ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 240: Đêm giao thừa 1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:48:20
Lượt xem: 15
Đêm khuya tuyết rơi dày, gió ngang thổi không ngừng.
Ánh sáng dưới chân lồng đèn tựa như một lớp sương vàng mỏng manh, lại như ánh hoàng hôn rực rỡ của Lạc Mai Phong buổi chiều.
Lục Đồng nhẹ nhàng cất lời.
“Vân Nương, c.h.ế.t trong tay ta.”
Nói xong câu này, như thể gỡ bỏ được một gánh nặng cuối cùng, một góc luôn nặng trĩu trong lòng nàng bỗng trở nên nhẹ nhõm như mây.
Thật ra, giờ nghĩ lại, có những chuyện xảy ra thật sự quá bất ngờ.
Nàng ở lại Lạc Mai Phong suốt bảy năm, ngày qua ngày, năm qua năm. Thời gian đầu nàng luôn nghĩ cách trốn thoát, nhưng dần dần ý chí cũng trở nên tê liệt. Nàng sống như con rối bị nhốt trên đài, mỗi ngày lặp lại cùng một vở diễn.
Một ngày nọ, nàng cùng Vân Nương xuống núi mua hạt giống thảo dược, gặp một người phụ nữ nghèo khó trước cửa hiệu thuốc Tô Nam.
Người phụ nữ đó không phải người địa phương, giọng nói đặc sệt quê mùa, đang quỳ trước chủ hiệu thuốc khẩn cầu tha thiết.
Nàng đứng trước cửa nghe rất lâu, biết được người phụ nữ này đã đi rất xa để mua một vị thuốc cứu con trai, nhưng tới nơi lại thiếu ba đồng. Đi đi về về mấy chục dặm đường thật quá khó khăn, người phụ nữ muốn mua chịu hoặc mua ít hơn, nhưng chủ tiệm nhất quyết không đồng ý.
Lục Đồng đã bù vào ba đồng đó cho bà.
Người phụ nữ cảm kích rơi nước mắt, liên tục cảm ơn nàng, rồi rời đi. Nàng nhìn theo bóng dáng bà mà ngây người.
Khuôn mặt của người phụ nữ đó rất giống mẹ nàng.
Khi quay lại, nàng thấy Vân Nương đứng trước cửa hiệu thuốc, nở nụ cười như có như không nhìn nàng, vẻ mặt như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Sau khi về đến núi, Vân Nương rải hạt giống mới mua dưới gốc cây mai, nhìn nàng ngồi trước lò thuốc rồi đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu Thập Thất,” bà nói, “ngươi có muốn rời khỏi nơi này không?”
Lục Đồng ngẩn người.
Cây mai nở hoa, rừng lạnh ánh lên màu hồng của những bông hoa, dưới gốc cây, người phụ nữ mặc váy áo mỏng, trang điểm lộng lẫy hơn cả hoa mai đỏ.
“Ngươi ở trên núi lâu như vậy, lại lén đọc không ít y thư của ta, ngày thường giải độc cũng khá lắm, chỉ là chưa từng chế độc.”
Mỗi lần Vân Nương thử độc lên nàng, Lục Đồng đều tự giải độc cho mình theo những y thư đã đọc, có lúc giải được một phần, có lúc không.
“Chúng ta chơi một trò chơi đi.” Vân Nương chống cằm nhìn nàng.
“Trò gì?”
Vân Nương suy nghĩ một lúc: “Ngươi ấy, học cách làm một loại độc dược tặng ta. Nếu ngươi có thể hạ độc c.h.ế.t ta, ngươi được xuống núi. Còn nếu không…”
Người phụ nữ nhếch môi cười: “Ngươi sẽ ở lại núi này, làm người thử thuốc cho ta cả đời, được không?”
Lục Đồng im lặng.
Thật ra, dù nàng không đồng ý, Vân Nương cũng có thể giữ nàng ở lại núi làm người thử thuốc cả đời.
“Sợ sao?” Vân Nương có chút thất vọng, xoa đầu nàng, “Thật đáng tiếc. Ta cứ nghĩ ngươi rất muốn về nhà.”
Về nhà.
Nàng nhìn ra xa.
Mai rừng bạt ngàn trên Lạc Mai Phong che khuất con đường nhỏ dẫn xuống núi. Nàng nhớ đến người phụ nữ giống mẹ đã gặp trước cửa hiệu thuốc. Đã lâu nàng không về nhà, không biết mẹ hiện tại ra sao, có giống người phụ nữ kia không, tóc bà có bạc một nửa như vậy không.
Trọn bảy năm, nàng rời xa nhà suốt bảy năm, có lẽ còn sẽ xa hơn nữa. Chỉ cần Vân Nương không chết, nàng không thể nào về được.
“Được.”
Người phụ nữ hơi ngạc nhiên.
Lục Đồng nhìn bà, lặp lại: “Được.”
Bà sững người, rồi vui vẻ cười lớn: “Ta đợi ngươi, Tiểu Thập Thất.”
Khi còn ở trên núi, nàng đã làm rất nhiều loại thuốc, đều dùng độc thảo trên Lạc Mai Phong, nhưng tất cả đều là thuốc cứu người. Nàng đã đọc rất nhiều độc kinh của Vân Nương, nhưng đây là lần đầu tiên chế độc dược để hại người.
Vân Nương tỏ vẻ thích thú nhìn nàng loay hoay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-240-dem-giao-thua-1.html.]
Nàng chia độc dược đã chuẩn bị thành hai phần, một phần cho Vân Nương uống, một phần để bà phân tích. Bề ngoài nàng trông bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng vô cùng bất an, chờ đợi kết quả.
Vân Nương mỉm cười uống độc.
Từ lúc uống độc đến khi phát độc kéo dài bảy ngày, có lẽ là do cơ thể Vân Nương khác với người thường. Nếu không, đáng lẽ độc phải phát tác từ ngày thứ ba.
Người phụ nữ nằm trên ghế dưới gốc mai, ánh mắt nhìn nàng ngày càng kỳ lạ: “Tiểu Thập Thất, độc dược này ngươi dùng gì để pha chế?”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Vân Nương tự xưng tinh thông mọi loại độc trên đời, nhưng vẫn không nhận ra được thành phần cuối cùng trong độc dược này.
“Bà không nhận ra sao?”
“Vậy giải dược là gì?”
Lục Đồng lắc đầu: “Không có giải dược.”
Vân Nương ngẩn ra.
“Ta đã thêm m.á.u của ta vào phương thuốc,” Lục Đồng nói.
Máu của nàng, sau bảy năm thử độc, đã hòa lẫn trăm loại độc dược, trở thành một loại độc tố. Những độc tố đó pha trộn với nhau, không thể phân biệt được độc nào là độc nào, ngay cả Vân Nương cũng không thể.
Công cụ thử độc năm xưa của Vân Nương cuối cùng lại trở thành bài toán không thể giải của chính bà. Nhân quả thế gian, vòng luân hồi là vậy.
Nghe nàng nói, Vân Nương ngây người trong giây lát, sau đó bật cười, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy tán thưởng và thỏa mãn.
“Hóa ra là thế,” bà thở dài: “Ngươi quả thật là một mầm non tốt.”
“Nhưng ta không có giải dược,” Lục Đồng nhìn bà, giọng nói thoáng chút run rẩy, “Cũng không làm được giải dược.”
Đó là m.á.u của nàng, độc trong người nàng, ngay cả nàng cũng không thể giải được, làm sao giải được độc trong m.á.u nàng đã truyền sang Vân Nương?
Vân Nương liếc nhìn nàng một cái, cười nhạt: “Ngươi sợ cái gì?” Bà khẽ cười: “Ta vốn cũng sắp c.h.ế.t rồi.”
Lục Đồng ngẩn người.
Ngày càng nhiều tia m.á.u chảy ra từ khóe môi Vân Nương, nhưng bà vẫn bình thản lau đi, không chút bận tâm.
“Sau khi ta chết, Tiểu Thập Thất, nhớ đốt hết y thư, độc kinh trong phòng ta, chôn cùng ta, cứ chôn chung ta với mười sáu người trước đó đi.”
“Những y thư và độc kinh đó, để lại cho thế gian cũng chỉ lãng phí, chi bằng theo ta xuống mồ. Lạc Mai Phong rộng lớn, ta sợ cô đơn.”
Lục Đồng ngơ ngác lắng nghe.
Bà lại nhìn nàng, nụ cười vừa quỷ dị mà lại từ ái: “Tiểu Thập Thất, ngươi thực sự rất giỏi. Không ngờ ngươi có thể kiên trì ở Lạc Mai Phong lâu như vậy.”
“Ngươi là người thử thuốc cuối cùng của ta, cũng là đồ đệ đầu tiên của ta. Ta rất hài lòng về ngươi.”
“Ta là mạng người đầu tiên trên tay ngươi, Tiểu Thập Thất. Từ hôm nay, ngươi đã trở thành người giống như ta.”
Bà khẽ mỉm cười: “Chúc mừng ngươi, đã xuất sư.”
Lục Đồng ngơ ngác nhìn bà, mắt cay xè, nhưng không có lấy một giọt nước mắt, chỉ cảm thấy hoang mang.
Máu từ môi Vân Nương chảy ra ngày càng nhiều. Bà khẽ thở dài, từ từ nhắm mắt lại.
Vân Nương đã chết.
Chết dưới độc dược pha m.á.u của nàng.
Lục Đồng không còn như ngày trước. Khi Ô Vân qua đời, nàng ôm con ch.ó nhỏ khóc nức nở. Lần này, nàng chỉ lặng lẽ đứng dậy, thu dọn và thay y phục cho Vân nương. Chính lúc đó, nàng nhìn thấy những vết sẹo trên người Vân nương.
Trên cơ thể Vân nương là những vết bỏng lớn, với thương tích nặng như vậy, bà vốn không thể sống đến giờ. Lục Đồng dần hiểu ra rằng có lẽ suốt bảy năm qua, hoặc thậm chí còn lâu hơn thế, Vân nương dùng độc dược để duy trì mạng sống, nhưng việc uống độc chỉ để cầm cự chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát, cuối cùng rồi cũng đến lúc tận cùng.
Vậy nên, trước khi chết, bà nhất định phải tận mắt chứng kiến Lục Đồng "xuất sư".
Ngọn lửa nuốt chửng căn nhà tranh nơi Vân nương từng ở, những y tịch được bà sưu tầm cẩn thận cũng hóa thành tro trong lửa đỏ. Lục Đồng quỳ trước mộ, định khắc bia thì đột nhiên dừng lại.
Giữa nàng và Vân nương, rốt cuộc là mối quan hệ gì?
Nàng ở lại Lạc Mai Phong suốt bảy năm, xuyên suốt trong bảy năm đó, Vân Nương dần dần biến nàng thành một con người khác. Nàng từng hận bà, cũng từng biết ơn bà. Trong những ngày lạnh giá đầy tuyết ấy, có lẽ trong khoảnh khắc nào đó, nàng cũng thấu hiểu sự cô độc của người phụ nữ ấy.
Cuối cùng, trên bia mộ, nàng khắc hai chữ "Ân Sư."