Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 209: Phong lưu thế tử, kiều thần y 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:51:19
Lượt xem: 9

Ánh chiều tà nhuộm đỏ con đường dài.

Trong Nhân Tâm y quán, Lục Đồng ngồi trong gian phòng phía trong, mở một cuốn tạp thư trên tay. Miêu Lương Phương và Ngân Tranh ngồi trước quầy thuốc, một người kiểm tra y án trong ngày, một người thì thêu họa tiết mới cho khăn tay.

Nắng chiều len qua cửa, rọi ánh vàng lên trang sách, vừa khéo chiếu sáng một đoạn thơ:

“Ngân chử oanh oanh độ, kim phong thoang thoảng thổi. Vãn hương phiêu động ngũ vân phi. Nguyệt tỷ đố nhân, nhíu hết một vầng mày.”

“Đoản dạ nan lưu xứ, tà hà dục đạm thì. Bán sầu bán hỉ thị giai kỳ. Nhất độ tương phùng, thêm một nỗi tương tư.”

"Bến ngân lấp lánh chiều thu,

Gió vàng thoảng nhẹ lời ru êm đềm.

Hương đêm quyện bước mây mềm,

Chị Hằng ghen tỵ, trăng thèm khuyết đôi.

Đêm ngắn trôi, khó níu người,

Dải ngân nhạt sắc, tàn phai ánh hồng.

Hẹn thề, nửa nhớ nửa mong,

Một lần gặp gỡ, chất chồng tương tư."

Ngân Tranh chỉ mới đọc được một nửa cuốn thoại bản đã đặt xuống bàn. Lục Đồng xem phương thuốc đến mỏi mắt, tiện tay cầm lên lật vài trang, đến chỗ này, bất giác có chút thất thần.

Từ ngày Thất Tịch, đã qua được mấy hôm.

Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của Ngân Tranh: "Tiểu Bùi đại nhân."

Lục Đồng ngẩng đầu, liền thấy dưới cây mận, một thanh niên đang bước vào, giẫm lên ánh vàng vỡ vụn khắp đất.

Miêu Lương Phương dụi dụi mắt, Ngân Tranh đứng dậy trước, cười nói: "Tiểu Bùi đại nhân, mời ngồi, ta đi pha trà."

Hắn cũng không khách sáo, cười gật đầu một cái, bước đến bên cạnh Lục Đồng.

Lục Đồng chợt phản ứng, theo bản năng muốn lấy y thư che lên cuốn thoại bản trước mặt, nhưng không kịp, cuốn thoại bản đã bị người này cầm lên.

Bùi Vân Ánh liếc qua dòng chữ trên bìa sách, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ.

“Thế tử phong lưu và thần y xinh đẹp…”

Hắn trầm ngâm nhìn về phía Lục Đồng.

“Nàng thích đọc loại này à?”

Tên cuốn thoại bản này dễ khiến người ta hiểu nhầm. Lục Đồng mặt lạnh, giật lại: “Không phải của ta.”

Bùi Vân Ánh nhướn mày: “Ồ.”

Lục Đồng nhấn mạnh: “Của Ngân Tranh.”

Hắn lại “Ừm” một tiếng, giọng điệu vẫn mang đầy ẩn ý.

Lục Đồng: “…”

Thật sự là không thể nói rõ được.

Miêu Lương Phương từ sau quầy thuốc bước ra, nhìn Bùi Vân Ánh hỏi: “Bùi Đại nhân, sao hôm nay lại đến vậy?”

“Đến lấy thuốc cho Bảo Châu. Hôm nay tiện đường, nên ta lấy giúp.”

Miêu Lương Phương “Ồ” một tiếng, đứng đó không động đậy.

Bùi Vân Ánh khẽ cười, Miêu Lương Phương cuối cùng cũng ngộ ra, dè dặt nhìn sang Lục Đồng.

“Tiểu Lục, ta có nên lui vào không?”

Lục Đồng: “…”

Ngân Tranh vén rèm nỉ đi ra từ bên trong, đặt trà nóng mới pha lên bàn, cười nói với Miêu Lương Phương: “Trời tối rồi, Đỗ chưởng quầy và A Thành đều đã về, cửa hàng cũng không có việc gì, ông về nghỉ ngơi đi. Nếu có việc, ta sẽ ra miếu tìm ông.”

Miêu Lương Phương lại nhìn Lục Đồng một cái, thấy nàng đã ngầm đồng ý, bèn dặn dò vài câu, rồi chống gậy tập tễnh rời đi.

Đợi ông đi rồi, Ngân Tranh cũng vào tiểu viện, cánh cửa gỗ được đóng lại. Bùi Vân Ánh ngồi xuống đối diện Lục Đồng.

“Còn chưa đến thời gian lấy thuốc mới của Bảo Châu.” Lục Đồng nói: “Điện soái đây là trí nhớ không tốt à?”

“Là nàng trí nhớ không tốt thì có.” Hắn nhắc nhở: “Nàng quên đồ của ta rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-209-phong-luu-the-tu-kieu-than-y-2.html.]

Lục Đồng khó hiểu: “Quên cái gì?”

“Dải lụa mà nàng hứa làm cho ta trong sinh nhật của tỷ tỷ đâu?”

Lục Đồng ngẩn ra một chút, đáp: “Ta hứa làm cho ngài lúc nào?”

Hắn quan sát nàng một lượt: “Xem ra, còn chưa bắt đầu làm.”

Người này thật kỳ lạ.

Lục Đồng nhắc nhở: “Điện soái, ta hình như chưa từng hứa với ngài.”

“Không phải nàng từng nói, gia huấn nhà họ Lục là ‘ân tình bữa cơm cũng phải trả’ sao?”

Hắn cười: “Dù sao trong lần Lan Dạ Đấu Xảo đó, ta giúp nàng thắng chiếc lược, yêu cầu nàng một sợi dây cũng không quá đáng chứ?”

Không nói thì thôi, nhắc đến Lan Dạ Đấu Xảo, dường như có hình ảnh mơ hồ trong đầu nàng dần trở nên rõ ràng, trái tim nàng khẽ rung lên, nhất thời cúi mắt không nói.

Trong phòng yên tĩnh một lúc.

Bùi Vân Ánh chậc một tiếng, cười hỏi: “Nàng xấu hổ, không định ngẩng đầu nhìn ta nữa à?”

Lục Đồng lập tức ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn nhịn cười, nói: “Không đùa nữa, nói chuyện chính.”

“Ta đã sắp xếp người vào phủ Thái sư rồi. Hiện tại trong nhóm hộ vệ ở viện Thích Ngọc Đài, có một người khóe mắt có vết bớt đỏ, đó là người của ta.”

Hắn nói tiếp: “Nếu nàng gặp rắc rối, có thể nhờ người này giúp. Nếu nàng gặp nguy hiểm, người đó cũng sẽ tìm cách bảo vệ nàng.”

Lục Đồng nghe mà sững sờ.

Muốn cài cắm một nội gián vào phủ Thái sư khó đến mức nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Trước đây chỉ riêng việc tiếp cận Thích Ngọc Đài, nàng đã tốn rất nhiều công sức.

Ấy vậy mà Bùi Vân Ánh lại làm được.

Trầm mặc hồi lâu, Lục Đồng lên tiếng.

“Phủ Thái sư khó vào, sắp xếp người vào trong không dễ. Nếu ta xảy ra chuyện, nội gián của ngài cũng thành vô dụng.”

Nàng nhìn về phía Bùi Vân Ánh: “Đáng không?”

Bùi Vân Ánh khẽ cười một tiếng.

“Người trong phủ Thái sư đều không bình thường, toàn là điên khùng cả.” Hắn nhìn nàng, bình thản nói: “Ta sao dám để chủ nợ của ta một mình ở nơi đó được chứ.”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lục Đồng không nói gì.

“Huống chi,” Bùi Vân Ánh đổi giọng, “cũng không phải giúp không công.”

“Tháng sau là sinh nhật ta, ta muốn nhìn thấy sợi dây đó.” Giọng điệu của hắn bắt đầu thoải mái hơn: “Lục Tam cô nương, đừng có mà tiếp tục nuốt lời nữa. Ngày sinh nhật, ta sẽ bảo Thanh Phong đến đón nàng.”

Lục Đồng: “Ngài…”

Hắn nâng chén trà trên bàn uống cạn, xách đao đứng dậy: “Ta còn công vụ, phải đi trước một bước.”

Đi được hai bước, hắn bỗng quay đầu lại, khẽ ho một tiếng.

“Thoại bản…”

Ánh mắt hắn lướt qua cuốn sách bị y thư che khuất.

“…cũng khá thú vị đấy.”

Nói xong, hắn mỉm cười rời khỏi cửa.

Lục Đồng: “…”

Ngân Tranh vén rèm bước ra, thấy Bùi Vân Ánh đã rời đi, nhìn về phía Lục Đồng: “Tiểu Bùi đại nhân đi nhanh vậy à? Không ngồi lâu hơn chút à?”

Câu này nói như thể Bùi Vân Ánh rất thân quen với y quán.

Lục Đồng cau mày.

“Hắn không phải người của y quán, không cần khách khí với hắn,” Lục Đồng thu lại cuốn thoại bản, “Lần sau trà cũng đừng pha, cứ để hắn khát c.h.ế.t đi.”

Ngân Tranh bật cười khúc khích, lại thở dài: “Tiểu thư và Bùi đại nhân đã xảy ra chuyện gì sao, sao ta cứ cảm thấy…”

Tim Lục Đồng khẽ lỡ một nhịp: “Cảm thấy gì?”

Ngân Tranh suy nghĩ một lúc, mới đáp: “Cảm thấy, tiểu thư đối xử với ngài ấy có chút khác biệt.”

Loading...