Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 228: Bị thương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:37:08
Lượt xem: 7

Khu nhà của đội cấm vệ ở rất gần nơi các y quan tá túc.

Cũng là để bảo vệ y quan, Thái Phương cố tình chọn hai ngôi nhà liền kề nhau.

Hiện tại, các cấm vệ đều theo Thái Phương ra ngoài, trong sân không còn ai khác.

Khi Thanh Phong nhìn thấy Lục Đồng, ánh mắt thoáng hiện chút ngạc nhiên, nhưng khi thấy nàng cầm khay thuốc, y liền hiểu ra, bước qua nhường đường, đẩy cửa giúp nàng.

Lục Đồng bước vào, cánh cửa phía sau lập tức khép lại.

Bên trong căn phòng khá tối, không có cửa sổ. Mùa đông ở Tô Nam luôn âm u, ban ngày nhưng mờ mịt như chạng vạng. Trên bàn, một ngọn nến lay lắt cháy, ánh sáng yếu ớt làm bóng một người hiện lên mờ mờ phía sau tấm bình phong.

Nghe tiếng cửa mở, người sau bình phong vẫn không động đậy.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lục Đồng nhấc khay thuốc, tiến đến gần. Vòng qua tấm bình phong, nàng nhìn thấy một dáng người cao lớn đang quay lưng lại, ngồi bên bàn. Người đó chỉ mặc một chiếc áo trong màu đen, vạt áo kéo xuống vai, để lộ cánh tay trái với một vết thương dài.

Trên bàn đặt sẵn nước sạch và thuốc trị thương, có vẻ hắn định tự mình xử lý.

Phát hiện có người đến gần, giọng hắn lạnh lùng vang lên: “Ra ngoài.”

Lục Đồng đặt khay thuốc xuống bàn.

Hắn nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt thoáng sửng sốt.

“Đoàn Tiểu Yến bảo ta đến giúp băng bó cho ngài,” Lục Đồng bình thản nói.

Bùi Vân Ánh nhìn nàng, không nói gì.

Lục Đồng ngước lên, ra hiệu cho hắn thả tay xuống. Khi hắn thả tay, nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng cởi áo hắn.

Đầu ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo, cả hai đều thoáng khựng lại. Nhưng rất nhanh, Lục Đồng thu lại suy nghĩ trong lòng, gỡ hoàn toàn chiếc áo ngoài của hắn.

Lớp áo ngoài rơi xuống, để lộ nửa thân trên trần trụi. Thân hình thanh niên cao lớn, rắn rỏi, những cơ bắp rõ ràng sau nhiều năm rèn luyện, từng đường nét mượt mà như loài báo săn kiêu hãnh, mang theo sức mạnh vô hình.

Lục Đồng đã thấy nhiều cơ thể người khác nhau.

Đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, còn sống hay đã khuất – đúng như lời Lâm Đan Thanh từng nói, y giả quen nhìn thấy cơ thể của bệnh nhân, từ lâu đã trở thành chuyện thường tình. Trước đây, nàng cũng không phải chưa từng thấy Bùi Vân Ánh cởi trần, nhưng lúc này đây, trong lòng bỗng nhiên thoáng qua một cảm giác rất khẽ, khó tả, khiến động tác lấy thuốc của nàng không còn thuần thục như thường ngày.

Cảm giác vụng về này không thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Hắn liếc nhìn nàng, ngừng lại một chút, rồi bất ngờ lên tiếng: “Sao nàng lại không dám nhìn ta?”

Động tác vắt khăn của nàng khựng lại, giọng điệu vẫn bình thản: “Đại nhân nghĩ nhiều rồi.”

Nàng cúi đầu, nói với giọng điềm tĩnh như mọi khi, nhưng lại không nhìn vào mắt hắn.

Bùi Vân Ánh cúi mắt, quan sát từng động tác của nàng.

Lục Đồng lau sạch vết thương trên cánh tay hắn bằng khăn thấm nước. May mắn là vết thương không sâu, hắn né tránh kịp thời. Nàng lấy một lọ thuốc, nhẹ nhàng thoa lên vết thương, sau đó dùng một mảnh vải trắng sạch sẽ để băng bó.

Trong suốt quá trình, cả hai không nói lời nào. Ngoài cửa, gió tuyết vẫn rơi, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng tuyết đè gãy cành cây.

Không gian yên tĩnh, nhưng ánh mắt của hắn rơi trên người nàng, nóng rực đến mức nàng không thể phớt lờ.

Trong căn phòng không có lò than, vật liệu sưởi ấm ở Tô Nam khan hiếm, tất cả đều được ưu tiên cho trạm dịch và người dân. Dù trời đông lạnh giá, mặt Lục Đồng vẫn hơi ửng đỏ.

“Từ khi ta đến Tô Nam, nàng vẫn luôn tránh mặt ta.”

Giọng hắn vang lên từ phía trên.

“Nàng sợ gì? Nàng sợ ta sẽ dây dưa mãi với nàng sao?”

Lục Đồng sững người, ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của hắn.

Giọng hắn nhẹ nhàng, nét mặt cũng nhàn nhạt, khuôn mặt điển trai không còn vẻ hài hước và thân thiện như trước. Lâm Đan Thanh từng hỏi àng nhiều lần, liệu giữa nàng và Bùi Vân Ánh có xảy ra chuyện gì mà không ai biết không, tại sao lần tái ngộ này trở nên xa cách đến vậy.

Nàng cố ý tránh né hắn, hắn cũng không cố gắng tiếp cận nàng, hai người như hai người xa lạ giữ khoảng cách với nhau.

Lục Đồng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Tại sao ngài lại phái người đến Tô Nam bảo vệ ta?”

Hắn nhìn àng một lúc, rồi rời mắt đi: “Chỉ tiện tay thôi.”

“Là ta khiến nàng mất cơ hội tự tay báo thù Thích Thanh,” hắn nói. “Ta nên chịu trách nhiệm đến cùng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-228-bi-thuong-2.html.]

Lục Đồng im lặng.

Hắn luôn nói những chuyện này nhẹ nhàng như gió thoảng.

Ánh mắt nàng rơi xuống n.g.ự.c hắn: “Vết thương này có phải bị ở Kỳ Thủy không?”

Trên người hắn có thêm không ít vết sẹo mới, xấu xí và chằng chịt, hòa lẫn với một vết sẹo cũ từ nhiều năm trước, như những vết tích còn sót lại trên cơ thể của một con báo dũng mãnh.

Bùi Vân Ánh nhìn thoáng qua, giọng thờ ơ: “Sắp lành rồi.”

Lục Đồng cúi đầu.

Nàng đã nghe Thái Phương và Lý Văn Hổ kể về sự anh dũng của hắn trong chiến loạn ở Kỳ Thủy. Họ không ít lần ca ngợi sự dũng cảm và tài năng của hắn trước mặt các y quan. Nhưng Lục Đồng hiểu rõ, loạn quân ở Kỳ Thủy tàn bạo, đã hoành hành bao lâu, những cuộc chiến tranh trước đó khó khăn thế nào.

Nhìn tình trạng hiện tại, chắc chắn đó là những ngày tháng đầy gian nan.

Bùi Vân Ánh cúi đầu, nhìn nàng chăm chú một lát, rồi đột ngột lên tiếng: “Nàng lo cho ta sao?”

Không đợi nàng trả lời, hắn tiếp lời với giọng thản nhiên: “Nàng đang lo lắng với thân phận gì? Là Y quan, hay là gì khác?”

Họng nàng như nghẹn lại.

Bàn tay đang cầm băng vải nắm chặt hơn. Nàng cảm giác như mình bị nhìn thấu hoàn toàn. Ở đây thêm một lúc nữa, với sự nhạy bén của hắn, chắc chắn nàng không thể giấu được điều gì.

Nàng đứng dậy, đặt lọ thuốc lên bàn.

“Vết thương của ngài đã được băng bó xong. Thuốc ta để ở đây, tối nay ngài tự thay một lần nữa.” Nàng nói, “Ta sẽ mang thuốc sắc đến sau.”

Nói xong, nàng cúi người nhấc chậu nước trên bàn, chuẩn bị rời đi.

Bùi Vân Ánh nhìn theo nàng.

Giọng nàng rất bình thản, nhưng lại không nhận ra, bước chân mình lại vội vã đến vậy.

Lục Đồng gầy hơn so với thời ở Thịnh Kinh, có lẽ do quá lao lực vì chữa bệnh. Cơ thể vốn nhỏ nhắn giờ trông càng yếu ớt hơn, sắc mặt cũng tái nhợt đi. Bộ áo bông màu xám xanh trên người khiến nàng giống như một con thú nhỏ bị rét cóng, sắp chìm vào giấc ngủ trong cơn bão tuyết lạnh lẽo tàn nhẫn.

Hắn khẽ động lòng, không nhịn được gọi: “Lục Đồng.”

Nàng dừng bước: “Đại nhân còn gì căn dặn?”

Gió trời lạnh lẽo thổi mạnh, tuyết trắng mịt mù nơi biên tái, không khí rét buốt bên ngoài khiến đầu óc người ta tỉnh táo hơn đôi chút.

Hắn nhìn nàng rất lâu, rồi chỉ nói: “Không có gì.”

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Lục Đồng trở về chỗ ở của mình.

Giỏ thuốc trên bàn trống không, những túi hương còn làm dở đã bị mang đi, trong phòng không có ai. Nàng ngồi xuống bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là khoảng sân nhỏ, trong màn tuyết lạnh bay đầy trời, từ xa có thể thấy bóng dáng núi Lạc Mai Phong. Giữa rừng cây giá lạnh, thấp thoáng những chấm đỏ của hoa mai.

Lục Đồng khẽ thất thần.

Hoa mai đỏ trên núi Lạc Mai Phong vẫn luôn nở rộ, càng giữa trời tuyết lớn, sắc hoa lại càng đậm đà, từng nhành đầy màu sắc rực rỡ, chói mắt. Trước đây, nàng thường ngồi dưới gốc cây, bắt chước dáng vẻ của Vân Nương, ngắm nhìn những bông hoa tuyết đỏ điểm băng, lòng lặng như nước. Dù tâm trạng có nặng nề đến đâu, chỉ cần ở đây, mọi thứ đều trở nên bình yên.

Nhưng hôm nay, dù làm thế nào, nàng cũng không thể tĩnh tâm lại được.

Có những thứ, dường như không thể hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của nàng, càng không thể dễ dàng dứt khoát mà cắt đứt, giống như những sợi liễu mềm mại vương vấn, cắt rồi lại mọc, dây dưa không dứt.

Bỗng nhiên, trong mũi truyền đến một cảm giác ngứa ngáy, như thể có một con côn trùng nhỏ đang bò ra từ bên trong.

Lâm Đan Thanh ôm hòm thuốc từ bên ngoài bước vào, cười nói: “Hôm nay là Tiểu Tuyết, thuốc sắc mà Bùi Điện Soái mang đến rất tốt, vừa rồi ta qua khu cách ly xem, tinh thần mọi người đều khá hơn nhiều. Tối nay chúng ta cũng uống thử…”

“Choang!”

Hòm thuốc trong tay Lâm Đan Thanh rơi xuống đất, nàng nhìn chằm chằm Lục Đồng, kinh hãi thốt lên: “Lục muội, muội làm sao mà chảy m.á.u mũi thế này!”

Lục Đồng mơ hồ cúi đầu, không khỏi ngẩn người.

Từng giọt đỏ thẫm, chói mắt, rơi từ chóp mũi nàng xuống.

Một giọt… rồi lại một giọt.

Như những bông hoa mai đỏ rực rỡ trên núi Lạc Mai, màu đỏ tươi thắm lan dần, thấm ướt chiếc váy nàng đang mặc.

Loading...