ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 214: Phần 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:56:51
Lượt xem: 7
Mưa rơi mãi không ngừng.
Một lúc lâu, Lục Đồng nhìn hắn, khẽ cất tiếng: “Sao ngài vẫn chưa đi?”
Nàng đã dặn Ngân Tranh nói rõ với Thanh Phong rằng hôm nay sẽ không đến.
Xe ngựa của Thanh Phong đã rời đi từ lâu, cũng không quay lại. Có lẽ, lời đã được chuyển đi.
Cô nghĩ hắn đã rời đi, nên mới yên tâm đến đây.
Nhưng tại sao hắn vẫn ở đây?
Vẫn ở đây, một mình chờ đợi?
“Nàng không muốn gặp ta, ta cũng không tiện đến tìm, sợ làm nàng giận.”
“Nhưng ta nghĩ, lỡ như nàng thay đổi ý định, đột nhiên muốn gặp thì sao, nên ta chờ thêm một chút ở đây.”
Hắn mỉm cười nhẹ: “May mà ta đã dự kiến trước.”
Lục Đồng không nói gì.
Đâu chỉ là “chờ thêm một chút”, thời gian đã trôi qua đủ lâu. Nếu muộn thêm nữa, sinh thần của hắn cũng đã qua rồi.
“Còn đứng đó làm gì,” Bùi Vân Ánh từ cửa bước ra, kéo Lục Đồng bên ngoài vào nhà.
Quán trà đã không còn ai khác, các gian thanh nhã đều đã tắt đèn, chỉ có nơi này còn sáng, trên bàn bày đầy một bàn thức ăn.
Lục Đồng cúi mắt nhìn.
Thức ăn đã nguội lạnh.
“Nơi này không phải tửu quán hay nhà hàng. Đây là trà quán mẹ ta thích nhất khi còn sống.”
Hắn cầm lấy chiếc ô giấy từ tay Lục Đồng, đặt ở cửa, bước đến bàn: “Chủ quán tính tình kỳ quái, chỉ làm ăn đến giờ Dậu. Qua giờ Dậu là đóng cửa về nhà. Ta mất không ít công sức mới thuyết phục được giữ lại chỗ này thêm một lúc.”
“Nhưng trời mưa lớn quá, họ cũng đã về rồi. Thức ăn lạnh thì không ăn được.” Hắn chỉ tay vào bình rượu nhỏ trên bàn, “Nhưng rượu vẫn còn ấm, có thể uống.”
Hắn nâng bình rượu, rót vào chén rượu trắng bằng sứ. Rượu trong vắt như gương.
“Rượu là bạn của niềm vui, xua tan nỗi buồn.” Hắn đưa một chén cho Lục Đồng: “Đây, rượu xua buồn phiền.”
Lục Đồng đón lấy chén rượu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bùi Vân Ánh nhìn nàng, cười nhạt: “Khi còn sống, mẹ ta rất thích nơi này, nói rằng lá phong ở đây rất đẹp. Nhưng ta chưa từng đến lần nào.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa nhẹ rơi trên núi xa.
Còn chưa đến mùa lá phong đỏ.
Nhìn một lúc, hắn quay lại hỏi nàng: “Sao nàng không ngồi?”
Lục Đồng đứng yên, không động đậy, bàn tay cầm chén rượu từ từ siết chặt. Một lát sau, nàng cất tiếng: “Hôm nay là sinh thần của ngài.”
“Đúng vậy.” Bùi Vân Ánh nhếch môi, đưa tay ra trước mặt nàng: “Dải lụa nàng định tặng ta đâu?”
Lục Đồng không đáp.
Năm ngoái, vào sinh thần của hắn, Bùi Vân Thục lâm bồn, nàng bận giải độc cho Bùi Vân Thục, hắn cũng không có tâm trạng tổ chức. Tuy không tổ chức, nhưng hai người cũng vô tình trải qua cùng nhau.
Năm nay lại là cùng nhau.
Không biết từ lúc nào, đã qua một năm.
Nàng đưa tay, đặt chén rượu lên bàn.
“Hôm nay ta rất bận,” Lục Đồng chậm rãi nói: “Sắp tới cũng sẽ rất bận. Điện soái nửa đêm gọi ta đến đây, chỉ vì những chuyện không quan trọng này, thật quá nhàm chán.”
Bùi Vân Ánh sững lại.
Lục Đồng nhìn hắn: “Những chuyện nhàm chán như thế, Điện soái tìm người khác là được. Sau này đừng gọi ta nữa.”
Nàng cúi đầu, định bước đi, thì sau lưng vang lên giọng nói của Bùi Vân Ánh: “Lục Đồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-214-phan-1.html.]
Bước chân cô khựng lại.
“Nàng từng hỏi ta, hôm đó trước cổng phủ điện soái, khi nàng mượn ta để từ chối Đổng Lân, ôm ta diễn kịch, tại sao ta không đẩy nàng ra.”
Lục Đồng quay lưng về phía hắn, nghe tiếng mình khàn khàn cất lên:“Tại sao?”
“Không có lý do.”
Hắn nhàn nhạt nói:“Chỉ là không muốn đẩy ra mà thôi.”
Tiếng mưa rả rích, ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối.
Tim Lục Đồng khẽ run lên.
“Sao nàng không hỏi ta, điều ước sinh thần của ta là gì?”
Lục Đồng im lặng.
Bùi Vân Ánh bước đến trước mặt nàng.
Màn mưa xuyên qua rèm châu, thổi lay ngọn nến mờ mịt trên bàn. Ánh sáng ấm áp hắt lên gương mặt hắn, làm dịu đi nét kiêu ngạo, nhưng ánh mắt hắn vẫn bình thản, chăm chú nhìn nàng.
“Điều ước sinh thần của ta là...”
“...Ước rằng người ta yêu cũng yêu ta.”
Như thể có ai ném một viên đá lớn vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên những gợn sóng mãnh liệt. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, gợn sóng dần hóa thành cay đắng, nỗi buồn sâu sắc bao phủ lấy lòng nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, cố giấu đi những rung động trong lòng, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Điện soái sẽ không nói rằng người đó là ta chứ?”
Hắn nhíu mày: “Tại sao không thể?” Hắn ngừng một chút rồi nói: “Tối Thất Tịch trên Thất Tịch Lâu, ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng.”
Lục Đồng bật cười.
Nàng cười, nhưng đầy vẻ mỉa mai: “Một người đàn ông, giúp người khác vài lần là yêu sao? Điện soái, ta không tự mình đa tình đến thế.”
“Ta sẽ không coi chuyện này là thật, ngài cũng không cần coi là thật. Chuyện hôm nay, cứ xem như chưa từng xảy ra.”
Nói xong, nàng quay người định đi.
Bùi Vân Ánh nhanh chóng giữ chặt cửa, chắn trước mặt nàng.
Thân hình cao lớn của hắn bao phủ lấy nàng, lần đầu tiên hắn cường thế, không để nàng rời đi. Ánh mắt hắn sắc bén, nửa như cười nửa như không, nhưng đầy vẻ không cam tâm, nhìn thẳng vào nàng.
Hắn nói: “Sao lại thế này? Khi g.i.ế.c người nàng can đảm như vậy, sao lúc ta tỏ rõ tình cảm, nàng lại trở nên nhút nhát? Có phải vì...”
“…nàng cảm thấy áy náy, vì trong lòng nàng cũng có chút thích ta?”
Cả người Lục Đồng cứng đờ.
Bùi Vân Ánh chăm chú nhìn nàng, đôi mắt đen láy, sáng ngời của hắn dưới ánh đèn như ánh sao lấp lánh, không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào trong ánh mắt nàng.
Như thể trong một đêm mưa lạnh lẽo và tối tăm, có người thắp lên ngọn đèn, nắm lấy tay nàng, khoác lên vai nàng chiếc áo choàng khô ráo, ấm áp, rồi trao cho nàng một cốc mật nóng hổi.
Người tưởng như lạnh lùng ấy, lại luôn sưởi ấm những kẻ cô độc.
Nàng thích sự ấm áp này, tham luyến sự ấm áp này, nhưng lại không thể buông thả bản thân, không thể để bản thân đến gần sự ấm áp đó. Nàng phải kìm nén, phải giữ khoảng cách.
Dù rằng nàng không thể phủ nhận điều này.
Bàn tay nàng siết chặt, rồi nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng nói: “Ta không thích ngài.”
Một câu nói, chắc nịch và rõ ràng.
Bùi Vân Ánh ngẩn ra.
Hắn trầm mặc, ánh mắt không rời khỏi nàng: “Ta không tin.”
Lục Đồng không đáp.
“Ta không phải kẻ ngốc. Nàng dùng lý do này để qua loa với ta, thật quá vụng về.”