ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 241: Nụ hôn 1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 04:53:37
Lượt xem: 10
Bùi Vân Ánh từ ngoài cửa bước vào.
Hôm nay hắn thay một bộ cẩm y tay hẹp, nền đỏ, thêu hoa chim đối cánh. Đến Tô Nam đã lâu, đa phần hắn chỉ mặc trang phục kỵ binh của cấm vệ quân, nay đột nhiên đổi sang y phục tươi sáng hơn, dưới ánh đêm mờ ảo lại càng thêm phần tuấn tú, phong thái phi phàm.
Các thái y im lặng trong giây lát, Thường Tiến là người đầu tiên lên tiếng. Ông đứng dậy nói: “Bùi điện soái sao lại tới đây? Không phải nói hôm nay cùng mấy người bên Lý Huyện Úy…”
Đoàn người chuẩn bị khởi hành về kinh, Lý Văn Hổ và Thái Phương dự định nhân dịp Giao Thừa làm tiệc tiễn biệt mọi người. Thường Tiến từ chối tham gia, còn hôm nay Bùi Vân Ánh lại đang ở huyện nha sắp xếp nhân lực ở lại Tô Nam, đáng lý phải dùng bữa cùng người trong huyện nha.
Bùi Vân Ánh bước đến trước bàn, nói: “Tiệc tàn rồi.”
“Sớm vậy sao?” Thường Tiến ngạc nhiên, “Ta còn tưởng Thái Huyện Thừa bọn họ sẽ ở lại đón giao thừa.”
Bùi Vân Ánh chỉ cười, không đáp.
Thường Tiến không hỏi thêm, tự mình rót rượu mời hắn: “Bùi điện soái đến thật đúng lúc. Tô Nam trị dịch lần này, nếu không có ngài giúp đỡ, không thể thuận lợi như vậy được. Đêm nay nhân lúc vui chung, ta kính ngài một ly.”
Bùi Vân Ánh ban đầu đang trấn áp loạn ở Kỳ Thủy, sau đó vội vã đến Tô Nam mang thuốc và lương thực đến tiếp tế. Sau nữa, hắn còn đích thân thượng tấu xin chỉ dụ, nhờ vậy mà Xích Mộc Đằng và Hoàng Kim Đàm mới kịp thời được đưa đến Tô Nam.
Bùi Vân Ánh mỉm cười, cúi đầu uống cạn chén rượu.
Điều này vừa vặn như mở đầu, các thái y trong viện lập tức vây quanh.
“Ta cũng muốn kính ngài một ly! Bùi Đại nhân thật sự đã cứu cái mạng già này! Tô Nam sao lại lạnh đến vậy chứ, cái lạnh như đ.â.m vào tận xương vậy, nếu không có than mà ngài mang tới, lão phu chắc chắn không thể sống đến lúc trở về Thịnh Kinh!”
“Ta nữa, ta nữa!” Lão thái y bị chen lấn, người khác tiến lên chắp tay cúi người, “Trong thành lúc ấy, bọn lang sói lòng dạ hiểm ác, lúc nào cũng muốn cướp thuốc cướp lương. Bùi Đại nhân tới thật đúng lúc! Quân đội của ngài chỉ cần đi qua một vòng, bọn côn đồ Tô Nam đều co rúm lại.”
“Bùi Đại nhân…”
“Ta kính ngài…”
“Trẻ tuổi tài cao, trọng tình trọng nghĩa…”
“Về đến Thịnh Kinh tiền đồ rộng mở, đừng quên nâng đỡ giúp đỡ chúng ta…”
Có người đã bắt đầu nói xa hơn.
Chàng trai trẻ mặc y phục đỏ tươi, bị vây ở trung tâm, trên mặt luôn giữ nụ cười, hoàn toàn không có vẻ khó chịu. Tính tình hắn rất tốt, đón nhận từng chén rượu một và lời chúc từ mọi người, trở thành trung tâm của sự chú ý, ai cũng muốn tranh thủ nịnh nọt.
Thỉnh thoảng khi uống rượu, ánh mắt hắn lại lướt qua đám người, như vô tình nhìn về phía này.
Lục Đồng quay mặt đi, tránh ánh mắt ấy.
Các thái y ngày thường ăn nói thận trọng, phong thái ôn hòa nho nhã để bệnh nhân tin phục,chẳng mấy khi động đến rượu, tửu lượng cũng chẳng ra sao. Mới uống được mấy chén, họ đã say túy lúy, bộc lộ bản tính.
Người thì trèo lên bàn ca hát, kẻ lại khóc lóc tự kiểm điểm mình trước tường, có người oán trách công việc trong Y Quan Viện quá nhiều, bệnh nhân thì khó tính, muốn tìm dây thừng để tự tử. Không rõ là rượu Tô Tô này quá mạnh hay họ tửu lượng kém, hoặc do nhiều người mượn rượu làm càn, tóm lại là cảnh tượng nhốn nháo như quần ma loạn vũ.
Lục Đồng bị làm ồn đến không nghe rõ được xung quanh, bỗng thấy chàng trai được mọi người vây quanh nhìn đang về phía mình. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Bùi Vân Ánh hơi nghiêng đầu ra hiệu, sau đó tự mình đi về phía cửa.
Nàng hiểu ý, đặt ly xuống rồi đứng dậy.
Kỷ Tuân hỏi: “Lục y quan đi đâu vậy? Sắp b.ắ.n pháo hoa rồi.”
“Tản bộ chút thôi.” Lục Đồng nói, rồi xoay người bước ra cửa.
Ra ngoài, quả nhiên Bùi Vân Ánh đang đợi nàng ở cửa. Nàng tiến lại, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Bên trong đông người như vậy, không thấy ồn sao?” Hắn cười nhìn thoáng qua tình trạng hỗn loạn trong sân, “Dẫn nàng đến một nơi này.”
Lục Đồng chưa kịp nói gì, đã bị hắn kéo đi.
Lúc này đã là đêm Giao Thừa, trên phố không một bóng người. Thành Tô Nam nhà nhà đều quây quần đoàn viên, thi thoảng từ sâu trong ngõ vang lên một hai tiếng pháo.
Đi qua hành lang dài, bước vào sân, Lục Đồng mới nhận ra: “Đây không phải là nơi ở của cấm vệ quân sao?”
Viện thái y nằm sát bên khu ở của cấm vệ quân để tiện xử lý tình huống khẩn cấp.
“Đúng thế.” Bùi Vân Ánh nói: “Nàng từng đến đây rồi mà.”
Lục Đồng im lặng. Lần trước nàng đến đây là khi hắn bị thương, nàng giúp hắn băng bó.
Nghĩ đến cảnh đó, trên mặt nàng bất giác có chút không tự nhiên.
“Nàng làm sao vậy?” Bùi Vân Ánh khoanh tay nhìn nàng, “Sao lại mang bộ dạng chột dạ thế này?”
“Ta có gì mà chột dạ gì chứ?” Lục Đồng đẩy cửa bước vào, “Những người khác trong khu này đâu?”
“Thái Phương tổ chức tiệc, tất cả đều đang ăn uống, rất muộn mới về. Hơn nữa, viện này của ta, họ không vào được.” Bùi Vân Ánh theo sau, tiện tay đóng cửa.
Lục Đồng bước vào, bất giác ngẩn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-241-nu-hon-1.html.]
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, đặt một bình rượu, hai chén ngọc, vài đĩa điểm tâm ngọt bùi, và ở chính giữa là một chuỗi tiền đồng được xâu bằng dây tơ màu, trên đó khắc hai mươi bốn chữ Phúc Thọ.
"""Trăm đồng xâu chỉ tơ dài,
Chia ra, gối mộng, giữ hoài bên tim."""
Ngày trước, khi còn ở nhà họ Lục, mỗi đêm giao thừa, mẹ cô sẽ lén đặt chuỗi tiền đồng xâu bằng dây đỏ dưới gối của nàng.
Lục Đồng nhìn chuỗi tiền đồng, cầm lên hỏi: “Tiền lì xì sao?”
“Không phải nàng vẫn tiếc vì đêm nay không tìm được đồng xu trong bánh sao?” Bùi Vân Ánh ngồi xuống bên bàn, cười nói: “Giờ nàng đã có rồi.”
“Làm sao huynh biết ta không tìm được đồng xu?”
Hắn liếc nàng một cái, chậm rãi đáp: “Khi ta vào viện của các nàng, vị đồng nghiệp kia của nàng đang tận tình lấy lòng nàng. Chỉ cần nhìn là biết.”
Lục Đồng: “…”
Ánh mắt của hắn quả thật vẫn sắc bén như mọi khi.
Nàng thu chuỗi tiền vào tay, nhẹ giọng hỏi: “Vậy huynh gọi ta đến đây, chỉ để đưa ta tiền lì xì thôi sao?”
“Tất nhiên không phải.” Bùi Vân Ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Xem pháo hoa cùng một đám ma men, không phải là quá ồn sao? Chỗ này yên tĩnh, ta cho nàng mượn.”
Phải thừa nhận, hắn chọn nơi này rất khéo, vừa sạch sẽ vừa đơn giản. Chỉ cần mở cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài. Đến nửa đêm b.ắ.n pháo hoa, chắc chắn đây là vị trí xem đẹp nhất.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Vậy ta hẳn là phải cảm ơn Điện Soái rồi?”
“Được thôi.” Hắn tựa tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn nàng, môi khẽ nhếch: “Nàng định cảm ơn ta thế nào?”
“Huynh muốn ta cảm ơn thế nào?” Nàng nhìn lại hắn, thản nhiên hỏi.
Bùi Vân Ánh nhướn mày, im lặng một lát rồi bật cười: “Vậy thì dưỡng thương cho tốt đã, rồi hẵng nói.”
“Nghe cứ như đang đòi nợ vậy.” Lục Đồng nhấc bình rượu lên, rót một ly đầy rồi đưa lên môi. Nhưng vừa chạm vào đầu lưỡi, hương vị ngọt lịm đã lan tỏa khắp miệng. Nàng sững lại, nhìn hắn hỏi: “Không phải rượu sao?”
Hắn liếc nàng, trong ánh mắt có chút trách móc, vừa cầm bình rót đầy ly của mình, vừa nói: “Nàng đang uống thuốc, còn muốn uống rượu à? Không muốn sống nữa à?”
“Đây là Mai Hoa Ẩm mà ta đặc biệt tìm về. Ta thấy vị đồng nghiệp kia của nàng chẳng chuẩn bị đồ uống ngọt cho nàng.”
Mấy chữ “đồng nghiệp của nàng”, hắn nói với giọng ý tứ sâu xa, khiến Lục Đồng không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể ngửa đầu uống cạn ly nước.
Khi nàng nâng tay lên, ống tay áo trượt xuống, để lộ cổ tay đầy vết thương. Lần này vết thương không giống thường ngày, mơ hồ có chút ửng đỏ. Bùi Vân Ánh thấy vậy, lập tức nhíu mày, nắm lấy cổ tay nàng hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Lục Đồng hơi khựng lại.
Dạo gần đây, cơ thể nàng dần có phản ứng trở lại với thuốc, Kỷ Tuân đang dùng thuốc điều trị những vết thương cũ ở Hoàng Mao Cương cho nàng. Có loại thuốc hiệu quả, có loại không, nên trên người nàng thi thoảng sẽ xuất hiện những phản ứng ngoài ý muốn.
Sau khi nghe nàng giải thích, Bùi Vân Ánh mới buông tay, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt: “Vẫn phải tiếp tục thử thế này sao?”
“Không sao.” Lục Đồng nói: “Cũng không đau.”
Nghe vậy, Bùi Vân Ánh ngước mắt nhìn nàng.
“Nhìn gì vậy?” Lục Đồng nghi hoặc hỏi.
“Đau thì nói không đau, nhớ thì nói không nhớ, thích thì nói không thích.” Hắn khẽ cười lạnh, giọng có chút nghiêm nghị: “Lục đại phu, nàng cứ phải nói ngược lòng mình như thế à?”
Lời của hắn khiến không khí bỗng chùng xuống, Lục Đồng ngẩng đầu, thấy ánh mắt hắn nghiêm nghị, có phần giận dữ.
Sau một lúc im lặng, Lục Đồng nhẹ nhàng đáp: “Thuốc của Kỷ đại phu sẽ hiệu nghiệm, vết thương chắc chắn sẽ lành.”
Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Một lát sau, hắn dường như cuối cùng cũng nhượng bộ, giọng nói trầm xuống, mang theo sự dịu dàng.
“Đó là lời của đại phu.”
“Còn đối với người bệnh, không cần phải chịu đựng. Đau thì cứ nói đau, không thoải mái thì phải nói ra. Đó mới là việc người bệnh nên làm.”
“Lục đại phu làm đại phu đã quá lâu. Đôi khi, cũng nên thử xem mình như một bệnh nhân bình thường.” Hắn cúi đầu, rót đầy ly nước ngọt đưa đến tay nàng. Khi đầu ngón tay chạm nhau, có một chút ấm áp nhẹ nhàng truyền qua.
Lục Đồng lặng lẽ nhìn người đối diện.
Dưới màn đêm Tô Nam hơi se lạnh, gương mặt chàng trai trẻ bỗng chốc mất đi sự sắc bén thường ngày, ánh mắt nhìn nàng như gợn mưa nhẹ nhàng, dịu dàng mà ấm áp.
“Lần sau nếu nàng đau, hãy nói với ta. Dù không giúp được gì, ít nhất cũng có người biết.”
Lục Đồng ngây người.
Tựa như một con thuyền nhỏ lướt trên dòng sông lạnh giá, dần mở ra một mặt hồ xuân yên ả, từng gợn sóng khẽ lay động, lòng nàng bỗng xao xuyến.