ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 238: Cáo biệt 1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:48:13
Lượt xem: 11
Lục Đồng bước đi trên con đường phía trước.
Hai bên là sương trắng dày đặc, quấn quýt không tan, nhưng con đường dài dưới chân nàng lại có vài phần quen thuộc.
Dọc đường là những hàng cây mơ, trên cành đã kết quả xanh non. Đột nhiên, có người từ phía sau vỗ mạnh vào nàng, một cánh tay vòng qua vai, giữ đầu nàng và vò mạnh hai cái: “Ta về rồi!”
Nàng kinh ngạc ngoảnh lại, ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt trong bộ áo xanh, đầu đội khăn vải.
Thiếu niên đeo một chiếc cặp sách trên lưng, đôi mày sáng, ánh mắt rạng ngời. Từ trong cặp, hắn lấy ra một nắm kẹo đậu bọc giấy gạo, dúi vào tay nàng: “Này, cho muội đấy.”
Nàng nhìn nắm kẹo trong tay, rồi lại nhìn người trước mặt: “Lục Khiêm?”
“Không biết lớn nhỏ,” hắn cười mắng, khoác vai nàng bước về phía trước, “gọi là ca ca.”
Xung quanh dần trở nên sáng sủa hơn. Ánh hồng nhạt của hoàng hôn nhuộm đỏ cả con đường dài trên núi. Mùi thơm của đồ ăn từ các con hẻm nhỏ len lỏi qua đầu mũi, tiếng chuyện trò huyên náo của hàng xóm vang lên.
Cánh cổng lớn phía trước “két” một tiếng mở ra. Một cô gái trẻ, mặt mày thanh tú, thò đầu ra từ bên trong. Nàng mặc váy lụa màu vàng nhạt thêu hoa mộc lan, tựa một đóa hoa xuân nở rộ rạng rỡ. Nhìn hai người, nàng cười nói: “A Khiêm, Tiểu Muội, mau vào rửa tay rồi ăn cơm đi!”
Nàng ngẩn ngơ nhìn. Dưới ánh tà dương dịu dàng, đôi mắt nàng bỗng trở nên ướt át.
Đây chính là ngôi nhà của Lục gia ở huyện Thường Vũ.
“Đến đây, đến đây!” Lục Khiêm vừa đáp vừa kéo tay nàng bước qua cổng.
Vào trong là phòng ăn, có một chiếc ghế dài bằng gỗ. Qua cửa sổ là sân nhỏ được quét dọn sạch sẽ, xung quanh là ba gian phòng nối liền. Trên tường vẫn treo tranh chữ. Gần nhà bếp, một chiếc vại đá xanh đựng đầy nước sạch, trên mặt nước, chiếc gáo bầu nổi lềnh bềnh.
Lục Đồng dừng chân.
Căn nhà quen thuộc này, nơi nàng đã sống suốt nhiều năm, không có dấu vết của trận hỏa hoạn, không có tro tàn hay gỗ cháy. Nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trong ký ức nàng từ nhiều năm trước, như một tờ giấy cũ ngả màu dịu dàng.
“Sao còn đứng đó làm gì?” Lục Khiêm kéo nàng đi rửa tay, “Cẩn thận kẻo lát nữa cha mắng cho đấy.”
“Sao về muộn thế,” giọng cha vang lên sau lưng kèm theo tiếng ho nhẹ, gương mặt nghiêm nghị: “Chắc lại mải chơi trên đường đúng không.”
Lục Đồng quay lại.
Nàng thấy cha mình, vẫn mặc chiếc áo bông vải cũ quen thuộc, cổ áo đã có dấu hiệu sờn. Nàng thấy mẹ mình, đang bưng rổ đựng đầy ngọn hương xuân từ sân đi vào, tóc mẹ dính vài chiếc lá mơ rơi.
Họ vẫn đứng đó, bình an ngay trước mặt nàng.
Nước mắt Lục Đồng chảy dài.
“Ôi trời,” Lục Nhu thấy vậy liền vội vàng chạy tới, lấy khăn lau nước mắt cho nàng: “Sao lại khóc rồi?”
Nàng quay lại ôm lấy Lục Nhu, như một kẻ lữ hành cô độc cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, vừa vui vừa buồn, cảm xúc đan xen, không thể kìm nén, bật khóc nức nở.
Lục Nhu nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, như khi xưa mỗi lần nàng gây họa bị cha mắng, dịu dàng an ủi: “Tiểu Muội đã lớn thế này rồi, sao vẫn còn hay khóc như thế?”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Từ nhỏ đã mít ướt,” Lục Khiêm xoa đầu nàng, cười trêu: “Nhưng này, Lục Tam, lớn đến thế rồi mà vẫn còn khóc sao?”
Lục Đồng thoáng ngẩn người.
Từ nhỏ nàng vốn là người không chịu được uất ức.
Ngày xưa ở nhà, mỗi lần cãi nhau với Lục Khiêm, nàng luôn dựa vào cái cớ là em út mà khóc trước, cuối cùng người bị mắng lại là Lục Khiêm. Hắn thường nói, mắt nàng như chứa cả hồ nước lớn, nước mắt muốn rơi lúc nào là rơi. Sau này đi theo Vân Nương lên Lạc Mai Phong, không còn ai để nàng bắt nạt nữa.
Dần dần, nàng gần như đã quên mất cảm giác uất ức là như thế nào.
Nàng không còn hay khóc nữa.
Lục Đồng ngẩng đầu, khẽ nói: “Cha, mẹ, tỷ tỷ, nhị ca, mọi người đến đón ta về nhà phải không?”
Người ta nói rằng sau khi chết, linh hồn sẽ trở về nơi gắn bó nhất khi còn sống.
Ở Lạc Mai Phong, nàng đã nhiều lần nghĩ, liệu khi mình c.h.ế.t đi, có trở về quê nhà không. Nàng muốn quay về nhà họ Lục, được gặp lại gia đình.
Động tác lau nước mắt dừng lại, Lục Nhu thu tay về, mỉm cười lắc đầu.
“Đồng Đồng,” nàng nói, “muội đã trưởng thành rồi.”
Lục Đồng ngơ ngác nhìn nàng.
“Tiểu Muội đã lớn rồi,” Lục Nhu cười nhìn nàng, “còn có thể một mình vào kinh giúp cả nhà báo thù nữa.”
“Kha Thừa Hưng, Phạm Chính Liêm, Lưu Côn, Thích Ngọc Đài… Muội đã làm rất tốt, rất giỏi.”
Cả người Lục Đồng run lên.
Như thể những gì nàng cố gắng che giấu bấy lâu nay đã bị phơi bày. Nàng bối rối, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của người thân.
“Lục Tam, ta cứ nghĩ muội là kẻ nhát gan, không ngờ ta đã nhìn nhầm.” Giọng thiếu niên vang lên vui vẻ, sảng khoái như những ngày xưa: “Thế này thì sau này chúng ta cũng có thể yên tâm rồi.”
“Xin lỗi…” Nàng lắp bắp, “Ta…”
Nàng muốn nói rằng mình không muốn phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy. Nàng muốn nói gia phong của nhà họ Lục luôn nghiêm khắc, mà nàng lại đã làm rất nhiều chuyện trái với những điều răn dạy của cha. Nàng muốn nói rất nhiều điều, nhưng đến lúc mở miệng, lại chẳng thể nói ra câu nào.
“Không cần phải xin lỗi.” Tiếng cha vang lên bên tai.
Nàng ngẩng đầu, cha nàng đứng ngay trước mặt. Vẫn là dáng vẻ nghiêm nghị ấy, nhưng trong giọng nói lại có chút gì đó dịu dàng khó nhận ra.
“Người đức độ không hại người để mưu lợi, người nhân từ không hại người khác để mưu danh."
Ông nhìn Lục Đồng: “Con gái nhà họ Lục chúng ta, giỏi lắm.”
Mắt Lục Đồng lại mờ đi.
Nàng vốn nghĩ mình không còn dễ khóc như trước. Những năm qua, nàng cũng dần rèn luyện bản thân thành một người sắt đá, nhưng không ngờ khi đối diện với người thân, nàng lại trở về như trước kia, vẫn là cô bé dễ rơi nước mắt ngày nào.
“Đừng khóc nữa, Tam nha đầu,” mẹ bước tới, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôm nàng: “Muộn rồi, con nên quay về thôi.”
Nàng giật mình, như bị dội một gáo nước lạnh: “Không, con không muốn!”
“Con không muốn quay về!” Lục Đồng nắm lấy vạt áo mẹ, “Con muốn ở đây, muốn mãi mãi ở bên cha mẹ, tỷ tỷ và nhị ca!”
Nàng ghét chia ly, căm ghét ly biệt. Thấy gia đình đoàn tụ, làm sao nàng có thể cam lòng rời xa?
“Đồng Đồng,” mẹ nhìn nàng, giọng dịu dàng đầy yêu thương: “Con đã trưởng thành rồi. Trẻ con lớn rồi thì phải rời xa cha mẹ, rời xa nhà. Hơn nữa, giờ con là một đại phu giỏi như vậy.”
“Vẫn còn có người đang chờ con,” bà lau nước mắt cho nàng , mỉm cười trêu chọc: “Con quên mất tiểu tình lang của con rồi sao?”
Tiểu tình lang?
Lục Đồng sững người.
"Con gái ta trước giờ đã chịu rất nhiều khổ cực," người mẹ dịu dàng vuốt tóc nàng, ánh mắt đầy yêu thương. "Giờ con đã trưởng thành, trở nên thông minh và xinh đẹp, mạnh mẽ và dũng cảm. Những điều chúng ta không thể làm được, con đều đã làm được."
"Đừng chấp niệm với quá khứ nữa, con người phải luôn nhìn về phía trước. Cha mẹ, huynh tỷ đều yêu thương con, nhưng trên thế gian này còn nhiều người yêu thương con hơn nữa. Con gái nhà họ Lục chúng ta, từ trước đến nay đều là những người luôn tiến về phía trước, có phải không?"
"Con không muốn bước tiếp," nàng vừa khóc vừa nói, như đang cố chấp theo đuổi một kết cục không thể có: "Con muốn ở lại đây, con muốn ở cùng với mọi người..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-238-cao-biet-1.html.]
Trước mắt dần hiện lên một lớp sương trắng, bóng dáng trước mặt dần trở nên mơ hồ. Nàng chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng đưa tay ra nắm lấy, nhưng chỉ nắm vào khoảng không. Một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên trong không trung.
"Đồng Đồng..."
Là giọng của cha mẹ nàng: "Bước tiếp đi, đừng lưu luyến quá khứ nữa."
Rồi tiếng nói đó lại biến thành lời dặn dò của Lục Khiêm và Lục Nhu.
"Dũng cảm thêm chút nữa, bước tiếp đi."
Mọi thứ xung quanh bỗng nhiên chìm vào bóng tối.
Nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt, nàng không kìm được, ngồi thụp xuống, ôm gối khóc nức nở.
Tại sao vẫn phải ở lại đây? Tại sao mãi mãi không thể trọn vẹn? Rõ ràng nàng đã trở về nhà, đã gặp lại cha mẹ, huynh tỷ. Tại sao vẫn không thể giữ họ ở lại?
Con người nên tiến về phía trước, nhưng quá khứ lại quá nặng nề, còn tương lai thì chẳng thấy được điểm dừng. Nỗi lưu luyến giống như một sợi dây kết nối nàng với thực tại. Nàng níu giữ sợi dây ấy, không nỡ buông tay.
Nhưng lại không thể không buông tay.
"Cộc cộc cộc—"
Trong sự tĩnh mịch, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
Nàng sững sờ một chút, ngẩng đầu lên. Trong bóng tối đen đặc, bỗng nhiên hiện ra một khung cửa sổ.
Có một người đứng trước cửa sổ.
Là một chàng trai trẻ khôi ngô. Hắn mặc một bộ áo gấm màu đỏ thẫm rực rỡ, trông như một tia sáng ấm áp trong hố sâu tăm tối này, vừa sáng rực vừa dịu dàng. Hắn giơ ống trúc đựng thứ nước ngọt ngào ra trước mặt Lục Đồng, lắc lắc và mỉm cười.
"Nàng định trốn mãi ở đây đến bao giờ?"
Lục Đồng ngẩn ra trong thoáng chốc.
Ngay sau đó, hắn dường như đã hết kiên nhẫn chờ đợi, liền bước vào phòng, kéo nàng dậy khỏi sàn nhà.
"Ra ngoài đi." Hắn nói.
Cánh cửa được mở ra.
Hắn nắm tay nàng, kéo nàng bước ra khỏi căn phòng. Màn sương mù dày đặc dần tan biến, xung quanh dần trở nên nhộn nhịp trở lại. Giọng nói của chàng trai trẻ vang lên, trong trẻo như gió, không chút để tâm: "Nàng quên Tây Nhai rồi sao?"
Tây Nhai?
Cái tên này sao mà quen thuộc đến thế. Theo lời hắn nói, nàng nhìn thấy không xa, ở góc ngã rẽ của con hẻm nhỏ, một cây mận sum suê xanh tốt đang che bóng mát dưới ánh nắng chói chang. Trên tấm biển được nhánh cây che phủ, hai chữ "Nhân Tâm" được khắc rõ ràng.
Một ông chủ trẻ tuổi đang ngồi chống cằm trước quầy, vẻ mặt buồn chán. Vị đại phu già mắt mờ nheo mắt đọc từng chữ trong sách thuốc, vừa đọc vừa xoa bóp chân mình. Một tiểu nhị đang đứng lên ghế cẩn thận lau chiếc cờ lụa óng ánh treo trên tường. Ở tiệm may đối diện, một cô gái xinh xắn đang cầm chiếc váy lụa xanh, nghiêm túc mặc cả với ông chủ tiệm.
Cô gái quay đầu lại, thấy Lục Đồng, liền nở một nụ cười rạng rỡ: "Cô nương về rồi à!"
Ánh nắng rực rỡ và chói lóa. Bên tai nàng lại vang lên giọng nói vui vẻ của chàng trai trẻ: "Nàng quên Y Quan Viện rồi sao?"
Y Quan Viện?
Thế rồi, nàng lại thấy nơi mà nàng từng chán ghét, chỉ vì những toan tính mà phải bước vào đó.
Nàng nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú nho nhã đang cúi xuống nhặt những sách thuốc rơi trên sàn, cẩn thận phân loại và xếp gọn vào hộp y dược. Nàng nhìn thấy vị y chính luôn cầm danh sách cứu trợ dịch bệnh ở Tô Nam, không ngừng tranh cãi để thêm tên nàng vào danh sách đó.
Còn có cô gái tươi sáng, thẳng thắn, trong cơn mưa đêm ướt sũng đã mở lòng với nàng. Dưới ánh đèn cô đơn, rượu mai chua chát, nhưng lời nói khi say của nàng ấy lại hào sảng và mạnh mẽ. Nàng ấy vỗ vai nàng, lớn tiếng nói:
"Ngày sau, muội làm Chính Viện Sử, mình làm Phó Viện Sử, hai ta hợp sức, cùng nhau nở mày nở mặt!"
"Chúc muội và ta đều trở thành Viện Sử!"
Nàng như chìm trong mơ hồ, ánh mắt lạc về nơi xa hơn.
Sương mù dần tan, lộ ra những ký ức xưa rõ ràng hơn.
Có người phụ nữ mặt mày vàng vọt giữa vườn đầy Hồng Phương Tự, có một thư sinh hiền lành, lương thiện trong căn lều cỏ bên quầy cá tanh nồng, có vị viên ngoại râu dài luôn miệng nói chuyện văn vẻ ồn ào, có người phụ nữ mạnh mẽ một mặt muốn tìm chồng tốt ở hoàng thành cho con gái, một mặt lại lén dúi cho nàng một giỏ mận…
Họ nói cười, bước ngang qua đời nàng, những câu chuyện xã giao và những lời xưa cũ dần đan thành từng sợi chỉ mỏng manh, tinh tế. Những sợi chỉ ấy vương vấn, quấn quanh nàng, dệt thành một tấm lưới mềm mại, bao bọc lấy nàng.
Thì ra, bất tri bất giác, nàng đã kết nối với nhiều người như vậy. Thì ra, nàng đã ở nơi này lâu đến thế.
Nàng bỗng cảm thấy một chút không nỡ rời xa.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Ở lại đi, Tiểu Thập Thất."
Nàng giật mình, quay lại nhìn.
Khung cảnh rực rỡ như pháo hoa lập tức tan biến. Tất cả đều biến mất. Lục Đồng xoay người, nhìn thấy Vân Nương đang đứng trước mặt nàng.
Vân Nương vẫn giữ vẻ đẹp rực rỡ của mình, khoác chiếc áo choàng lụa đỏ vàng, giống như một đóa mai đỏ nở rộ trong tuyết. Bà nhìn nàng, ánh mắt vừa như dịu dàng, vừa như trêu chọc.
"Ngươi muốn rời khỏi đây sao?" Bà hỏi.
Lạc Mai Phong phủ đầy tuyết trắng, những ngọn núi chồng chất kéo dài bất tận. Lục Đồng lùi lại một bước.
"Ở lại đi." Bà dịu dàng nói, giọng điệu như chứa đầy mê hoặc, vẫy tay gọi nàng. "Ở lại bên ta."
"Thế gian này, lòng người khó lường, thế tình hiểm ác. Ở Thịnh Kinh có gì tốt đẹp đâu?" Bà cười, giọng nói êm ái, kể về những sự thật chua chát: "Kha Thừa Hưng vì tư lợi, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người đầu gối tay ấp. Phạm Chính Liêm vì công danh, phớt lờ người vô tội. Biểu thúc Lưu Côn của ngươi vì một trăm lượng bạc mà đem cháu trai mình lên pháp trường. Phủ Thái Sư thế lực lừng lẫy, để dẹp yên chuyện rắc rối, diệt cả nhà họ Lục."
Bà bước đến gần nàng.
"Ngươi làm rất tốt," Vân Nương khen ngợi, "xuống tay gọn gàng, không bỏ sót một ai. Những người đến Lạc Mai Phong này, ngươi là đứa trẻ đầu tiên biết g.i.ế.c người."
"Tiểu Thập Thất, ngươi và ta vốn dĩ là cùng một loại người."
Toàn thân Lục Đồng run rẩy, nàng lập tức phản bác: "Ta không phải!"
"Ngươi chính là như vậy." Vân Nương mỉm cười, đưa tay vuốt những lọn tóc trước trán nàng ra sau tai. Đầu ngón tay bà lạnh buốt, nhưng lời nói của bà còn lạnh lẽo hơn.
"Ngươi đã g.i.ế.c nhiều người như vậy, mối thù lớn đã trả xong, không còn điều gì vướng bận nữa." Bà nhìn nàng trìu mến. "Ngươi đã quá mệt mỏi rồi. Bé ngoan, sao không ở lại đây, từ nay về được giải thoát?"
Bà cầm lấy tay Lục Đồng.
"Dù sao, ngươi cũng chưa từng rời khỏi đây, đúng không?"
Lục Đồng ngây người một lúc.
Nàng biết Vân Nương nói đúng.
Nàng luôn cảm thấy mọi người và mọi thứ đều tiến về phía trước, chỉ có nàng là không. Nhìn lại, nàng không còn ngôi nhà nhỏ của nhà họ Lục; nhìn tới, tương lai nàng lại mịt mờ không lối đi. Nàng như bị bỏ lại một mình trong căn nhà tranh trên Lạc Mai Phong, không biết làm thế nào để rời khỏi.
Vì vậy, nàng vẫn luôn không muốn nghĩ đến tương lai.
“Ngươi và ta, vốn là những người giống nhau. Vậy nên, ở lại đây đi.”
Vân Nương nắm lấy tay nàng, kéo về phía căn nhà tranh trước gốc mai.
“Ngươi đã chẳng còn gì cả.”