Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 223: Xuất hành 1

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:32:50
Lượt xem: 6

Tiết mười, gần đến lập đông.

Mặt sông Quảng Vân bắt đầu đóng một lớp băng mỏng. Trên con sông rộng lớn, một chiếc thuyền khổng lồ chậm rãi cập bến.

Một nhóm người mặc áo bông màu xanh sẫm lục tục bước xuống từ boong tàu, từ xa nhìn lại, họ như một đàn kiến trên cánh đồng hoang, bước đi chậm chạp.

Bên bờ sông có một quán trà tạm thời dựng lên. Chủ quán trà mang đến vài bình trà nóng hổi, thêm vài bếp than ấm, dần dần khiến bầu không khí trở nên nhộn nhịp.

Lâm Đan Thanh hắt hơi một cái, bực bội than: “Lạnh thật.”

Một vị y quan bên cạnh an ủi: “Sắp qua Mạnh Đài rồi. Ở gần sông thì lạnh một chút, qua Mạnh Đài sẽ đỡ hơn.”

Đoàn xe đi cứu dịch ở Tô Nam đã xuất phát được nửa tháng. Trên đường phải đi qua một đoạn sông Quảng Vân, cần ngồi thuyền. Lập đông, sông bắt đầu đóng băng, lại thêm mưa liên tục mấy ngày liền khiến hành trình bị trì hoãn.

Thịnh Kinh nằm ở phía Bắc, mùa đông không quá lạnh. Ai cũng nghĩ Tô Nam ở phía Nam, mùa đông sẽ ấm hơn, không ngờ nơi đây chẳng những không ấm mà còn lạnh ẩm hơn cả Thịnh Kinh. Áo bông trên người dường như ngấm nước băng, vừa lạnh vừa nặng. Còn chưa tới Tô Nam, đã có y quan bị cước tay.

Thường Tiến từ bếp sau của quán trà đi ra, đưa cho Lục Đồng và Lâm Đan Thanh mỗi người một bát canh nóng: “Nhân lúc còn nóng uống cho ấm người.” Sau đó quay sang hỏi Lục Đồng: “Lục y quan cảm thấy thế nào?”

Lục Đồng với gương mặt tái nhợt, nhận lấy bát canh nóng từ tay Thường Tiến, khẽ gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Hành trình dài đã khổ, Lục Đồng còn chịu thêm một nỗi dày vò khác: nàng say tàu.

Đi qua sông Quảng Vân cần ngồi thuyền suốt bảy ngày. Lục Đồng chưa từng đi thuyền xa như vậy. Dù đã uống không ít thuốc chống say, nàng vẫn nôn thốc nôn tháo suốt cả quãng đường. Lúc xuống thuyền, mặt mũi nàng đã gầy rộc đi một vòng.

“Lục muội muội, trước đây thấy muội cái gì cũng giỏi, không ngờ lại sợ nước.” Lâm Đan Thanh vỗ vai nàng, tỏ vẻ suy tư: “Có lẽ ông trời công bằng, ban cho muội thiên phú y thuật, thì lại lấy đi sự thoải mái trong chuyện khác. Nếu không, tại sao bao nhiêu người như vậy, chỉ có muội và Kỷ y quan là say sóng thê thảm đến mức này?”

Không chỉ có mình nàng, Kỷ Tuân cũng say sóng.

Nhưng Kỷ Tuân lại đỡ hơn Lục Đồng, ít nhất thuốc chống say có tác dụng với hắn.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nghe thấy mình bị nhắc đến, Kỷ Tuân quay đầu nhìn về phía họ.

Lâm Đan Thanh bị bắt tại trận, nhưng vẫn bình thản đứng dậy, bưng bát canh nóng đi đến bên cạnh Thường Tiến, giả vờ trò chuyện. Lục Đồng cúi đầu uống canh.

Canh là món của chủ đạo quán trà, canh củ cải trắng hầm vịt. Vị ngọt thanh, dịu dàng, một ngụm xuống bụng khiến dạ dày nàng ấm áp hơn hẳn.

Đang uống, nàng bỗng thấy một bóng người xuất hiện bên cạnh. Nghiêng đầu nhìn, thì ra là Kỷ Tuân đã ngồi xuống bên nàng.

Nàng sững sờ, rồi nghe thấy hắn lên tiếng: “Nàng đỡ hơn chút nào chưa?”

Lục Đồng gật đầu.

Các y quan trên thuyền thường đùa rằng nàng và hắn là hai "Con vịt cạn" duy nhất trên tàu, đồng bệnh tương liên.

“Ta đã định làm một loại thuốc chống say sóng cho nàng, nhưng không ngờ đến khi xuống thuyền vẫn chưa làm ra được. Thật xin lỗi.” Hắn nói.

Dù Kỷ Tuân cũng bị say sóng, nhưng uống thuốc chống say là khỏe lại ngay. Còn Lục Đồng thì không, suốt bảy ngày trời vật vã.

Cả một thuyền y quan, phần lớn đều là các lão y quan giàu kinh nghiệm, vậy mà không ai bào chế được một phương thuốc hiệu quả. Ngay cả thiên tài y thuật như Kỷ Tuân cũng không làm được. Thuốc hắn chế, Lục Đồng uống vào cũng không thấy khá hơn chút nào.

Chuyện này nói ra thực sự khiến người ta nghi ngờ liệu đám người này có thể giải quyết được dịch bệnh ở Tô Nam hay không.

Kỷ Tuân nhìn nàng, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Nhưng tại sao tất cả các loại thuốc chống say đều không có tác dụng với nàng?”

“Có lẽ là tâm bệnh.” Lục Đồng bình thản đáp. “Trong lòng ta lo lắng, nên dù dùng thuốc gì cũng không có tác dụng.”

Điều này không hẳn là không có lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-223-xuat-hanh-1.html.]

Kỷ Tuân gật đầu, không nói thêm về chuyện này mà chuyển đề tài: “Qua Mạnh Đài, đi thêm vài ngày nữa là tới Tô Nam.”

“Lục y quan là người Tô Nam, sắp về quê, trong lòng có hồi hộp không?”

Lục Đồng cụp mắt: “Hồi hộp cũng vô ích.”

“Ta cứ nghĩ, Lục y quan vì quê hương mà chủ động xin đi Tô Nam.”

Lục Đồng không đáp.

Trong số các lão y quan đi Tô Nam, ngoại trừ Kỷ Tuân, việc Lâm Đan Thanh, một y quan mới, chen chân vào đã là chuyện khác thường. Đến trước ngày đi, lại thêm Lục Đồng.

Người tinh ý đều nhìn ra, Lục Đồng đi Tô Nam là để tránh sự liên lụy từ phủ thái sư, nhưng cũng có người nghĩ rằng nàng là người Tô Nam, chủ động xin đi vì lo lắng cho quê nhà.

Chỉ là trên đường đi, các y quan cùng thảo luận phương pháp chữa dịch, Lục Đồng đều tỏ ra rất bình thản, khiến người khác có cảm giác nàng hơi lạnh lùng.

Im lặng một lúc, Lục Đồng nói: “Kỷ y quan nghĩ sao thì là vậy. Dù sao ta cũng đang trên đường đi rồi.”

Kỷ Tuân nhìn nàng, suy nghĩ một chút, do dự rồi lên tiếng: “Ta có chuyện muốn hỏi Lục y quan.”

“Chuyện gì?”

“Trước khi công tử nhà họ Thích xảy ra chuyện, Thôi viện sử đã khám cho y trước, sau đó Thôi Viện sử bị kết tội, nàng tiếp nhận công việc từ ông ấy. Y án án của công tử nhà họ Thích chỉ mình nàng có thể xem.”

“Đúng vậy.”

Hắn nói: “Dù thái sư phủ nói rằng Thích công tử do bị dọa trong vụ cháy ở Phong Nhạc Lâu mà sinh bệnh, nhưng ta nghe nói triệu chứng rất giống bệnh điên. Ta nhớ Lục y quan từng hỏi ta: nếu phối các vị thuốc phục linh, phục thần, một dược, huyết kiệt, hậu phác, thêm một vị sơn củng thì sao. Ta từng nói, nếu dùng bài thuốc này, có thể tạm thời làm dịu thần trí, nhưng lâu ngày sẽ tích độc, làm tê liệt thần kinh, bề ngoài trông ổn nhưng bệnh ngày càng nặng, sau này sẽ tái phát khó chữa.”

Kỷ Tuân nhìn Lục Đồng, thấy nàng vẫn giữ vẻ bình thản, không phản bác, mới tiếp tục: “Sau đó Thích công tử thường xuyên phát bệnh…”

“Kỷ y quan nói vậy là có ý gì?” Lục Đồng cắt lời.

“Ta chữa bệnh cho Thích công tử, mà Thích công tử cũng không phải bị điên. Điều này Thôi Viện sử và thái sư phủ đã nhiều lần khẳng định. Đời nào có chuyện chỉ vì một câu hỏi mà kết tội.”

Nàng nói tiếp: “Huống hồ, Thích công tử đã c.h.ế.t trên đàn tế bởi chính tay cha mình. Đó là sự thật rõ ràng trước mắt bao nhiêu người. Kỷ y quan giờ lôi chuyện cũ ra, có phải nghĩ rằng, chỉ vì ta từng đến nhà họ Thích, mà một kẻ bần dân xuất thân như ta không thể sống tiếp, phải bị chôn cùng Thích công tử thì mới hợp lý?”

Lời đáp trả này sắc bén, Kỷ Tuân sững người: “Ta không có ý đó…”

“Vậy thì việc Kỷ y quan trăm phương ngàn kế moi móc chứng cứ phạm tội của ta là có ý gì?”

Kỷ Tuân nghẹn lời.

Thích công tử đúng là c.h.ế.t dưới tay Thích Thanh, chuyện này không hề liên quan đến Lục Đồng.

Hắn cũng biết rằng nếu Lục Đồng không đi theo đoàn y quan đến Tô Nam, có lẽ nàng đã bị liên lụy vào vụ việc.

Chính sự nghi ngờ của hắn về y án lại khiến Lục Đồng như chim sợ cành cong. Đây là sơ suất của hắn.

“Xin lỗi,” Kỷ Tuân nói, “ta không nghi ngờ nàng, chỉ là bệnh án có vài điểm ta chưa hiểu. Về sau ta sẽ không hỏi nàng nữa.”

Lục Đồng không đáp. Hai người đang im lặng thì bỗng thấy Thạch Xương Bồ từ xa chạy tới, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Trong đoàn y quan, Thạch Xương Bồ vốn là người ngày thường hay tùy ý nhất. Khi không bàn về cách chữa dịch, mười lần thì hắn ngủ hết chín, lần còn lại là ăn. Hiếm khi thấy hắn hoảng loạn như vậy.

Thạch Xương Bồ chạy thẳng đến chỗ Thường Tiến, kéo ông ra một góc, thấp thoáng nghe thấy: “Người ở trạm dịch Mạnh Đài vừa qua tiếp ứng, kinh thành xảy ra đại sự rồi!”

Lòng Lục Đồng khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang xa dần.

Xảy ra đại sự?

Loading...