Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 234: Dược nhân 1

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:41:29
Lượt xem: 11

Bên ngoài gió tuyết vẫn tiếp tục gào thét.

Lý trí vừa mất đi nhanh chóng quay trở lại, những bí mật bị vạch trần, sự lúng túng và yếu đuối của Lục Đồng phút chốc biến thành cơn giận dữ, nàng quay người muốn bỏ đi, nhưng lại bị một bàn tay kéo lại.

Bàn tay của Bùi Vân Ánh giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt dịu dàng và nụ cười trên mặt hắn lúc trước đã biến mất, thay vào đó là biểu hiện lạnh lùng, như đang kìm nén một cơn giận ngấm ngầm.

“Tại sao đẩy ta ra?” hắn hỏi.

Hắn đã phát hiện ra tất cả bí mật: dải lụa màu được giấu kỹ, khối gỗ nhỏ, khoảng cách nàng cố ý tạo ra giữa hai người. Hắn luôn rất thông minh, còn nàng, ngay trong cuộc đối đầu vừa rồi đã lộ bài.

Nàng không thể giấu được hắn.

Một người như hắn, hết lần này đến lần khác bị nàng đẩy ra, nếu chưa phát hiện ra sự thật, hắn còn có thể dùng những lời bào chữa để tự an ủi, nhưng một khi đã biết tất cả là do nàng dối lòng mà cố tình, hắn đương nhiên sẽ tức giận.

Hắn có quyền tức giận.

Trong lòng Lục Đồng bỗng dưng dâng lên một cảm giác chột dạ, ngay sau đó, sự chột dạ hóa thành cảm giác áy náy, rồi thành bối rối, cuối cùng là sự mờ mịt mà chính nàng cũng không biết làm sao để đối diện.

“Điện soái,” Lục Đồng trấn tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Giữa ta và ngài, tuyệt đối không thể có khả năng.”

Bùi Vân Ánh bình thản hỏi: “Tại sao lại không thể?”

“Ta không thích…”

“Ngụy biện.”

Lục Đồng khựng lại.

Hắn là người tinh tường và nhạy bén đến thế nào chứ, trước đây nàng giấu giếm rất tốt, nhưng giờ đây, lớp vỏ bọc bị lật tẩy, với tính cách của hắn, hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Cố gắng giữ bình tĩnh, Lục Đồng tiếp tục: “Ngài và ta thân phận khác biệt, ngài là chỉ huy cao quý của Điện Tiền Ti, còn ta chỉ là một nữ y quan bình dân, dù thế nào cũng…”

Hắn cười nhạt, như chế giễu sự phi lý trong lời nói của nàng: “Nói dối.”

Lục Đồng: “Ngài…”

“Lục Đồng,” Bùi Vân Ánh cắt ngang lời nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, “khả năng nói dối của nàng kém đi nhiều rồi.”

Ánh mắt hắn quá sắc bén, Lục Đồng không thể chống cự, chỉ đành lùi lại, cố tránh né.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cổ tay nàng bị giữ chặt, không kịp đề phòng, nàng bị kéo lại gần hắn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, có lẽ vì đang tức giận đến cực điểm, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn ánh lên tia nguy hiểm. Trong hơi thở gần kề, Lục Đồng có thể thấy hàng mi dài rủ xuống của hắn, dưới ánh đèn lờ mờ trông thật mờ ảo và sống động.

“Rốt cuộc là nàng đang cố giấu điều gì?”

Bên ngoài, gió rét thổi qua đỉnh núi, ngọn đèn trên bàn leo lét, ánh sáng chập chờn phản chiếu trên bộ trang phục thêu chỉ bạc của hắn, tạo nên một lớp sáng lạnh lẽo, nhưng đôi mắt hắn còn sáng hơn, như những vì sao trong đêm hè trên đỉnh Lạc Mai Phong, dịu dàng mà sắc sảo, khiến nàng không thể trốn tránh.

Lục Đồng không nói gì.

Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt đã có phần giận dữ.

Hắn biết Lục Đồng luôn giỏi che giấu.

Lần đầu gặp, hắn đã nhận ra nàng không hề nhu thuận ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài. Sau này nhiều lần gặp gỡ, nàng ở Nhân Tâm Y Quán, hắn chú ý đến nàng, cố gắng dò xét, nhưng lần nào nàng cũng ứng phó khéo léo. Lời thật lời giả trộn lẫn, khiến hắn không thể phân biệt rõ, và lần nào nàng cũng trốn thoát.

Trong phòng thẩm vấn của Điện Tiền Ti, hắn đã từng đối mặt với vô số phạm nhân, nhưng đối với nàng, hắn hoàn toàn bất lực. Không thể đánh, không thể mắng, cuối cùng lại là hắn nhượng bộ.

Hết lần này đến lần khác, nàng luôn chiếm thế thượng phong.

Ánh sáng dầu đèn kéo dài bóng hai người trên tường, quấn quýt mơ hồ.

Bên ngoài, tuyết trắng lấp lánh dưới ánh trăng, trong căn phòng u tối, ánh mắt của chàng trai dần dịu lại, thay thế cơn giận là một cảm xúc sâu lắng hơn, đôi mắt tối sầm không rõ ý tứ.

Hắn nhìn nàng, đột nhiên cúi người xuống gần.

Lục Đồng mở to mắt.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Trong sự im lặng tuyệt đối, hắn ở ngay trước mặt, chỉ cần vươn tay là chạm tới. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt sáng ánh lên hình bóng của nàng. Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp và hương thơm thanh mát thoang thoảng từ hắn, dịu nhẹ như áng mây ẩm ướt.

Nàng đứng cứng ngắc tại chỗ.

Đôi môi mỏng, đẹp đẽ của hắn từ từ tiến lại gần, gần như chạm vào môi nàng. Bóng lông mi dài phủ xuống như cánh bướm, hắn cúi đầu từng chút, khoảng cách chỉ còn lại một chút mong manh.

Ánh mắt Bùi Vân Ánh đặt trên người Lục Đồng.

Nằng nhìn hắn không chớp mắt, dường như có chút bất ngờ, nhưng lại không phản kháng hay lùi bước. Đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng giờ đây khẽ gợn sóng, như đang cố nén cảm xúc.

Hắn nhớ lại ánh mắt nàng hôm giao thừa, dưới bầu trời pháo hoa, ánh mắt quật cường mà dũng cảm.

Trong lòng hắn chợt dâng lên một tia không đành lòng. Hắn vẫn nhìn nàng chăm chú, nhưng hành động muốn hôn lại dừng lại.

Cuối cùng hắn vẫn không nỡ ép nàng.

Lục Đồng sững sờ.

Bất chợt, hắn buông tay nàng ra, đứng thẳng người, yết hầu khẽ chuyển động.

Trong ánh đèn nhàn nhạt của căn nhà nhỏ, hai người trở lại với thực tại, sự gần gũi và cảm xúc ấm áp khi nãy dần nhạt đi. Cả hai đều có chút bối rối.

Lục Đồng nhìn hắn, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa thoáng một chút hụt hẫng.

Hắn quay lại nhìn nàng, ánh mắt không còn sắc bén như trước, nhưng vẫn lạnh lùng: “Vẫn không muốn nói sao?”

Nàng đáp lại bằng sự im lặng.

Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi nói: “Được, không muốn nói thì thôi. Dù sao ta cũng đã biết rồi.”

Lục Đồng: “Ngài!”

Hắn giơ dải lụa trong tay lên.

Lục Đồng tức giận, muốn giật lại, nhưng lại không kịp.

“Trước đây ta không biết tâm tư của nàng, nhưng giờ đã rõ, ta sẽ không buông tay.” Hắn quấn dải lụa quanh ngón tay, im lặng nhìn nàng thật lâu, rồi nói từng chữ: “Lục Đồng, bất kể nàng đưa ra lý do gì, ta cũng sẽ không tin nữa.”

Lục Đồng chợt thấy đau đầu, như có hàng ngàn mũi kim xuyên qua.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-234-duoc-nhan-1.html.]

Bùi Vân Ánh trước giờ vẫn là người khó đối phó nhất. Trước đây, mỗi lần họ giao đấu, hắn giống như một cái bóng không thể rũ bỏ. Hắn giỏi nhất trong việc tìm lỗ hổng, những điểm yếu thầm kín, rồi nhắm thẳng vào chỗ hiểm mà từng bước ép sát. Trước kia, hắn nhường nhịn nàng, luôn dừng lại trước, nhưng đến hiện tại, vừa mới đối đầu, nàng đã để lộ quân bài tẩy. Nếu hắn truy cứu đến cùng, nàng thực sự không còn cách nào phản kháng.

Hồi lâu, Lục Đồng chỉ thốt lên được một câu: “Tự phụ!”

“Lục đại phu.” Bùi Vân Ánh không để tâm, ánh mắt đen sâu thẳm như đêm tuyết trên đỉnh Lạc Mai, lạnh lẽo mà dịu dàng.

“Có tình cảm với người khác, là nàng dạy ta. Vậy nàng sẽ không ngại dạy ta thêm cách giữ lấy trái tim của người đó chứ?"

Giữ lấy.

Rõ ràng là giọng điệu mạnh mẽ, nhưng lời nói lại đầy ý nhị khiến tim nàng khẽ rung lên. Nàng cố gắng trừng mắt nhìn hắn, cứng rắn đáp: “Ai muốn giữ lấy gì với ngài chứ?”

“Rồi nàng cũng sẽ phải thừa nhận thôi.”

Nàng tức giận, đứng cứng ngắc tại chỗ, cảm giác như bị tách làm hai nửa. Một nửa chìm trong bóng tối, rung động trước tình cảm trong sáng và chân thành này, vui mừng vì sự hòa hợp lặng lẽ giữa hai người. Nửa còn lại đứng cao hơn, lạnh lùng nhìn xuống, chế giễu kết cục mơ hồ, vô vọng của chính mình.

Cái lạnh từ dưới chân dần lan lên, lúc nãy nàng xuống giường quá vội nên không mang giày, đêm tuyết trên đỉnh Lạc Mai Pong lạnh thấu xương, giờ đây cơn lạnh dần dần thấm vào từng tế bào.

Trong khoảnh khắc giằng co, trước mắt nàng chợt hoa lên. Thân người nàng bỗng nhẹ bẫng, Lục Đồng kinh ngạc ngẩng đầu, nhận ra Bùi Vân Ánh đã bế nàng lên trong tay.

Động tác của hắn rất nhanh nhẹn, vòng tay lại vô cùng dịu dàng, ôm nàng một cách nhẹ nhàng và tự nhiên.

“Ngài…”

“Nàng định đứng đến bao giờ?” Hắn vừa nói vừa bế nàng đi về phía giường. “Lạnh rồi đấy, ở đây không có thuốc đâu.”

Hắn đặt nàng ngồi lên giường, Lục Đồng vội ngồi thẳng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.

Bùi Vân Ánh khẽ cười khẩy: “Nàng nghĩ ta sẽ làm gì nàng à?”

Lục Đồng lạnh giọng: “Vậy ngài cách ta xa một chút.”

Bùi Vân Ánh chưa làm gì cả, nhưng thế cũng đủ khiến nàng căng thẳng. Nàng sợ bản thân bị cuốn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, sợ chính mình không thể chống lại sự mê hoặc của hắn.

Bùi Vân Ánh cúi xuống, đưa cho nàng một chiếc khăn bông: “Không lau mồ hôi à?”

Hắn vừa nói, Lục Đồng mới sực nhớ lúc trước mình định lấy khăn trong hòm thuốc.

Nàng giật lấy khăn, bắt đầu lau mồ hôi trên trán.

Vừa trải qua một cơn ác mộng, sau đó lại bị Bùi Vân Ánh ép hỏi từng bước, Lục Đồng cảm giác như vừa đánh một trận ác liệt, tâm trạng hỗn loạn, giờ nhìn lại, cả người nàng đã toát đầy mồ hôi.

Mồ hôi từ trán chảy xuống gương mặt, lăn dài xuống cổ và vai. Nàng tiếp tục lau dọc theo cổ áo, hơi lộ ra làn da trắng mịn như ngọc, dưới ánh đèn mờ ảo, sáng lên như những cánh hoa tuyết trong suốt.

Bùi Vân Ánh khẽ cúi mắt, ánh mắt thoáng d.a.o động, rồi đột ngột quay người lại.

Lục Đồng không nhận ra điều gì khác lạ, chỉ thấy hắn bỗng quay lưng, nhanh chóng lau mồ hôi, rồi nắm chặt khăn trong tay, nói: “Ta đi ngủ đây.”

Hắn quay lại, khóe môi nhếch lên: “Giờ nàng ngủ được sao?”

Trong một đêm ngắn ngủi, cảm xúc lên xuống không ngừng. Thực lòng mà nói, quả thật rất khó để ngủ.

Nghĩ đến những gì vừa xảy ra, trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa phẫn uất, đặc biệt là sự bối rối khi bí mật bị phơi bày.

“Ta ngủ được.” Nàng nghiến răng, “Không cần ngài phải lo.”

Nói xong, nàng nằm xuống, vẫn như trước, đưa lưng về phía hắn.

Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn nàng. Ánh đèn dầu soi sáng đôi mắt hắn, không còn vẻ sáng trong như trước, mà tựa như hồ nước sâu lắng, yên tĩnh và trầm lặng.

Một lát sau, hắn đẩy ngọn đèn dầu vào trong, cũng như hồi nãy, nằm xuống cạnh giường.

Bên ngoài, tuyết bay như cát trắng, tiếng gió tựa sóng trào. Trong phòng, ánh đèn dầu lay động, chiếu bóng hoa mai ngoài cửa sổ, cả không gian yên tĩnh mà lạnh lẽo.

Lưng đối lưng, giọng nói của hắn đột nhiên vang lên.

“Sau khi dịch bệnh ở Tô Nam kết thúc, nàng sẽ không ở lại Y Quan Viện nữa, đúng không?”

Lục Đồng hơi sững sờ.

Nàng vào Y Quan Viện vốn chỉ để tiếp cận Thích gia, giờ đại thù đã báo, ở lại chẳng còn ý nghĩa. Nàng vốn không thích nơi đó, cuộc sống trong hoàng thành không tự do, càng nhìn thấy nhiều, nàng lại càng thất vọng.

Bùi Vân Ánh thản nhiên nói, giọng có chút nhàn nhã: “Nếu không muốn ở lại Y Quan Viện, trở về Tây Nhai mở y quán cũng được. Hoặc… nàng không muốn ở Thịnh Kinh nữa, có thể quay về Tô Nam hoặc huyện Thường Vũ, làm nghề y hay gì khác, cũng là một lựa chọn tốt. Ta sẽ đi cùng nàng.”

Lục Đồng im lặng một lúc, rồi nói: “Ngài điên rồi sao?”

Hắn là Chỉ Huy Sứ của Điện Tiền Ti, tiền đồ rộng mở. Dù bị Bùi gia kéo chân, nhưng tân hoàng rõ ràng trọng dụng và ưu ái hắn. Bỏ qua tất cả vinh hoa phú quý để làm những việc này, quả thật không đáng.

Hắn mỉm cười, không quá bận tâm: “Dù sao nàng cũng có kinh nghiệm đối phó với người điên.”

Lục Đồng không đáp.

Hắn gối tay sau đầu, giọng nói thoải mái như đang trò chuyện thường ngày:

“Đại Lương không chỉ có Thịnh Kinh là phồn hoa. Nàng cũng mới chỉ đi qua Tô Nam và huyện Thường Vũ. Nhân lúc này, chi bằng đi nhiều nơi hơn một chút, không chỉ giúp nàng tích lũy kiến thức y học, mà còn mở mang tầm mắt. Ta xong việc lớn rồi, không còn gì vướng bận, ta đi theo, chắc nàng sẽ không phiền chứ.”

“Tacó thể cùng nàng về huyện Thường Vũ, có thể cùng nàng ở lại Tô Nam. Nếu nàng muốn tiếp tục mở y quán, chúng ta sẽ mở. Mua thêm một căn nhà, giống như Nhân Tâm Y Quán, trồng thêm chút thảo dược trong sân…”

Hắn nói một cách bình thản.

Bên ngoài, gió vẫn rít từng hồi, ánh trăng nhàn nhạt phủ khắp ngọn núi. Lời hắn nói tựa như khung cảnh mùa xuân đẹp đẽ, khiến người ta không khỏi khao khát.

Đôi mắt Lục Đồng dần đỏ lên.

Nàng đã làm rất nhiều, nàng từng bước chìm vào vũng bùn, lặng lẽ chờ đợi nó nhấn chìm cả bản thân. Thế nhưng, vào khoảnh khắc cuối cùng, nàng thấy một người chạy về phía mình.

Hắn quỳ xuống bên bờ, để nàng nhìn thấy ánh đèn và những cành hoa ven sông, rồi đưa tay ra, nói với nàng: “Lên đây.”

Nàng rất muốn nắm lấy bàn tay ấy.

Nhưng lại không sao nắm được.

Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má, thấm ướt gối. Nàng nằm quay lưng về phía hắn, cố nén cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, không nói một lời.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Không còn âm thanh nào nữa. Bùi Vân Ánh ngước nhìn giường: “Nàng ngủ rồi à?”

Người trên giường không trả lời, tựa như đã ngủ say.

Hắn cúi đầu, khẽ nhắm mắt lại.

Loading...