Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 231: Lên núi 2

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:41:19
Lượt xem: 9

Trong khi y quan viện đang hỗn loạn vì hai người mất tích, những người trong cuộc lại không có tâm trí để quan tâm.

Đường núi Lạc Mai Phong hiểm trở, phủ đầy tuyết trắng, Lục Đồng đeo hòm thuốc trên lưng, bước nhanh trên những lối nhỏ quanh co.

Nàng từng sống trên ngọn núi này bảy năm, đã đi qua đi lại vô số lần. Mỗi tảng đá, mỗi gốc cây, mỗi dòng suối đều là những ký ức khắc sâu trong tâm trí nàng, khó mà quên được. Những năm đó, nàng từng tìm mọi cách trốn khỏi ngọn núi này. Sau khi Vân Nương qua đời, nàng còn thề trước mộ bà rằng sẽ không bao giờ quay lại đây. Vậy mà hôm nay, nàng lại khoác hòm thuốc, bước trên con đường cũ.

Nhưng lần này, không phải trốn đi, mà là tự nguyện trở về.

Cảm giác ấy thật kỳ lạ.

Lục Đồng bước đi rất nhanh, không để ý ánh mắt phía sau luôn dõi theo nàng.

Bùi Vân Ánh nhìn nàng, ánh mắt thoáng chút suy tư.

Núi Lạc Mai Phong rất lớn, tuyết phủ dày đặc che lấp mọi dấu vết, xung quanh chỗ nào cũng trông không khác gì nhau mấy, nhưng Lục Đồng luôn có thể nhận ra sự khác biệt, tìm được con đường ít tốn sức nhất….

Tựa như nàng đã quen thuộc nơi này từ lâu.

Vượt qua một đoạn dốc, nàng dừng chân bên một gốc tùng xanh lớn, quay đầu đưa cho hắn một tấm vải đen.

Bùi Vân Ánh ngước mắt nhìn.

“Không thể nhìn tuyết lâu được, nhìn lâu sẽ bị mù tạm thời.” Nàng giải thích xong, tìm một tảng đá lớn dưới gốc cây ngồi xuống, lấy ra một tấm vải khác tự che mắt mình.

“Ngài đeo cái này vào đi, chúng ta nghỉ một lát ở đây.”

Bùi Vân Ánh suy nghĩ một chút, khẽ cười, không nói gì thêm, nhận lấy tấm vải và đeo lên mắt, rồi ngồi xuống cạnh nàng.

Tấm vải đen rất mỏng, như cánh ve, chỉ làm dịu ánh sáng chói lóa từ tuyết, biến cảnh vật thành màu xám mờ, nhưng vẫn đủ để thấy được nhau qua lớp vải mỏng, không hoàn toàn mất đi tầm nhìn.

Lục Đồng lấy từ trong bọc ra một miếng bánh khô đưa cho hắn.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ta không đói.” Hắn từ chối.

“Ngài sợ ta chỉ mang đủ cho mình thôi à?” Lục Đồng nhét miếng bánh vào tay hắn, rồi đưa thêm túi nước, nói: “Yên tâm, ta mang đủ. Nếu ngài c.h.ế.t đói ở đây, ta còn phải chôn ngài, rất tốn sức.”

Bùi Vân Ánh: “…”

Đã lâu rồi nàng không châm chọc hắn như vậy. Thái độ quen thuộc này, lại làm hắn nhớ đến những ngày trước kia, khi nàng chưa cố tình giữ khoảng cách với hắn, chưa đóng kín mình trong sự lạnh lùng.

Hắn liếc nhìn bọc hành lý của nàng. Bọc không nhẹ, bên trong chứa đầy bánh khô và nước.

Nhìn qua, thậm chí đủ cho nàng sống trên núi cả tháng.

Khó trách nàng lại hào phóng cho hắn lương khô và nước đến thế.

Hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi lại bật cười: “Nàng đúng là chuẩn bị rất kỹ, định ở lại núi luôn sao?”

Lục Đồng: “Ngài nghĩ ta lên núi để c.h.ế.t chắc? Dù có lạc đường, ta cũng không đến mức c.h.ế.t ngay lập tức.”

“Nhìn ra rồi.” Hắn lười biếng đáp: “Nàng có vẻ rất quen thuộc với nơi này.”

Lục Đồng rất quen thuộc với đường trong ngọn núi này.

Thể lực của nàng tốt hơn hắn tưởng rất nhiều. Suốt chặng đường, không hề thấy nàng lộ ra chút mệt mỏi nào. Con đường núi gồ ghề, hiểm trở, nhưng nàng lại tỏ ra như đã quen thuộc từ lâu. Lần trước ở vườn trà Mãng Minh cũng vậy, nàng bước đi rất nhanh, như người đã quen leo núi nhiều năm, linh hoạt tựa chú nai nhỏ nhẹ nhàng.

Hắn tiện tay nhặt một cành cây, vẽ nguệch ngoạc trên tuyết, như thể vô tình hỏi: “Nàng từng đến đây rồi à?”

Thái Phương và Lý Văn Hổ khi nhắc đến núi Lạc Mai đều nói đây là một ngọn núi hoang, có nhiều nấm mộ vô danh, thường xuyên xuất hiện xác c.h.ế.t thối rữa. Ngay cả những cánh hoa mai đỏ rực khắp núi cũng mang theo chút gì đó huyết tanh và kỳ quái. Miền Nam Tô Châu nhiều năm không có tuyết lớn, nay tuyết phủ dày che lấp nhiều dấu vết, khiến người ta dễ dàng mất phương hướng. Nhưng Lục Đồng lại dương như rất rõ ràng về phương hướng và điểm đến của mình, hiển nhiên không phải lần đầu tiên nàng đến nơi này.

Lục Đồng im lặng một lát, ánh mắt nhìn xa xăm, qua lớp vải đen, cảnh tuyết phủ chỉ còn là những bóng mờ, không giống ký ức của nàng. Cuối cùng, nàng đáp: “Ta từng sống ở đây.”

Hắn sững sờ, quay đầu lại: “Một mình nàng sao?”

“Cùng với sư phụ của ta.”

Bùi Vân Ánh hơi bất ngờ.

Trầm ngâm một hồi, hắn hỏi: “Vậy lần đầu ta gặp nàng sáu năm trước, khi đó nàng đã sống ở núi Lạc Mai rồi à?”

“Đúng vậy.”

Hắn nhìn nàng: “Vậy sao khi đó không mời ta lên nhà nàng ngồi chơi? Rõ ràng đã ở gần thế rồi.”

Lục Đồng: “…”

Nàng đáp: “Ta sợ ngài mất mạng.”

“Tại sao?” Hắn nhướng mày: “Nhà nàng là quán trọ đen à, vào rồi là bị vứt xác ngoài bãi tha ma à?”

Lục Đồng: “Đúng vậy, nên ngài hẳn là nên cảm ơn ta.”

“Nàng nói chuyện với ta thế này, bình thường hơn rồi.” Hắn khẽ cười, nói: “Dạo gần đây nàng cứ tránh ta như tránh tà, ta còn tưởng nàng thật sự định tuyệt giao với ta rồi.”

Lục Đồng khựng lại, vô thức ngước lên nhìn hắn. Qua lớp vải đen, cả hai chỉ thấy được bóng dáng mờ nhạt của nhau, không thể đọc được biểu cảm của đối phương, chỉ có giọng nói làm dẫn lối. Nhưng có lẽ chính vì không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, lại khiến người ta cảm thấy một sự an toàn, như thể bí mật sẽ không bị phơi bày.

Nắm chặt mẩu bánh khô trong tay, Lục Đồng dời đi ánh mắt, chuyển đề tài: “Sáng nay ngài ở khu y quan làm gì?”

“Ta đã nói rồi, tối qua thấy không khỏe.”

“Nói dối.”

Bùi Vân Ánh khẽ cười, ánh mắt vẫn đặt vào dấu vết cành cây vẽ trên tuyết.

Đêm Đinh Dũng qua đời, Lục Đồng rất buồn.

Nàng vốn ít khi rơi nước mắt, những lần hiếm hoi ấy cũng chỉ liên quan đến gia đình. Từ sau khi nhà họ Thích sụp đổ, dường như mọi việc đã kết thúc, nàng trở nên phiêu bạt vô định. Thế nhưng, đêm Đinh Dũng qua đời, những giọt nước mắt rơi trên vai đã khiến Bùi Vân Ánh chợt cảm giác như đã có thể chạm đến một góc chân thật trong lòng nàng.

Như thể một thứ được bọc kín bỗng hé lộ một khe hở, có lẽ là điều tốt, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Khi trái tim thật lộ ra vết nứt, nó sẽ trở nên mong manh.

Vì vậy, hắn để Thanh Phong để ý đến nàng.

Hôm qua vào lúc hoàng hôn, Lục Đồng đi tìm một cái xẻng, sau đó lại hỏi Đoàn Tiểu Yến xin ít lương khô. Bình thường nàng ăn không nhiều, trước đây khi Đoàn Tiểu Yến mang đồ ăn đến, nàng cũng không nhận, hành động lần này thật sự bất thường. Sau đó, Thanh Phong đứng bên ngoài cửa sổ thấy nàng hình như đang thu dọn hành lý, liền báo chuyện này lại với hắn.

Thế là hắn đích thân đến để giám sát nàng.

Lục Đồng là kiểu người luôn lặng lẽ làm chuyện lớn. Ví dụ như khi xưa một mình lên Thịnh Kinh báo thù, nàng cũng hành động rất yên tĩnh. Hắn luôn cảm thấy nếu không để mắt kỹ, không biết nàng lại sẽ làm ra chuyện gì khiến người khác phải bất ngờ.

Và sự thật chứng minh, quả nhiên hắn đoán không sai.

Bùi Vân Ánh cầm lấy túi nước, hỏi: "Nàng lên núi làm gì?"

"Hái thuốc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-231-len-nui-2.html.]

"Hái thuốc sao?"

"Trong phương thuốc trị dịch bệnh mới có một vị là Hậu Phiến. Độc của Hậu Phiến không dễ giải, ta nhớ rằng, ở Lạc Mai Phong, cách đỉnh núi một đoạn, có một con suối. Ở vách đá phía bắc con suối đó, có mọc dây Xích Mộc Đằng. Độc tính của dây Xích Mộc Đằng cũng mạnh như Hậu Phiến, có lẽ có thể thử xem."

Kỷ Tuân từng nói với nàng về dây Xích Mộc Đằng, Lục Đồng liền suy tính trong lòng, cho rằng có lẽ đây là con đường sống duy nhất.

Nhưng hàng từ Bình Châu gửi đến đã mất quá nhiều thời gian, mà Thuý Thúy không thể chờ lâu được.

Có lẽ nàng cũng không còn thời gian.

Nàng nhớ ở Lạc Mai Phong từng có một nơi mọc dây Xích Mộc Đằng, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi. Hiện tại, nàng chỉ có thể thử một lần, xem như đem ngựa c.h.ế.t làm ngựa sống mà chữa trị.

Bùi Vân Ánh nghe xong, gật đầu: "Hóa ra là vậy." Nghĩ một chút, hắn lại hỏi: "Vậy nên nàng quen thuộc nơi này như vậy, là vì thường lên núi hái thuốc sao?"

Nhìn dáng vẻ quen thuộc với Lạc Mai Phong của nàng, dường như mỗi một thửa ruộng thuốc nàng đều rõ như lòng bàn tay.

Lục Đồng "Ừm" một tiếng.

Bùi Vân Ánh ngẩng đầu: "Trước đây nàng và sư phụ sống cùng nhau, sư phụ nàng là người thế nào?"

"Ngài hỏi quá nhiều rồi."

"Là nàng nói quá ít thôi." Hắn nheo mắt, ánh đen trong đôi mắt lộ ra vài phần dò xét. "Tại sao nàng không bao giờ nói chuyện của mình?"

Lục Đồng rất ít khi nói về mình.

Đa phần đều là hắn hỏi, nàng mới trả lời. Mà câu trả lời cũng mập mờ, keo kiệt không chịu nói thêm một chữ nào. Quá khứ ở huyện Thường Vũ chỉ được lướt qua vài nét, còn về Lục Đồng lúc ở Tô Nam, hắn càng không biết gì cả.

Rõ ràng vụ án nhà họ Thích đã kết thúc, nàng không còn đại thù trên người, nhưng có những lúc Bùi Vân Ánh vẫn mơ hồ cảm nhận được, dường như trên người nàng còn cất giấu một bí mật. Một bí mật sâu hơn, không muốn ai phát hiện ra.

Nàng quá giảo hoạt, lại quen chịu đựng, bất kể thử thăm dò hay tra hỏi thế nào, cũng không lộ chút sơ hở.

Ánh mắt chàng trai quá sắc bén, dù cách tấm khăn đen, dường như vẫn có thể nhìn thấu người khác.

Lục Đồng nghiêng đầu, như để che giấu mà đánh trống lảng: "Chuyện đó không quan trọng. Ngược lại, nói về ngài, chuyến này ta đi, chưa chắc tìm được dây Xích Mộc Đằng. Ngài đi cùng ta vào núi, không sợ bị kẹt c.h.ế.t trong núi sao?"

"Không sợ." Bùi Vân Ánh thản nhiên nói: "Dù sao nàng cũng mang đủ đồ rồi."

"Nếu ta không tìm được đường thì sao?"

"Vậy thì cùng c.h.ế.t với nàng."

Bùi Vân Ánh mỉm cười liếc nhìn nàng, đưa túi nước qua: "Dù sao lúc trước ở y quán nàng cũng từng nói, muốn c.h.ế.t cùng ta."

Lục Đồng sững người một lúc, quên cả việc cầm lấy túi nước trong tay hắn.

Dường như từ rất lâu trước đây, khi còn ở Nhân Tâm Y Quán, hắn từng vì nàng hãm hại Đoàn Tiểu Yến ở vụ án núi Vọng Xuân mà đến tìm nàng tính sổ. Người đến không có thiện ý, trong lòng đầy mưu tính, từng lời từng chữ đều là thăm dò giao đấu. Lúc ấy nàng dọa sẽ cùng c.h.ế.t với Bùi Vân Ánh, đối phương lại điềm nhiên không vội, mỉm cười đáp lại: "Sống chung chăn, c.h.ế.t chung huyệt, chuyện c.h.ế.t rồi cùng nằm chung một phần mộ, ta chỉ làm với thê tử của ta."

Lời nói khi xưa nhằm thử thăm dò, giờ đây nói lại, ý nghĩa lại đã hoàn toàn khác biệt.

Nàng vẫn đang thất thần, bên cạnh truyền đến giọng nói cười nhạt của Bùi Vân Ánh.

"Lục Đại phu, nếu nàng tìm không ra đường, hôm nay chúng ta có thể thật sự phải cùng nằm chung một phần mộ rồi."

Hắn nói giọng bỡn cợt, Lục Đồng lại giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, bật dậy ngay tức khắc, nói: "Ai muốn c.h.ế.t cùng ngài chứ?"

Bùi Vân Ánh ngẩn ra một chút, có chút khó hiểu: "Chỉ đùa thôi, sao nàng lại kích động như vậy?"

Nàng kéo tấm khăn đen trên mặt xuống, cố nén giận dữ, trừng mắt nhìn hắn.

Bùi Vân Ánh ngồi dưới gốc cây, cũng tháo khăn xuống, ánh mắt nhìn nàng chợt lóe lên.

Bầu không khí thoải mái vừa rồi lập tức bị phá vỡ, xung quanh như ngưng đọng trong khoảnh khắc.

"Điều này không buồn cười đâu." Sau một lúc căng thẳng, Lục Đồng lạnh lùng nói: "Đừng lấy mạng sống ra đùa."

Bùi Vân Ánh: "Nàng..."

Lục Đồng không nói thêm lời nào, quay người lại, cúi đầu cất túi nước, đeo hòm thuốc lên lưng, không ngoảnh đầu lại mà bước đi: "Đi thôi."

Nàng đứng dậy rất nhanh, Bùi Vân Ánh cúi đầu trầm tư một lát, không nói gì, cầm lấy hành lý ban nãy, đi theo nàng.

Lạc Mai Phong tuyết trắng mênh mông, ngoài những bông mai đỏ phủ khắp núi rừng, khó mà phân biệt được nơi nào với nơi nào. Cũng chẳng trách Thái Phương và Lâm Văn Hổ lại nhiều lần dặn dò, người thường vào núi lúc này, mười phần có đến chín phần sẽ lạc đường bên trong.

Gió tuyết dần lớn hơn.

Tuyết trên núi rơi dày hơn dưới chân núi, từng mảng tuyết trắng như bay lượn dữ dội, gần như che mờ cả mắt người. Lục Đồng không chú ý, giẫm vào một hố tuyết, lảo đảo một chút.

"Cẩn thận."

Bùi Vân Ánh đỡ lấy nàng. Lục Đồng đứng vững, bỗng cảm thấy đầu óc thoáng chốc choáng váng, cơn chóng mặt dữ dội khiến nàng không đứng vững, phải bám vào tay hắn mới đứng yên được.

Bùi Vân Ánh cúi đầu: "Sao vậy?"

Lục Đồng lắc đầu, áp chế cơn khó chịu vừa rồi xuống. Khi ánh mắt lướt qua phía trước, mắt nàng lập tức sáng lên.

"Đến rồi."

Không xa phía trước, quả nhiên có một con suối uốn lượn, nước suối đã hoàn toàn đóng băng, hòa lẫn với tuyết trắng, nếu không nhìn kỹ thì không nhận ra được. Nếu không phải người quen thuộc với nơi này, rất khó phát hiện ra.

Lục Đồng đeo hòm thuốc, chạy nhanh về phía đó.

Bùi Vân Ánh theo sau nàng: "Chậm một chút."

Khi đến gần, quả nhiên thấy phía bắc con suối có một mặt vách đá dốc, hiện đang bị tuyết phủ kín một lớp dày.

Lục Đồng nhìn vách đá, trong lòng thoáng chút bất an.

Lạc Mai Phong rất lớn, thảo dược và độc dược ở từng nơi khác nhau, năm xưa Vân Nương thường bắt nàng đi khắp nơi, qua những năm đó, nàng đã ghi nhớ từng cây cỏ trên núi này. Vài năm trước, nàng thực sự đã hái dây Xích Mộc Đằng ở đây, nhưng không biết bây giờ nó còn hay không.

Nàng bước đến vách đá, đặt tay lên, lập tức cảm nhận được sự lạnh buốt thấu xương.

Bùi Vân Ánh liếc nhìn nàng, kéo nàng sang một bên, tự mình đưa tay phủi lớp tuyết rơi trên vách đá.

Vách đá bị phủi ra, trống không, chẳng có gì cả, chỉ còn lại một khúc dây leo khô héo, cành dây gãy, nhăn nhúm bám vào vách đá.

Lục Đồng sững người, cúi xuống nhặt khúc dây leo gãy lên.

Nhánh dây khô héo trong tay nàng, không chút sức sống, giống như một đoạn dây thừng mục nát, cuộn lại trong lòng bàn tay nàng.

Nàng cứng đờ trong giây lát, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Ánh.

Bùi Vân Ánh ngẩn ra: "Sao vậy?"

"...Khô rồi."

Lục Đồng lẩm bẩm: "Dây Xích Mộc Đằng ở đây, đã khô mất rồi."

Loading...