Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 208: Tâm loạn 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:51:16
Lượt xem: 12

Hội chợ đông đúc người qua lại, nghe nói đèn lồng sáng suốt đêm không tắt.

Lục Đồng cùng Bùi Vân Ánh đi dạo thật lâu, mãi đến khi đi hết một con phố dài dưới chân Phan Lâu, cuối cùng mới thấy vài người trong nhóm Bùi Vân Thục ở một quầy hàng.

Những lá chuối tươi mới được hái, lá xanh mướt đã ngâm qua nước thuốc, thợ thủ công viết thơ và vẽ tranh lên đó, trông thật tao nhã. Bùi Vân Thục đang cúi đầu cẩn thận lựa chọn, Tiêu Trục Phong đứng sau nàng, cách một khoảng không xa không gần để bảo vệ. Nhìn thấy Lục Đồng và Bùi Vân Ánh, Đoàn Tiểu Yến lập tức vẫy tay: "Ca, Lục y quan——"

Bùi Vân Thục quay đầu lại, cười nói: "A Ánh, Lục cô nương."

Đoàn Tiểu Yến hớn hở chạy đến, khoe với hai người những túi lớn túi nhỏ treo trên cánh tay mình.

"Ban đầu chúng tôi định đợi 2 người ở dưới lầu, nhưng Bùi tỷ tỷ nói muốn đi xem múa rối, nên chúng ta đi một đoạn, còn sợ hai người không tìm thấy chúng tôi, may mà lại gặp được."

Phương Tư nói: "Dưới lầu Thất Tịch chỉ có một con phố, từ từ sẽ tìm được thôi."

Bùi Vân Thục nhìn Lục Đồng: "Lục cô nương, các ngươi vừa rồi đấu thế nào, có giành được giải thưởng không?"

Lục Đồng lấy ra chiếc lược gỗ khắc hoa mẫu đơn: "Thắng được một chiếc lược."

"Là lược răng khít à." Bùi Vân Thục ngạc nhiên, "Nhìn cũng không tệ." Lại hỏi Lục Đồng: "Vừa rồi chúng ta không vào, Lan Dạ Đấu Xảo là đấu như thế nào, các ngươi làm gì trong đó?"

Nghĩ đến quãng thời gian trong Thất Tịch Lâu, Lục Đồng mím môi không nói, Bùi Vân Ánh liếc nàng một cái, nói với Bùi Vân Thục: "Chuyện trò để khi về phủ rồi nói, trời không còn sớm, ta thấy, nên đưa Lục đại phu về Tây phố trước."

Bùi Vân Thục ngẩn ra, rồi cười ngại ngùng với Lục Đồng: "Là ta sơ ý, lâu rồi không ra ngoài, ra ngoài rồi lại quên cả giờ giấc. Lục cô nương thường ngày còn phải khám bệnh ở y quán, nghỉ ngơi muộn không tốt chút nào."

"Muội vẫn là một cô nương, về muộn nguy hiểm, chúng ta đưa muội về y quán trước."

Lục Đồng gật đầu, không từ chối.

Nhóm Bùi Vân Thục đưa Lục Đồng về y quán trước, sau đó mới chia tay với Đoàn Tiểu Yến và Tiêu Trục Phong.

Khi trở lại Bùi Phủ, Bùi Vân Ánh nhìn thấy Bùi Vân Thục vào phòng, định rời đi, nhưng bị nàng gọi lại: "A Ánh."

"Sao vậy?"

"Đệ đừng vội đi, ta có chuyện muốn nói với đệ."

Bùi Vân Thục gọi hắn vào phòng.

Bảo Châu đã được Quỳnh Ảnh dỗ ngủ, Bùi Vân Thục thắp đèn lên, để Bùi Vân Ánh ngồi trong sảnh, còn mình vào phòng trong. Một lát sau, nàng bước ra, mang theo một chiếc hộp bạc.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Bùi Vân Ánh, mở hộp bạc ra. Trong hộp bọc một lớp vải đỏ, từng lớp từng lớp mở ra, cuối cùng, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích xanh chạm khắc hoa văn.

Bùi Vân Ánh ngạc nhiên: "Đây là…"

"Chiếc vòng ngọc mẹ để lại."

Dưới ánh đèn, chiếc vòng ngọc bích xanh mướt như mặt hồ lục bảo. Bùi Vân Thục nhìn một lúc, giọng mang chút cảm thán.

"Năm đó ngoại tổ mẫu tặng chiếc vòng ngọc này cho mẹ làm của hồi môn, đến khi ta cập kê, mẹ lại trao chiếc vòng này cho ta."

"Nó vốn dĩ là một đôi, ta giữ một chiếc tặng cho Bảo Châu, giờ chiếc còn lại tặng Đệ."

Bùi Vân Ánh nhìn chiếc vòng, không vươn tay ra nhận, chỉ hỏi: "Tặng ta làm gì?"

"A Ánh," Bùi Vân Thục cúi đầu vuốt ve chiếc vòng, "Đệ còn nhớ năm đó khi mẹ qua đời, ta ngày ngày khóc, tâm bệnh khó chữa, lại lâm bệnh nặng, không chịu ăn uống. Là đệ học mẹ nấu canh hoành thánh dỗ ta ăn, ngày ngày làm ta vui, ta mới dần khá hơn."

Nàng cúi đầu, một lúc sau mới mở miệng: "Thực ra nghĩ lại, khi đó đệ còn nhỏ hơn ta, ta làm tỷ tỷ lại để đệ phải chăm sóc."

Bùi Vân Ánh cười nhạt: "Chuyện cũ nhắc lại làm gì."

Bùi Vân Thục lắc đầu.

"Sau đó đệ rời kinh, khi trở về thì không giống như trước nữa, chuyện gì cũng không chịu nói với ta. A Ánh, những năm qua, ta không biết đệ đã làm gì, đệ trưởng thành, đôi khi ta cũng lo lắng, không biết mình có làm tròn bổn phận người tỷ tỷ không."

"Sao tỷ lại nghĩ vậy?"

Bùi Vân Thục nhìn hắn: "A Ánh, Lục đại phu là cô nương tốt."

Bùi Vân Ánh khựng lại.

"Đệ là đệ đệ ta, tuy đệ giấu không nói, nhưng ta nhìn ra, đệ đối xử với nàng ấy không giống với người khác." Bùi Vân Thục dịu dàng nói, "Chuyện tình cảm, ta là người ngoài, không tiện can thiệp, nhưng ta muốn nhắn với đệ một câu, nếu đệ thích một người, đừng để bản thân hối hận."

Nàng kéo tay Bùi Vân Ánh, nhét chiếc vòng ngọc xanh vào lòng bàn tay hắn.

Bùi Vân Ánh cúi đầu nhìn chiếc vòng, không nói lời nào.

"Chiếc vòng này đệ giữ lấy, nếu sau này đệ tìm được người đệ muốn cùng đi suốt đời, hãy tặng chiếc vòng này cho nàng. Đây không phải là vòng tay nhà họ Bùi, đây là vòng tay của mẹ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-208-tam-loan-2.html.]

"Mong đệ có người mình thích, sống trọn đời bên nhau, đó là mong muốn của mẹ và ta dành cho đệ."

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Khi trở lại thư phòng, bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Bùi Vân Thục sau khi trao chiếc vòng ngọc đã trở về phòng ngủ, hôm nay đi dạo hội chợ suốt nửa ngày, nàng cũng đã mệt mỏi.

Bùi Vân Ánh đóng cửa phòng, bước tới ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, đặt chiếc vòng ngọc được bọc trong tấm vải đỏ lên bàn.

Dưới ánh đèn đồng, trên chiếc bàn nhỏ chất đầy những khối gỗ rời rạc, do Lục Đồng trước đó vô tình làm đổ, giờ lộn xộn vương vãi khắp mặt bàn.

Hắn vươn tay, gạt những khối gỗ sang một bên, để lại một khoảng trống.

Sau đó, hắn nhặt từng khối gỗ, bắt đầu xếp chồng lên.

Nhiều năm qua, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng, hoặc gặp phải khó khăn nan giải, hắn đều ngồi trước chiếc bàn nhỏ này, chậm rãi xếp những khối gỗ.

Khi con người tập trung vào một việc duy nhất, nội tâm sẽ trở nên vô cùng bình thản.

Lúc đầu mọi chuyện khó khăn, nhưng dần dần, tòa tháp gỗ càng ngày càng cao, số lần hắn phải gọt gỗ càng ngày càng ít. Trên đời dường như chẳng còn điều gì có thể khiến hắn cảm thấy phiền muộn. Tòa tháp gỗ đứng lặng lẽ trong góc thư phòng, lạnh lẽo và cứng nhắc, như một bóng hình im lìm bị thời gian bỏ quên.

Thực ra, từ rất lâu trước khi Lục Đồng đẩy đổ tòa tháp, hắn đã không còn tiếp tục xếp thêm bất cứ khối gỗ nào nữa.

Kể cả sau khi toà tháp bị làm đổ, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc xếp chúng lại.

Vậy mà, đêm nay, trong tiết thu mới chớm, ngày lễ Thất Tịch nhộn nhịp, hắn lại ngồi đây, lặng lẽ đặt từng khối gỗ lên nhau.

Bùi Vân Ánh xếp rất chậm.

Những khối gỗ được tỉ mỉ đặt lên, từng lớp, từng lớp, ngay ngắn và cẩn thận, góc độ được tính toán kỹ càng khiến tòa tháp trông cực kỳ chắc chắn và kiên cố.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hắn xếp rất lâu, chỉ còn lại một khối cuối cùng.

Hắn cầm khối gỗ lên, chuẩn bị đặt lên đỉnh tháp,

Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt hắn vô tình lướt qua chiếc vòng ngọc trên tấm vải đỏ trên bàn.

Chiếc vòng ngọc xanh như hồ nước trong vắt, tựa như những chiếc lá sen làm từ giấy màu trong Thất Tịch Lâu, sắc xanh rực rỡ ánh lên trong ánh đèn.

Bên tai hắn bất giác vang lên giọng nói của một nữ nhân đang chất vấn:

"Điện Soái cũng sẽ vì tình mà bị trói buộc sao?"

Ngón tay khẽ run, như cánh bướm lướt qua giữa những bông hoa, bất chợt một tiếng "rào" vang lên giòn tan——

Thanh niên bừng tỉnh.

Tòa tháp gỗ vốn ngay ngắn, lại một lần nữa sụp đổ trong tích tắc, tan tác không còn hình dạng.

Đêm sâu tĩnh mịch, tiệc vui đã khuất xa.

Trong tiểu viện ở Tây phố, không gian yên ắng, Lục Đồng cầm đèn, khép cửa phòng lại.

Ngân Tranh chờ nàng trở về mới yên tâm, sau khi giúp nàng sửa soạn xong, đã sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Lục Đồng bước đến trước bàn, tháo trâm cài và vòng tay xuống, để mái tóc dài buông xõa, dùng lược chải tóc.

Chải được vài lượt, nàng chợt nhớ ra điều gì, đứng dậy lấy chiếc túi nhỏ, rút ra một chiếc lược răng khít nhỏ xinh.

Là phần thưởng thắng được trong trò "Lan dạ đấu xảo" tại Thất Tịch Lâu hôm nay.

Chiếc lược được làm từ chất liệu bình thường, trên đó chạm khắc hoa văn mẫu đơn tinh xảo. Dù không sang trọng như đồ trang sức, nhưng cũng rất tinh tế.

Lục Đồng cầm chiếc lược, ánh mắt dừng lại trên chiếc dải lụa đang dở dang đặt trên bàn.

Đỗ Trường Khanh học y làm "trà uyên ương," kiểu giỏ tre đan cột dải lụa trông thật đẹp mắt. Tay nàng không khéo như Ngân Tranh, dải lụa đan chậm đã đành, mà kiểu dáng còn vụng về, chẳng ra hình ra dạng, đành để trong phòng giấu đi.

Lục Đồng cầm dải lụa lên.

Không hiểu vì sao, bên tai nàng bỗng vang lên giọng nói vui vẻ của người phụ nữ trong Thất Tịch Lâu.

"Tình ti bay ra nghìn sợi, viết nên câu chuyện uyên ương. Các vị công tử tiểu thư, ai bị tình ti rơi trúng, sau này sẽ kết thành đôi lứa, một đời ân ái, bạc đầu giai lão, là điềm lành!"

Trong bóng tối, hai người bị sợi chỉ đỏ kéo lại gần nhau, hơi thở phóng đại trong khoảng cách gần, ánh mắt hắn ấm áp mà lạnh lùng, nụ cười luôn rộng lượng…

Trong bụi cỏ vang lên tiếng dế vang thấp thoáng, chim chóc giật mình bay đi, Lục Đồng cúi đầu, bất giác giật mình.

Dải lụa trong tay nàng, không biết từ lúc nào đã rối thành một khối, càng gỡ càng không ra.

Rối rắm quấn chặt, chẳng cách nào tháo gỡ.

Loading...