Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 211: Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:56:41
Lượt xem: 11

Đêm khuya, cánh cửa của Nhân Tâm Y Quán đã đóng chặt.

A Thành và Miêu Lương Phương đều đã về nhà. Lục Đồng sau khi thu dọn thuốc ở hậu viện, trở vào phòng thì thấy Ngân Tranh đang ngồi dưới ánh đèn, sắp xếp mớ kim chỉ mới dùng xong.

Lục Đồng đặt chiếc đèn xuống. Ngân Tranh ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: “Hiệu may Cát vừa nhập vài cuộn vải mới, tiết trời đã sang thu, chẳng mấy nữa sẽ trở lạnh. Cô nương nên dành chút thời gian làm vài bộ y phục mới.”

Lục Đồng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi hỏi:

“Lúc trước, Đỗ chưởng quầy đã nói với ngươi…”

Ngân Tranh khựng lại, sau đó thở dài bất lực: “A Thành đúng là cái gì cũng kể với người.”

Câu trả lời này đã ngầm thừa nhận.

“Ngươi từ chối ngài ấy à?” Lục Đồng hỏi. “Ngươi không thích Đỗ chưởng quầy à?”

Mới đó mà đã một năm kể từ mùa xuân năm ngoái họ đến Thịnh Kinh, nay đã là Thất Tịch năm sau. Lục Đồng vốn không hay hỏi chuyện riêng tư của Ngân Tranh, từ khi nàng làm việc ở Hàn Lâm Y Quan Viện, càng ít có thời gian quan tâm đến y quán. Đối với tình cảm, nàng vẫn còn ngây ngô, không rõ từ khi nào Đỗ chưởng quầy lại có cảm tình với Ngân Tranh và mối quan hệ giữa hai người bắt đầu rạn nứt.

“Thích hay không thích thì đã sao,” Ngân Tranh cúi đầu sắp xếp những sợi chỉ lụa. “Ta và ngài ấy không hợp.”

“Tại sao không hợp?”

Đôi tay đang thu xếp chỉ của Ngân Tranh chợt dừng lại. Nàng mím môi, nhìn đống vải vụn trong rổ, khẽ thở dài.

“Đỗ chưởng quầy không biết thân phận của ta, chẳng lẽ cô nương cũng không rõ?” Giọng nàng rất nhỏ. “Quá khứ của ta, đàn ông bình thường gặp còn tránh như tránh tà. Đỗ chưởng quầy tuy có chút khuyết điểm, nhưng ngài ấy là người tốt, xứng đáng với một cô gái tốt hơn, sao có thể ở bên ta được?”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lục Đồng đáp: “Ta không hề thấy thân phận của ngươi không xứng với ngài ấy.”

Ngân Tranh sững lại, rồi mỉm cười cảm kích với nàng.

“Ta biết cô nương chưa bao giờ xem thường ta, và những gì cô nương vừa nói là thật lòng. Nhưng hai người không giống nhau.”

Lục Đồng nhíu mày: “Có gì không giống?”

Ngân Tranh không nói gì.

Lục Đồng lại nói: “Dù ngươi có nói với Đỗ chưởng quầy về quá khứ của mình, ngài ấy chưa chắc đã khinh thường ngươi. Chính ngươi đang tự định đoạt thay ngài ấy.”

Lục Đồng đã ở Nhân Tâm Y Quán khá lâu, nàng tự thấy mình cũng hiểu chút ít về Đỗ chưởng quầy. Hắn không phải kiểu người đánh giá người khác qua xuất thân, tâm địa lại tốt. Nếu không, trước đây cũng chẳng nhận Miêu Lương Phương đang trong cảnh khốn cùng về làm việc tại y quán.

Nhìn mớ vải vụn lộn xộn trên bàn, Ngân Tranh cười khổ:

“Cô nương, ta không sợ ngài ấy khinh thường tôi. Người nói đúng, dù bây giờ ngài ấy biết ta từng lưu lạc ở lầu xanh Tô Nam, ngài ấy chưa chắc đã ghét bỏ. Nhưng ta sợ rằng, hiện tại không để tâm là thật, sau này trong lòng có một cái gai cũng là thật.”

Nàng lắc đầu: “Ta ở lầu xanh nhiều năm, thấy đủ chuyện lòng người đổi thay. Nhỡ đâu sau này ngài ấy không chịu nổi lời bàn tán của thiên hạ thì sao? Nhỡ đâu ngài ấy hối hận thì sao?”

“Ta không muốn ngẩn ngơ mòn mỏi trong những tháng ngày dài, để tình cảm trở thành hận thù, cũng không muốn đánh cược. Hiện tại thế này, yên bình sống qua ngày là đủ.”

“Nhưng mà,” Lục Đồng nói, “nếu ngươi thực sự thích ngài ấy, mà lại bỏ lỡ như thế, chẳng phải đáng tiếc sao?”

Ngân Tranh lại cười.

Nàng cầm lên cuốn thoại bản đã đọc dở trên bàn, nói: “Cô nương xem, những câu chuyện phong lưu trong sách, đều là tình thật lòng chân, kết cục đẹp đẽ. Nhưng đời người có mấy khi được viên mãn? Đã vậy, những chuyện không có kết quả, chi bằng đừng bắt đầu.”

“Ta sợ ngài ấy hối hận, nên thà rằng đừng bắt đầu. Cô nương hiểu không?”

Lục Đồng lắc đầu: “Không hiểu.”

Nàng chỉ cảm thấy tiếc thay cho Ngân Tranh.

“Không hiểu thì thôi.” Ngân Tranh mỉm cười, ôm rổ vải đứng dậy: “Nhưng ta mong rằng cô nương cả đời không cần hiểu. Nếu có người khiến cô nương rung động, thì đừng bận tâm điều gì, hãy thật hạnh phúc mà đến bên nhau.”

Ngân Tranh liếc nhìn ngọn đèn dầu đã cạn: “Muộn rồi, sáng mai phải giúp Miêu tiên sinh đóng thuốc. Cô nương nên nghỉ ngơi sớm, ban đêm đọc sách lâu không tốt cho mắt đâu.” Nàng dặn dò thêm vài câu, rồi bưng rổ vải rời đi.

Ngân Tranh đi rồi, Lục Đồng vẫn ngồi trước bàn.

Đêm tĩnh lặng. Nàng đã rửa mặt, chuẩn bị gỡ búi tóc, thay áo ngủ.

Khi vừa đưa tay lên, đầu ngón tay lướt qua búi tóc, bất giác khựng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-211-phan-1.html.]

Chiếc lược khắc hoa mẫu đơn tinh xảo, những đường nét chạm khắc khẽ cộm lên khi chạm vào.

Lời của Ngân Tranh lại văng vẳng bên tai nàng:

“Những chuyện không có kết quả, chi bằng đừng bắt đầu.”

Vài ngày sau, tiết trời trở lạnh, sương phủ xuống dày hơn, Thịnh Kinh chính thức bước vào tiết Bạch Lộ.

Theo sách Bản Thảo Cương Mục ghi chép: “Sương thu đọng trên đầu cỏ thu, thu lại trước khi mặt trời lên, có thể chữa bách bệnh, giải khát, làm người nhẹ nhàng, da dẻ tươi sáng.”

Trong phủ Thái sư, các nha hoàn từ sáng sớm đã tập trung ngoài vườn, dùng khay hứng những giọt sương đêm để đun nước pha trà, giúp thanh phế, hóa đờm, phòng chống khô hanh mùa thu.

Thích Thanh cầm tách trà mới pha, nhấp một ngụm. Trà Bạch Lộ có vị ngọt mát, xua đi sự bực bội của những ngày gần đây.

Thái tử bị giam lỏng.

Trong tình thế này, khi thế lực của Tam Hoàng tử Nguyên Nghiêu đang ngày một lớn mạnh, còn nhà họ Thích liên tục gặp rắc rối, việc Lương Minh Đế hạ lệnh cấm túc Thái tử chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn không màng đến thể diện của phủ Thái sư.

Quả thật là qua sông đoạn cầu.

Quản gia già cầm một chiếc áo lụa mỏng vào, khoác lên người Thích Thanh. Thời tiết sáng tối gần đây đã trở lạnh, người lớn tuổi càng cần chú ý giữ ấm.

Thích Thanh chỉnh lại áo choàng, quản gia đứng một bên cúi người nói: “Lão gia, bên Tô Nam đã có tin tức.”

Trước đó vài ngày, Thích Thanh đã sai người đến Tô Nam Y Hành điều tra một nữ y sĩ tên Lục Đồng.

Thích Thanh hỏi: “Thế nào?”

“Người ở Y Hành Tô Nam cho biết, trước đây quả thật có một nữ y sĩ họ Lục từng khám chữa bệnh trong thành, nhưng hành tung bất định, chỉ xuất hiện ngẫu nhiên.”

Thích Thanh dừng lại một chút: “Ở huyện Thường Vũ thì sao?”

“Hồi bẩm lão gia, người đi huyện Thường Vũ cũng đã trở về, báo rằng gia tộc họ Lục đã bị tuyệt diệt, không còn thân nhân nào còn sống.”

Đây đã là lần thứ hai ông cho người điều tra gia tộc họ Lục ở Thường Vũ.

Thích Thanh chăm chú nhìn tách trà trong tay, không nói gì.

Quản gia chần chừ: “Lão gia vẫn nghi ngờ Lục Đồng là hậu nhân nhà họ Lục sao?”

“Những gì điều tra được từ cả hai nơi đều không sai lệch, thời gian và tuổi tác cũng khớp.”

“Không có sai sót, chính là điểm đáng nghi nhất.” Thích Thanh nheo mắt, trầm giọng nói. “Quá mức trùng hợp.”

“Ý lão gia là…”

“Giám sát nàng ta thật chặt. Nếu nàng ta thực sự có dã tâm, muốn lay động cây đại thụ này, vậy cũng xem như không phải tầm thường.”

Quản gia không nói thêm gì nữa.

Thích Thanh nhấp thêm một ngụm trà, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Gần đây thiếu gia có gây chuyện không?”

“Không có. Từ lần trước, thiếu gia dường như đã biết lỗi. Những ngày này ngài ấy chỉ ở trong phủ đọc sách viết chữ, rất hiểu chuyện.”

Quản gia liếc nhìn Thích Thanh, tiếp tục nói: “Lão gia, thiếu gia còn nhỏ, tính khí trẻ con, hôm đó chẳng qua vì nóng giận mà nói lời không hay. Lão gia không nên để tâm đến lời của trẻ con.”

Từ sau khi Thích Thanh tát Thích Ngọc Đài trong phòng, đã hơn bảy, tám ngày ông không đến viện của Thích Ngọc Đài.

Phần vì ông bận xử lý việc Thái tử bị cấm túc, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, mỗi lần đối diện Thích Ngọc Đài, trong ánh mắt Thích Thanh không giấu được sự chán ghét và cảm xúc phức tạp.

“Bệnh của thằng bé nặng lắm.” Thích Thanh nhắm mắt, day trán, giọng đầy mệt mỏi: “Năm xưa ta hứa với Thục Huệ giữ lại nó, giờ nghĩ lại, chẳng biết là đúng hay sai.”

Bốn bề lặng ngắt.

Thích Thanh mở mắt, thở dài.

“Thôi, mang một ấm trà Bạch Lộ mới pha đến phòng nó đi.”

“Dạ, lão gia.”

Loading...