “Ta biết rồi!”
“Có phải cô lại gây chuyện gì bên ngoài không?”
Lục Đồng im lặng.
“Chắc chắn là thế,” Đỗ Trường Khanh càng thêm chắc chắn: “Trước đây cô cũng xem đơn thuốc của Ngự Dược Viện rồi về Tây Nhai đóng cửa sám hối ba tháng. Lần này ở Tô Nam cô lại không quản được cái tay, gây rắc rối gì đó, cuối cùng không phải là tự từ chức, mà bị đuổi khỏi Y Quan Viện đúng không?”
Lời này vừa dứt, những người trong sân đều nhìn về phía Lục Đồng.
Đi Tô Nam cứu dịch, về lại mất chức, đúng là khiến người ta khó hiểu.
Lục Đồng vẻ thản nhiên: “Cứ coi như ta đi một chuyến, thấy cảnh dịch bệnh khó khăn, rồi sinh lòng sợ c.h.ế.t đi. Làm ngự y trong cung, toàn tiếp xúc với các quý nhân, xử lý không tốt còn chuốc họa vào thân, chẳng bằng tự do ở Tây Nhai.”
“Huống hồ,” nàng mỉm cười, “ngồi ở y quán Tây Nhai không tốt sao? Lão Miêu có lúc vội quá không kịp làm, thêm ta nữa vào là vừa. Đúng dịp lễ hội còn có thể làm phương thuốc mới. Còn chuyện Chưởng quầy muốn mở y quán ở phố Thanh Hòa phía nam thành để kiếm bạc của người giàu, có lẽ ngày sau cũng có thể thành hiện thực.”
Nghe đến mấy chữ “kiếm bạc của người giàu,” khí thế của Đỗ Trường Khanh liền xìu xuống, vẻ mặt thoáng d.a.o động.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ngân Tranh thấy vậy, cười nói: “Không vào Y Quan Viện thì thôi, bổng ngân cũng không nhiều hơn y quán bao nhiêu. Ở y quán chúng ta, tối nào cũng được đóng cửa sớm, Y Quan Viện thì phải thức đêm. Cô nương trở lại thì tốt rồi, đến xuân còn có người giúp sửa sang lại tiểu viện, ta ở một mình cũng không thấy sợ nữa.”
Nói xong, nàng lại lén nháy mắt với Miêu Lương Phương.
Miêu Lương Phương hiểu ý, tiếp lời: “Đúng đúng, Chưởng quầy cũng đâu tiếc thêm một phần lương tháng, đúng không? Tiểu Lục làm một phương thuốc mới còn mang về nhiều hơn cả lương ấy chứ.”
Đỗ Trường Khanh vẫn nhíu mày, giọng bực bội: “Tương lai rộng mở không cần, lại về Tây Nhai, đầu óc hỏng rồi à? Thôi đi, chuyện của cô, ta không muốn nói, chẳng có chuyện nào khiến người ta vui vẻ cả... Cô đã về thì nghĩ xem làm thuốc gì mới đi. Nói trước nhé, dù cô là Y Quan của Y Quan Viện trở về, lương tháng vẫn như cũ, không được hét giá cao đâu.”
Lục Đồng cười: “Được.”
Hắn lại hỏi thêm vài câu, cố ý dò xem Lục Đồng ở Tô Nam có gây ra chuyện gì không, nàng đều trả lời từng cái một. Không tìm được manh mối gì, Đỗ Trường Khanh đành bỏ qua, nhưng nét mặt vẫn có chút khó chịu.
Sau bữa ăn, Miêu Lương Phương kéo Lục Đồng về phòng, nhân lúc Đỗ Trường Khanh đang tính toán sổ sách ở quầy, thì thầm hỏi: “Tiểu Lục, ngươi thật sự từ chức rồi à?”
Lục Đồng gật đầu.
“Rốt cuộc vì sao?” Miêu Lương Phương không hiểu: “Bây giờ ngươi mới từ Tô Nam trở về, lại là lthời điểm quan trọng nhất trong kỳ khảo hạch đánh giá, ngươi từ chức, Thường Tiến cũng đồng ý sao?”
Lục Đồng khẽ cười, nhẹ giọng đáp: “Y chính cũng biết chuyện.”
“Tiểu Lục...”
“Miêu tiên sinh,” nàng nhìn Miêu Lương Phương, “Y Quan Viện thực chất thế nào, ông từng ở đó, rõ hơn ta. Ta không hợp với nơi đó, cũng không muốn sống những ngày tháng khép nép, phải cúi đầu nhìn sắc mặt người khác. Ngồi ở y quán, chữa bệnh cho dân thường, vẫn thoải mái hơn trong hoàng thành.”
Miêu Lương Phương nhìn nàng chăm chú.
Lục Đồng bình thản để ông đánh giá.