Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 205: Đêm Thất tịch 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:44:01
Lượt xem: 14

Trăng vàng đã lên, treo trên mái lầu nhỏ. Trong viện, vài cây quế đã nở rộ, mùi hương thơm ngát tràn ngập.

Bùi Vân Thục gọi người mang rượu quế ra.

“Huệ hào chưng hề lan tịch, điển quế tửu hề tiêu tương.” Bùi Vân Thục cười rạng rỡ, rút nút bình rượu: “Trước đây mỗi năm sinh nhật, A Ánh đều mua rượu quế. Sau này có Bảo Châu, đã lâu rồi ta chưa uống lại.”

“Ông chủ quán rượu nói rượu quế không dễ say, nên Tiểu Yến và Lục cô nương cũng có thể thử chút. A Ánh,” nàng gọi Bùi Vân Ánh, “đến rót rượu đi.”

Bùi Vân Ánh đứng dậy, lần lượt rót cho mọi người. Khi đến lượt Lục Đồng, hắn khựng lại, nhìn nàng dò hỏi.

Lục Đồng đẩy ly về phía trước.

Hắn khẽ nhếch môi, rót đầy ly cho nàng.

Rót xong, hắn ngồi trở lại. Lục Đồng cầm ly rượu lên, nghe thấy giọng hắn vang lên: “Chắc chắn uống được chứ?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy ý tứ: “Nàng uống say sẽ không nổi điên đánh người đấy chứ?”

“Không đâu.” Lục Đồng đáp nghiêm túc: “Ta chỉ nổi điên g.i.ế.c người thôi.”

Bùi Vân Ánh: “…”

Nàng nhấc chén rượu lên, nhấp một ngụm.

Rượu quế không đắng, mà ngọt dịu đến mức không giống rượu, cảm giác giống như uống nước ngọt, khi chất lỏng chảy qua môi, mang theo chút hương ngọt của hoa quế.

Nàng uống liền hơn nửa chén, Bùi Vân Ánh nhìn nàng, nói: “Uống nhiều thế, tửu lượng nàng tốt vậy à?”

Lục Đồng đặt chén xuống: “Có lẽ tốt hơn ngài một chút.”

Nhớ lại lần trước tại Nhân Tâm Y Quán mừng tiệc khai trương, Bùi Vân Ánh mới chỉ uống chút rượu đào đã có vẻ không tỉnh táo, hành vi và thái độ rất khác lạ.

Người này tửu lượng thật sự chẳng ra sao. Dưới ánh trăng mờ, khói mây vương vấn, dải ngân hà trải dài trên bầu trời, Bùi Vân Thục nhấp một ngụm rượu quế, nhìn đám đông náo nhiệt quanh chiếc bàn lớn trong sân, lòng càng thêm phấn khởi.

Nàng nói: "A Ánh ngày nào cũng bận rộn công vụ, trong phủ chỉ có từng ấy người, khó tránh khỏi lạnh lẽo, hiếm khi náo nhiệt thế này."

Đoàn Tiểu Yến liền nắm ngay cơ hội, làm bộ nghiêm túc: “Thật sao? Vậy thì Vân Ánh ca không đúng rồi, vì công vụ mà bỏ quên gia đình. Tỷ tỷ, nếu tỷ không ngại, từ nay ta sẽ thường xuyên đến đây ăn cơm. Đầu bếp nhà tỷ nấu ăn ngon hơn cả món ở Ngự Tiên Lâu…”. “Ai da!” Đang nói dở, cậu nhảy dựng lên: “Trục Phong ca, huynh đá ta làm gì?”

Tiêu Trục Phong mặt không cảm xúc: “Không cố ý, xin lỗi.”

Bùi Vân Thục bị chọc cười: “Được thôi, nếu đệ rảnh, cứ đến đây ăn cơm. Bảo Châu rất thích đệ.”

Đoàn Tiểu Yến hí hửng, nhưng nhanh chóng xị mặt: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tỷ cũng đừng trách Vân Ánh ca. Dạo này còn đỡ, e rằng sắp tới huynh ấy sẽ càng bận hơn.”

“Sao thế?” Bùi Vân Thục hỏi.

“Ở Kỳ Thủy có loạn quân, Tô Nam thì bị nạn châu chấu, nghe nói đã có dịch bệnh bùng phát, c.h.ế.t rất nhiều người.”

“Dịch bệnh?” Bùi Vân Thục giật mình, lập tức quay sang nhìn Lục Đồng: “Nếu có dịch bệnh, Y Quan Viện sẽ cử y quan đi theo hỗ trợ phòng dịch. Lục đại phu…”

“Lục đại phu chắc sẽ không đi đâu,” Đoàn Tiểu Yến gãi đầu, “Thường những y quan được cử đi đều là người có kinh nghiệm, còn Lục đại phu mới vào viện, chưa đủ kinh nghiệm, có đi cũng không ứng phó nổi.”

“Thì ra là vậy.” Bùi Vân Thục gật đầu, đột nhiên nhớ ra Lục Đồng là người Tô Nam, sợ câu chuyện này gợi lại ký ức buồn cho nàng, liền vội vàng đổi chủ đề: “Chuyện triều đình, người ngoài như chúng ta chẳng thể làm gì. Hiếm khi có ngày vui thế này, lát nữa ăn xong, chúng ta ra ngoài dạo đi.”

Nàng cười nói với Lục Đồng: “Lục đại phu, ở Phan Lâu có chợ Thất Tịch, chuyên bán những món đồ ngày Thất Tịch. Các cô nương mới đến Thịnh Kinh đều rất thích đến đó. Ở đó còn có các hoạt động như Hội Xuân Kiều, Xem Dệt Lụa, và Đấu xảo Đêm Lan. Muội và A Ánh đều còn trẻ, lát nữa A Ánh cũng phải đưa muội về Tây Nhai, trên đường ghé qua đó chơi, nếu thích món nào thì mua.”

Lục Đồng chưa kịp nói gì, Đoàn Tiểu Yến đã reo lên: “Được được được, ta muốn đi lâu rồi, nhưng chưa tìm được dịp. Vừa hay hôm nay nghỉ, ta cũng đi mở mang tầm mắt!”

Bùi Vân Ánh liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Bảo Châu sắp đến giờ ngủ, đợi nó ngủ rồi, tỷ tỷ cũng cùng đi đi.”

“Ta?” Bùi Vân Thục vô thức lắc đầu: “Ta đâu phải là cô nương chưa xuất giá, đi xem làm gì náo nhiệt.”

“Sao lại không?” Bùi Vân Ánh chậm rãi nói: “Trẻ trung, chưa xuất giá, là cô nương. Cả ba điều đều đúng.”

“Đừng nói nhảm.”

“Đâu phải nói nhảm.” Đoàn Tiểu Yến cười hì hì: “Dù sao hôm nay cũng là sinh thần của Bùi tỷ tỷ, đi cùng chúng ta đi. Người đông vui, lại có cấm vệ đi theo, không lo ai gây rắc rối.”

Bùi Vân Thục “phì” cười, định từ chối nhưng lại có chút động lòng.

“Để xem đã.” Nàng lấp lửng: “Nói không chừng Bảo Châu ngủ muộn.”

Sau khi vò rượu quế cạn, trăng vàng từ mái nhà vươn lên bầu trời, tiệc tàn.

Hạ nhân dọn dẹp tàn tiệc trong viện, Bùi Vân Thục đưa Bảo Châu về phòng, ru bé ngủ. Đoàn Tiểu Yến và Tiêu Trục Phong không tiện nán lại trong phủ, liền sang bên Bùi Bùi Vân Ánh kế bên uống trà, chờ Bùi Vân Thục xong việc.

Vào đến sảnh, trà nóng được dâng lên, nhưng không thấy bóng dáng Bùi Vân Ánh đâu. Đoàn Tiểu Yến thắc mắc: “Vân Ánh ca đi đâu rồi?”

Tiêu Trục Phong điềm tĩnh đáp: “Đi lấy lòng người rồi.”

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Ở một nơi khác, Lục Đồng đang theo chân Bùi Vân Ánh vào thư phòng.

Đoàn Tiểu Yến nói quá nhiều, Tiêu Trục Phong thì nói quá ít, ở cạnh họ thật khó chịu. Như nhìn ra nàng không muốn ở cùng hai người kia, Bùi Vân Ánh liền dẫn nàng vào thư phòng.

Đây là lần thứ hai nàng đến đây.

Thư phòng vẫn như lần trước, giản dị và tự nhiên, có phần lạnh lẽo. Chỉ có chậu thủy tiên trên bàn là nở thêm hai bông hoa, trắng muốt dịu dàng, làm không khí bớt đi chút lạnh lẽo, thêm phần sinh động.

Bùi Vân Ánh bước tới bàn rót trà.

Nàng nhìn vào góc sâu nhất trong phòng, vẫn thấy chiếc bàn tròn nhỏ lần trước nàng vô tình làm đổ. Những mảnh gỗ xếp thành tháp nhỏ giờ nằm rời rạc, rối bời như một ngọn núi bị nước xối tan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-205-dem-that-tich-2.html.]

Bùi Vân Ánh vẫn chưa dựng lại nó.

Đang suy nghĩ, tay nàng chợt bị nhét một chén trà nóng. Nàng cúi đầu nhìn, Bùi Vân Ánh nhàn nhạt nói: “Vừa rồi nàng uống nhiều rượu quế, uống tỉnh rượu đi.”

Chén trà ấm nóng, cầm trong tay truyền đến hơi ấm.

Lục Đồng ngồi xuống chiếc bàn tròn nhỏ, hỏi: “Sao ngài không dựng lại?”

Bùi Vân Ánh liếc nhìn qua: “Đã thử rồi, nhưng thử vài lần vẫn không dựng được. Dạo này bận, chờ rảnh sẽ làm.”

Nói xong, hắn tự rót một chén trà, ngồi xuống đối diện nàng.

Lục Đồng nhặt lên một khối gỗ nhỏ.

Khối gỗ được bào nhẵn, từng mảnh đều như được mài giũa kỹ càng, cầm trong tay không hề thô ráp.

“Đây là ngài tự làm à?” nàng hỏi.

Hắn gật đầu, khẽ nhếch môi: “Thích không? Tặng nàng một khối.”

Lục Đồng không nói gì, chỉ là một mảnh gỗ bình thường, vậy mà hắn nói ra như thể tặng ngọc quý.

Nàng cầm khối gỗ, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Ta có thể hỏi ngài một câu không?”

“Cứ hỏi.” Hắn đáp dứt khoát.

“Ngài dựng tháp gỗ, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

Lục Đồng cảm thấy kỳ lạ.

Nàng đã nhìn rất kỹ những mảnh gỗ này, chúng chỉ là gỗ thường, không có gì đặc biệt. Ngay cả ngọn tháp cũng chẳng phải vàng bạc châu báu gì, vậy mà hắn lại cất công dựng lên trong thư phòng, đến khi đổ cũng không nỡ vứt đi.

Bùi Vân Ánh ngẩn người, rồi khẽ cười: “Không có gì đặc biệt.”

Hắn ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Trước đây, gặp chuyện khó khăn, cảm thấy bế tắc, ta thường gọt một mảnh gỗ.”

“Coi như trút giận, làm việc gì đó bằng cả tâm trí sẽ khiến tâm bình lặng hơn.”

Ngón tay hắn mân mê miệng chén trà, giọng điệu dửng dưng.

“Khi giải quyết xong vấn đề, thì đặt một mảnh gỗ lên tháp. Lâu dần, hình thành tháp gỗ đó.”

“Vậy là,” Lục Đồng kinh ngạc, “ngài đã giải quyết được nhiều rắc rối vậy sao?”

Nếu mỗi khối gỗ đại diện cho những lần hắn từng bế tắc, khó khăn, áp lực, thì ngọn tháp nàng thấy lần đầu tiên là bằng chứng cho những gì hắn đã vượt qua.

Quả thực đáng kinh ngạc.

“Cũng tạm.” Hắn nhún vai, cười khẽ: “Vẫn là Lục đại phu lợi hại hơn, viết lên giấy, g.i.ế.c được ai thì gạch tên người đó, nghe kích thích hơn gọt gỗ nhiều.”

Lục Đồng: “…”

Hắn đang ngầm trách nàng đã ghi tên hắn vào danh sách ám sát đây mà!

Nàng cứng giọng: “Kẻ tám lạng người nửa cân.”

Bùi Vân Ánh chống tay lên đầu, cười nhìn nàng: “Ta đã trả lời một câu hỏi của nàng, theo quy tắc, nàng cũng phải trả lời một câu hỏi của ta.”

Lục Đồng nhấp một ngụm trà: “Nếu ta trả lời được.”

Hắn gật đầu, đột nhiên hỏi: “Trước đây nàng nói đến Thượng kinh tìm vị hôn phu, vậy vị hôn phu mà nàng bịa ra, có phải dựa trên Kỷ Tuân không?”

Lục Đồng sửng sốt.

Tưởng hắn vòng vo hỏi chuyện gì nghiêm túc, hóa ra lại là câu hỏi chẳng liên quan gì?

Nàng đặt chén trà xuống: “Không phải.”

Hắn khẽ nhướng mày: “Ồ.”

Căn phòng lặng đi.

Hắn uống một ngụm trà, rồi bỗng dưng hỏi tiếp: “Vậy ngươi thích kiểu nam nhân thế nào?”

Tay nàng khẽ run, mảnh gỗ vừa nắm liền rơi xuống, được hắn nhanh tay nhặt lấy.

Nàng ngẩng lên nhìn hắn.

Trong ánh đèn sáng mờ, Bùi Vân Ánh ngồi bên bàn. Bộ áo xanh dệt kim văn kỳ lân dưới ánh sáng đèn dầu như phản chiếu ánh lấp lánh. Đôi mắt đen sâu thẳm, tĩnh lặng nhưng sắc sảo, nhìn nàng chằm chằm, như ngọn lửa mạnh mẽ xua tan bóng tối.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Ta…”

Nàng mở miệng, nhưng trong lòng như có gì đó dâng lên, giống như vị ngọt dịu pha chút cay nồng của rượu quế lan trong ngực. Thật kỳ lạ, dù rượu mạnh hơn nữa cũng không khiến nàng choáng váng, nhưng câu hỏi đơn giản này lại khiến nàng bất chợt bối rối, không biết phải trả lời ra sao.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa: “Thế tử, Lục cô nương, tiểu thư đã ngủ. Phu nhân nói có thể xuất phát được rồi.”

Bùi Vân Thục đã chuẩn bị xong.

Bùi Vân Ánh vẫn nhìn nàng, cười đáp: “Biết rồi.”

Lục Đồng chợt bừng tỉnh.

“Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”

Nàng đứng bật dậy, đặt chén trà lên bàn, chỉnh váy vội vàng bước ra cửa.

Loading...