ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 213: Sinh nhật 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:56:50
Lượt xem: 7
Lục Đồng rời khỏi phủ Thái Sư, đi qua góc phố cuối con đường dài của phủ, nơi mà bình thường, nếu không có việc gì khác, xe ngựa mà Đỗ Trường Khanh thuê sẽ đợi nàng ở đó.
Mưa vẫn dai dẳng, xe ngựa lặng lẽ đậu dưới mái hiên.
Lục Đồng che ô tiến lại gần, khi nhìn rõ người ngồi trên xe, nàng bỗng khựng lại.
Thanh Phong đội một chiếc nón lá, ngồi ở vị trí phu xe. Thấy nàng đến, hắn chỉnh lại nón, nói: “Lục y quan.”
Lục Đồng nhìn vào phía sau xe ngựa.
Như đoán được suy nghĩ của nàng, Thanh Phong vội giải thích: “Đại nhân không có trên xe, ngài đã vào cung từ lúc trưa, bảo ta đến đây đón ngài trước.”
Thấy Lục Đồng thờ ơ, hắn lại nhắc: “Hôm nay là sinh thần của đại nhân.”
Ngày 19 tháng Tám, sinh thần của Bùi Vân Ánh.
Lần trước, trong một lần đến y quán vào ban đêm, hắn đã nói qua về chuyện này. Sau đó, không ít lần hắn úp mở gợi ý muốn nàng chuẩn bị quà sinh nhật.
Lục Đồng hỏi: “Vậy tìm ta làm gì?”
Giọng nàng lạnh nhạt đến mức Thanh Phong thoáng ngạc nhiên, rồi hắn đáp: “Đại nhân mời Lục y quan đến gặp tại Đan Phong Đài.” Hắn lại bổ sung thêm: “Đại nhân đã nhắc đến chuyện này với ngài từ trước.”
Lục Đồng nắm chặt cán ô, nước mưa từ mép ô nhỏ xuống thành từng dòng. Giọng nàng bình tĩnh: “Hôm nay ta rất bận, còn phải điều chế thuốc.”
“Chuyện này…”
Thanh Phong nghĩ một lúc rồi nói: “Thuộc hạ sẽ đưa Lục y quan về y quán trước, đợi ngài xong việc, sau đó sẽ đưa cô đến Đan Phong Đài.”
Lục Đồng muốn từ chối, nhưng lời ra đến miệng, nàng lại đổi ý, không nói gì thêm, cúi đầu lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy nhanh về Tây Nhai, dừng lại trước cửa y quán. Lục Đồng xuống xe, đi thẳng vào trong.
Đỗ Trường Khanh và A Thành đã về nhà trước. Cả ngày mưa lớn, trong y quán không có một bệnh nhân nào, đến chiều tối Miêu Lương Phương cũng đã rời đi.
Ngân Tranh đóng cửa y quán, vén rèm len vào. Ánh sáng ấm áp từ cửa sổ nhỏ trong sân hắt ra. Nàng bước vào phòng, thấy Lục Đồng ngồi trước bàn, tập trung giã thuốc.
“Cô nương,” Ngân Tranh hỏi: “Vừa rồi ta thấy một chiếc xe ngựa đậu trước y quán, người phu xe hình như là thị vệ Thanh Phong... phải chăng là đến tìm người có việc?”
“Không có gì quan trọng.” Lục Đồng vẫn chăm chú giã thuốc. “Không cần bận tâm.”
Ngân Tranh đáp “ồ” một tiếng, liếc nàng một cái, rồi nhẹ giọng nói: “Lần trước, tiểu Bùi Đại nhân đến y quán, có nói rằng sinh nhật của ngài là ngày 19 tháng Tám. Hôm nay chính là ngày 19 tháng Tám. Ngài ấy có phải đến tìm người để mừng sinh nhật không?”
“Không phải.”
Ngân Tranh đứng yên, tự mình lẩm bẩm: “Thật ra, tiểu Bùi Đại nhân rất tốt, tuy là con nhà quý tộc nhưng không hề xem thường người bình dân.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. “Trời đã tối, mưa lại lớn thế này. Một mình ngài ấy mừng sinh nhật, chắc là cô đơn lắm.”
Động tác giã thuốc của Lục Đồng chững lại, hồi lâu nàng mới cúi đầu nói: “Ta không muốn đi.”
Ngân Tranh thở dài một tiếng.
“Cô nương đừng làm khó mình.” Nàng chỉ nói thế, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn: “Trời lạnh, người nghỉ sớm đi.”
Ngân Tranh rời khỏi phòng, Lục Đồng vẫn cúi đầu, như thể không nhìn thấy. Nàng tiếp tục tập trung đong đếm, chế biến dược liệu trước mắt, như thể ngoài chuyện này ra, không gì khác trên đời quan trọng hơn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đêm dần khuya. Những nhà dân trên Tây Nhai đều đã về nghỉ, con phố dài vắng lặng không còn tiếng người. Chỉ còn lại tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Lục Đồng buông chày giã thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ nước trên bàn.
Đã sắp đến giờ Tý.
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
“Đã sắp đến giờ Tý.”
Trong phủ Điện Soái, Tiêu Trục Phong đứng trước cửa sổ, nhìn ra màn mưa đêm bên ngoài.
Mưa tí tách, từng giọt rơi trên lá ngô đồng, mang theo khí lạnh mùa thu.
Đoàn Tiểu Yến khẽ rùng mình, tỉnh dậy từ giấc mơ ngắn. Cậu liếc nhìn đồng hồ nước trên bàn, rồi quay ra ngoài cửa sổ.
“Vân Ánh ca vẫn chưa về sao?”
Tiêu Trục Phong lắc đầu.
Theo kế hoạch, hắn phải hoàn tất việc mừng sinh thần rồi quay về xử lý quân sách vừa đến. Giờ đây, đã gần đến giờ Tý, sinh thần hắn sắp kết thúc rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Đoàn Tiểu Yến chống cằm: “Có phải vui quá, không nỡ về không?”
“Dậy đi,” Tiêu Trục Phong nói: “Mơ xong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-213-sinh-nhat-2.html.]
Đoàn Tiểu Yến không nói nên lời.
Thực ra, từ trưa, Bùi Vân Ánh đã ở trong trạng thái chờ đợi. Ai ngờ khi Lục Đồng còn ở phủ Thái Sư, trong cung có việc gấp, hắn phải quay lại cung một chuyến.
Khi Lục Đồng về đến Tây Nhai đã là chập tối. Thanh Phong báo tin, nhưng dường như nàng rất bận, nói rằng phải về y quán điều chế thuốc.
“Haizz,” Đoàn Tiểu Yến thở dài. “Lục y quan cũng thật là. Lúc nào chẳng làm thuốc được, tại sao cứ phải đúng sinh nhật Vân Ánh ca mới làm. Trời mưa lớn thế này, chắc chờ chán lắm. Có khi nào đến giờ này huynh ấy vẫn đang đợi không?”
Tiêu Trục Phong nhạt giọng đáp: “Không đâu.”
“Thật không?”
Tiêu Trục Phong nhìn ra màn mưa mùa thu bên ngoài, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Bùi Vân Ánh là người rất cầu toàn, cũng rất kiêu ngạo.”
“Bề ngoài hắn trông có vẻ yêu chiều, nhưng thực ra hắn không kiên nhẫn với người khác. Sẽ không chủ động, càng không chờ đợi ai.”
“Nếu hẹn gặp vào giờ Thìn, mà giờ Tỵ không tới, hắn sẽ bỏ đi.”
Đoàn Tiểu Yến ngây người.
Tiêu Trục Phong đóng cửa sổ lại, ngăn toàn bộ hơi lạnh bên ngoài vào.
“Hắn không phải kiểu người giỏi chờ đợi.”
Mưa ngày càng nặng hạt.
Tiếng "rào rào" bao trùm khắp đất trời.
Bánh xe ngựa lăn qua mặt đất ướt, b.ắ.n tung những giọt nước.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Xe ngựa lăn bánh trên con đường nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một trà quán. Một lúc sau, rèm xe được vén lên, Lục Đồng căng một chiếc ô giấy dầu bước xuống.
Đan Phong Đài nằm sát bên dãy núi, vào mùa thu, núi non nơi đây rực đỏ như lửa. Nhưng giờ này, khi lá phong chưa chuyển đỏ, lại gặp mưa lớn, nhìn từ xa, những ngọn núi đen kịt như được phết mực, đầy sự im lặng tĩnh mịch.
Đèn trong trà quán đã tắt.
Lục Đồng khẽ cụp mắt.
Thanh Phong đã ở trước Nhân Tâm y quán chờ rất lâu, Lục Đồng đã nhờ Ngân Tranh ra nói với hắn rằng cô tối nay rất bận, sẽ không đến Đan Phong Đài.
Ngân Tranh đã ra ngoài nhiều lần. Lần cuối cùng, khoảng giờ Tỵ, nàng trở vào và nói: “Cô nương, xe ngựa đi rồi.”
Thanh Phong đã rời đi, và sau đó cũng không quay lại.
Thế cũng tốt.
Bùi Vân Ánh hẳn cũng đã rời Đan Phong Đài về nhà.
Hắn nên trải qua sinh nhật của mình cùng với chị gái Bùi Vân Thục, cùng Bảo Châu, cùng Tiêu Trục Phong và Đoàn Tiểu Yến, cùng những người thân và bạn bè của hắn. Tương lai, có thể sẽ cùng với người hắn yêu. Nhưng người đó không nên là nàng.
Hắn không nên đợi nàng.
Trước Đan Phong Đài, một màu đen kịt, chỉ có vài chiếc đèn lồng lẻ loi treo dưới mái hiên, ánh sáng mờ nhạt. Nàng từng nghe Đỗ Trường Khanh kể rằng vào những đêm trời quang mây tạnh, nơi đây treo đầy đèn hoa, sáng rực như sao. Nhưng hôm nay trời không thuận, lại đã khuya, đèn hoa đều đã tắt, trà quán cũng đã đóng cửa.
Trong lòng Lục Đồng hoàn toàn tĩnh lặng.
Nàng bước đến trước cửa trà quán, bất chợt khựng lại.
Mưa vẫn rơi không ngớt, trà quán gần như đã tắt hết đèn, nhưng vẫn có một ô cửa sổ hắt ra chút ánh sáng. Cánh cửa sổ bằng gỗ hé mở, bên cửa sổ có một người đang đứng, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa.
Nghe thấy tiếng động, người ấy chuyển ánh mắt đến.
Lục Đồng sững sờ tại chỗ.
Đêm thu se lạnh, tiếng mưa rơi hòa cùng ánh đèn lờ mờ. Lục Đồng đứng bên ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách trên chiếc ô của nàng, còn người ấy đứng bên trong, từng đường nét trên gương mặt như được khắc họa từ khói sương, mơ màng như một giấc mộng. Nàng bỗng nhiên nhớ đến một câu thơ cũ.
"Người trong cửa, chuối ngoài song,
Giọt sầu rơi lá, lòng mong thầm thì."
Nàng ngẩn người, còn đối phương thì khẽ mỉm cười.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng, bộ trường bào đỏ tươi càng rực rỡ chói mắt. Trong đêm mưa, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn hắt lên người hắn, càng làm anh nổi bật như đóa hoa ngọc lan kiêu sa.
Đôi mắt đen nhánh của hắn chăm chú nhìn nàng, nụ cười trên môi sáng bừng như ánh nắng.
“Ta cứ nghĩ rằng cô sẽ không đến.” Hắn nói.