ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 221: Hoa chuông vàng 1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:32:43
Lượt xem: 9
Khi danh sách cứu dịch đến Tô Nam được truyền đến Tây Nhai, cả Nhân Tâm Y Quán đều sững sờ.
Đỗ Trường Khanh dụi mắt mấy lần, nhìn chằm chằm vào Lục Đồng: "Ta không nhìn nhầm chứ, sao trong danh sách lại có tên cô?"
Lục Đồng đặt hòm thuốc lên tủ, giọng điệu bình thản như thể sắp ra ngoài mua cốc nước ngọt: "Ta phải đi Tô Nam cứu dịch, sáng mai lên đường."
"Không đúng, Tiểu Lục,..." Miêu Lương Phương chống gậy từ bên trong bước ra: "Đầu năm nay ngươi mới vào Y Quan Viện, ngay cả lần khảo hạch đầu tiên cũng chưa qua, trước đây cũng không có kinh nghiệm cứu dịch, sao Y Quan Viện lại chọn ngươi đi Tô Nam?"
Ánh mắt Đỗ Trường Khanh lóe lên: "Có phải do Bùi Vân Ánh không?"
"Hôm qua cô đến Điện Soái Phủ chẩn bệnh, hôm nay về lại bảo sáng mai đi Tô Nam." Hắn mắng to: "Có phải tên lòng dạ đen tối đó giở trò ép cô không? Đồ khốn nạn!"
"Ta đi cứu dịch, không phải đi tìm chết." Lục Đồng nhàn nhạt đáp: "Hơn nữa đây là sắp xếp của Y Quan Viện."
Miêu Lương Phương nghi hoặc: "Y Quan Viện cũng không nên để một y quan mới vào theo đoàn... Hay là nhầm lẫn gì chăng?"
Lục Đồng im lặng một lát, rồi lắc đầu: "Ta là người Tô Nam, có lẽ đi cùng sẽ giúp ích được cho họ."
Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh lớn tiếng đảo mắt: "Ta cũng là người Thịnh Kinh đây, đã giúp ích được gì ai đâu?" Rồi nói tiếp: "Không được, cha ta trước đây từng nói, dịch bệnh g.i.ế.c c.h.ế.t không ít người, đi cứu dịch khác gì đi c.h.ế.t đâu. Hay là gom ít tiền đưa đến Y Quan Viện, họ cần bao nhiêu bạc thì mới xóa tên cô khỏi danh sách?"
"Đỗ chưởng quầy, ta là y quan."
"Y quan thì sao? Y quan không phải người à? Y quan thì phải liều mạng c.h.ế.t sao?" Đỗ Trường Khanh sốt ruột: "Đừng nói mấy lời vô ích như 'y giả nhân tâm', ta chỉ là kẻ phàm tục, cô cũng đừng làm thánh nhân, nhanh lên, gom bạc đưa Y Quan Viện đi."
Lục Đồng đứng yên bất động.
Miêu Lương Phương thở dài.
A Thành co ro trong góc không dám thở mạnh, Ngân Tranh đứng trước rèm cửa, hốc mắt đỏ hoe.
Đỗ Trường Khanh kéo tay Lục Đồng mấy lần nhưng không lay chuyển được nàng, nổi nóng: "Cô giờ cứng đầu vậy sao?" Lại gắt lên: "Lúc mới đến Nhân Tâm Y Quán, đòi điều kiện làm ăn với ta, sao không rộng lượng như giờ? Giả vờ làm Bồ Tát cái gì!"
Lục Đồng gỡ tay hắn ra, bình tĩnh nói: "Ta muốn đi Tô Nam."
Gió thu lạnh lẽo, dưới cây mận trước cửa, lá rơi lác đác, tụ lại rồi lại bị cuốn bay đi.
Trong phòng, mọi thứ trở nên im lặng.
Một lúc sau, Đỗ Trường Khanh cúi đầu, không nói gì, đi đến ghế trong phòng ngồi xuống, gằn giọng hỏi: "Cô nhất định phải đi sao?"
"Phải."
Hắn không nói gì nữa.
Những người khác cũng không nói gì.
Trong Nhân Tâm Y Quán, việc Lục Đồng đã quyết làm, chưa ai cản được. Như lần thi mùa xuân, như lần đi Y Quan Viện, một khi nàng đã quyết, sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi.
Cũng không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai.
Một lúc sau, Miêu Lương Phương lên tiếng: "Để ta viết đơn thuốc cho ngươi."
Như thể cuối cùng đã tìm được người cùng chí hướng, ông cụ nói thao thao: "Ta chưa từng đến Tô Nam, nhưng trước đây từng gặp người bị dịch bệnh. Làng Miêu gia có nhiều bài thuốc chống dịch, không biết ngươi có dùng được không. Ta sẽ viết ra hết cho ngươi, nhỡ đâu dùng được."
"Y giả, nhân ái chi sĩ dã." Ông nhìn Lục Đồng, thở dài: "Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ đi Tô Nam."
Đỗ Trường Khanh phiền muộn đến nghiến răng.
"Ông già lắm chuyện, ta đi hỏi ở Y Hành xem đi vùng dịch cần mang gì!" Nói rồi quay đầu bỏ đi.
Thực ra mọi người đều hiểu rõ, danh sách của Y Quan Viện đã định, giấy trắng mực đen, nào phải chỉ cần ít bạc là có thể thay đổi? Chỉ là tin tức này đến quá đột ngột, lịch trình lại gấp rút, khiến mọi người khó lòng chấp nhận.
Việc này không thể chậm trễ, A Thành và Đỗ Trường Khanh lập tức đến Y Hành, còn Miêu Lương Phương thì cúi xuống bàn, bắt đầu viết những đơn thuốc còn nhớ trong đầu cho Lục Đồng.
Lục Đồng kéo rèm cửa, quay vào viện dọn đồ, Ngân Tranh đi theo nàng.
Ngân Tranh đứng ở cửa, nhìn Lục Đồng gấp từng bộ quần áo, đột nhiên lên tiếng: "Cô nương, ta đi cùng người."
Lục Đồng quay lại.
Ngân Tranh bước vào, giọng nghẹn ngào: "Ta cũng là người Tô Nam, ta có thể giúp người..."
Nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trước đây dù là đến Y Quan Viện hay Thích gia, đều ở Thịnh Kinh.
Tô Nam thì khác.
Nơi đó xa xôi nghìn dặm, lại là nơi dịch bệnh hoành hành. Từ trước đến nay, nàng chưa từng phải xa Lục Đồng lâu như vậy. Cảm giác bất an ập đến, nàng sợ rằng sau lần này, Lục Đồng sẽ không quay về nữa.
Lục Đồng nhìn nàng, khẽ lắc đầu.
"Đoàn y quan của Y Quan Viện đã định, ngươi không thể theo cùng."
"Ta có thể lén đi theo! Ta sẽ đi xa một chút, không để ai phát hiện."
"Quá nguy hiểm, ta còn phải lo cho ngươi."
"Cô nương..."
Lục Đồng bước đến trước mặt nàng.
"Sao phải quay lại Tô Nam?" Nàng nói: "Đã bước ra rồi, đừng quay đầu lại."
Ngân Tranh sững sờ, ngước mắt nhìn người trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-221-hoa-chuong-vang-1.html.]
Lục Đồng đứng đó, đôi mắt đen láy, ánh nhìn lúc nào cũng bình thản, nhưng mỗi khi nhìn thẳng vào nàng, luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, như thể dù có chuyện gì xảy ra, cũng không đáng kể.
Giống như lần đầu gặp mặt.
Một lúc sau, Ngân Tranh hỏi: "Cô nương còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Không chờ Lục Đồng trả lời, nàng đã tự nói: "Ta vẫn nhớ."
Lúc đó, nàng bệnh nặng, khắp người đau đớn không chịu nổi. Tú bà thanh lâu sai người dùng một cuộn chiếu bọc nàng lại, ném lên bãi tha ma ở chân núi Lạc Mai Phong.
Nàng khóc lóc, níu lấy vạt áo của bà: "Can nương, can nương đừng bỏ ta, cho ta uống chút thuốc, uống chút thuốc ta sẽ khỏe lại mà—"
Chưa nói xong, nàng đã bị bà ta đá một phát bay ra xa.
"Khỏe cái khỉ gì!" Bà chỉ vào mặt nàng, mắng: "Mua thuốc không tốn tiền chắc! Mở to mắt mà nhìn rõ, đây là thanh lâu, không phải chỗ làm từ thiện. Tao nuôi mày lâu như thế, giờ mới tí tuổi mà đã sinh bệnh, đúng là thứ vô dụng!"
Nói xong, bà như thể ghê tởm thứ gì bẩn thỉu, vội che mũi miệng, thúc giục người hầu: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đem đi!"
Thế là nàng bị đưa lên núi.
Ngân Tranh nhớ rất rõ, đó là một đêm mưa lạnh giá, đường núi lầy lội, tiếng gió thổi nghe buốt lòng.
Nàng nằm một mình trong bãi tha ma, mưa tạt vào mặt, không còn chút sức lực nào để cử động, toàn thân và tâm trí đều ngập tràn tuyệt vọng.
Cả đời nàng lận đận, sống như bụi cỏ dại, c.h.ế.t cũng chẳng hơn gì. Đời người bình thường, chẳng cầu được chút tôn nghiêm nào.
Bầu trời đêm nơi núi rừng như một cái miệng khổng lồ không đáy, tham lam nuốt chửng chút sinh khí ít ỏi còn sót lại trên nhân gian. Nhưng giữa màn đêm lạnh lẽo ấy, nàng nhìn thấy một ánh sáng.
Một ánh sáng yếu ớt, vội vã trong đêm mưa.
Cô ngỡ đó là ảo giác lúc sắp chết, nhưng lại thấy ảo giác ấy quá chân thực. Một người đeo gùi trên lưng đi tới bãi tha ma, vừa đi vừa dừng, nhặt nhạnh thứ gì đó.
Ánh sáng ấy tiến lại gần nàng, một bàn tay áp lên má nàng.
Bàn tay đó lạnh buốt, mềm mại, im lặng nhưng rất nhẹ nhàng chạm vào cổ nàng, rồi khẽ vén mớ tóc rối che khuất mắt nàng ra.
Ngân Tranh nhìn thấy một gương mặt.
Đó là gương mặt của một cô gái trẻ, tái nhợt nhưng thanh tú, dưới chiếc nón lá là đôi mắt đen láy như đêm tối ở Lạc Mai Phong, lấp lánh rực sáng trong đêm mưa, đôi mày nhíu lại nhìn nàng.
Ngân Tranh hé môi, nhưng yếu đến nỗi không thể thốt ra một chữ.
"Đừng nói gì cả."
Cô gái như hiểu điều gì đó, đặt chiếc gùi xuống, rồi đứng dậy nắm lấy tay Ngân Tranh, cõng nàng lên lưng.
"Ta cứu ngươi." Cô ấy nói.
"Ta cứu ngươi."
Ba chữ ấy như ngọn đèn trong gió mưa đêm, là chiếc phao cứu sinh, nàng vội vã bám chặt, không dám buông tay.
Dưới cửa sổ, cỏ hoa rì rào, dế kêu rả rích. Ngân Tranh thẫn thờ hồi lâu, đến khi bừng tỉnh, trong mắt lấp lánh ánh lệ, mỉm cười nói: "Khi đó, ta nghĩ mình c.h.ế.t chắc rồi, không ngờ lại gặp được cô nương."
Nàng yêu thơ yêu họa, lại phải sa vào nơi nhơ nhớp bẩn thỉu của trần gian, nhưng sau khi chứng kiến biết bao khuôn mặt hèn hạ bỉ ổi, lại gặp được người chân thành và tốt đẹp nhất trên đời.
Đó là may mắn duy nhất trong cuộc đời bất hạnh của nàng, có lẽ là lòng thương xót duy nhất mà ông trời dành cho nàng.
Lục Đồng nói: "Mọi chuyện đều qua rồi."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ngân Tranh lặng lẽ.
Mọi chuyện đã qua, Tô Nam đã là quá khứ, những ký ức không tốt đẹp cũng đã là quá khứ. Nàng đã sống yên bình ở Tây Nhai quá lâu, đến khi quay đầu lại mới nhận ra Thịnh Kinh cách Tô Nam xa đến vậy.
"Ở lại Tây Nhai đi." Lục Đồng nói: "Nơi đây rất tốt."
Nàng là đóa hoa không rễ, trôi nổi phiêu bạt, vất vả lắm mới tìm được một góc yên bình tại đây, không đành lòng buông bỏ.
"Người sẽ trở lại, đúng không?" Ngân Tranh hỏi.
Lục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, cây mai đứng vững dưới trời mưa, chưa nở hoa, nàng nói: "Sau khi ta đi, hãy chăm sóc tốt cho cây mai này thay ta."
Ánh mắt nàng lướt qua lớp đất ẩm dưới gốc mai, nhưng không trả lời câu hỏi của Ngân Tranh.
Ngân Tranh im lặng một lúc.
"Cô nương, thật ra ta có một muội muội."
Nàng nói: "Cha ta vì trả nợ cờ b.ạ.c đã bán ta và muội muội vào thanh lâu. Chúng ta muốn trốn đi nhưng bị phát hiện, muội muội ta không chịu nổi, bị đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ, còn ta thì ở lại."
"Nhìn thấy người, ta luôn nhớ đến nó. Là ta không bảo vệ được nó."
"Ta biết cô nương một lòng báo thù, với cô nương, trên đời không gì quan trọng hơn báo thù, nhưng nếu ta là tỷ tỷ của người, nhìn người như vậy, chỉ thấy đau lòng."
Ngân Tranh thở dài: "Người hãy nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút."
Lục Đồng đáp: "Ta biết."
"Với Tiểu Bùi Đại nhân, nếu người thích, hãy ở bên người ta. Nếu không, cứ từ bỏ. Đừng làm khó bản thân."
Lục Đồng khẽ "ừ" một tiếng.
"Cô nương," Ngân Tranh nhìn nàng, "ta sẽ ở đây đợi người. Người nhất định phải trở lại."
Tâm tình ly biệt, ngàn lời vạn ý, Lục Đồng trầm ngâm hồi lâu, gật đầu: "Được."