Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 197: Người khác 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:36:50
Lượt xem: 8

Lâm Đan Thanh lẩm bẩm: “Thì ra là vậy. Nhưng tại sao từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng nghe đến tên người này? Cũng chưa từng thấy cha ta nhắc đến.”

Miêu Lương Phương lắc đầu: “Làm y quan lại nuôi thuốc nhân, nói ra thật nhục nhã. Giới y học coi nhà họ Mạc là ô nhục, không ai muốn nhắc đến chuyện này. Ngay cả những phương thuốc trước kia của tiểu thư nhà họ Mạc cũng bị cấm dùng.”

“Người nhắc đến ít, lại qua hai mươi năm, trừ những người lớn tuổi trong giới y học, những người trẻ tuổi như các cậu không biết cũng là điều bình thường.”

Lâm Đan Thanh gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Bầu không khí rơi vào trầm lặng.

Miêu Lương Phương bỗng nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Lục Đồng: “Phải rồi Tiểu Lục, vị sư phụ trước kia của ngươi dùng thuốc quyết liệt, lại tinh thông độc thuật, có điểm giống với tiểu thư nhà họ Mạc. Không biết bà ấy có từng nhắc đến nhà họ Mạc không?”

Y học có muôn vàn nhánh. Dẫu tiểu thư nhà họ Mạc hành sự tàn độc, nhưng những nghiên cứu và lý luận của bà ấy không phải hoàn toàn vô dụng. Nếu có người lấy đó làm gốc để nghiên cứu, có thể đạt được thành tựu nhất định.

Lục Đồng cúi đầu, không trả lời.

Bùi Vân Ánh nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái bên cạnh đang ngẩn người nhìn chén rượu trước mặt, như thể đắm chìm trong dòng suy nghĩ.

“...Tiểu Lục? Tiểu Lục?”

Miêu Lương Phương gọi hai lần liên tiếp, lúc này Lục Đồng mới sực tỉnh.

“Sao vậy, Miêu tiên sinh?”

“Sư phụ của ngươi có từng nhắc đến Mạc tiểu thư không?”

Trên bàn tiệc, mùi thơm của thức ăn vẫn còn thoang thoảng, tiểu viện náo nhiệt ấm áp. Cây mai dưới cửa sổ đung đưa cành lá, chiếc đèn lồng treo trên cành bị gió nhẹ thổi đung đưa.

Chưa đến mùa đông, chưa có tuyết rơi, hoa cũng chưa nở.

Tựa như ảo ảnh.

Lục Đồng ngừng lại một chút, rồi mới ngẩng đầu lên.

“Không.”

Nàng điềm tĩnh nói: “Ta chưa từng nghe qua người này.”

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Sau tiệc, mọi người ai nấy đều hơi say.

Rượu đào uống thì ngọt thanh, nhưng dù sao vẫn là rượu. Tửu lượng của Đỗ Trường Khanh không tốt, say khướt, được A Thành và Miêu Lương Phương dìu về nhà trước.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lâm Đan Thanh cũng bảo mình buồn ngủ, Đoàn Tiểu Yến xung phong đánh xe đưa nàng về phủ, hai người cùng rời đi.

Tiểu viện lập tức trở nên vắng vẻ.

Trúc Linh ngồi trong tiệm cùng A Thành chơi trò ô chữ. Ngoài sân, Bùi Vân Ánh và Kỷ Tuân đang thu dọn bàn ghế, đặt lại về chỗ cũ.

Cả hai người đều rất tỉnh táo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-197-nguoi-khac-2.html.]

Kỷ Tuân từ đầu tới cuối không uống giọt rượu nào, chỉ dùng Thanh Trúc Lệ và trà, nên không ảnh hưởng gì. Còn Bùi Vân Ánh…

Hắn uống không ít, nhưng xem ra tửu lượng rất khá, đến giờ thần sắc vẫn như thường.

Bàn tiệc bừa bộn vẫn phải dọn dẹp. Lục Đồng nghĩ rằng tận dụng sức lao động, nên gọi cả hai người cùng giúp dọn dẹp hiện trường.

Khi chiếc ghế cuối cùng được đặt lại trong tiệm, Ngân Tranh cầm lấy chiếc mẹt trên tay Lục Đồng, nhẹ giọng nói: “Cô nương, sao lại có chuyện để khách làm việc thế này?”

“Cứ để ta mang vào bếp rửa là xong, người vào nhà trước đi. Ta thấy hai vị này chắc có điều muốn nói với người đấy.”

Lục Đồng đứng yên, cảm thấy cũng có lý, bèn bước đến trước hai người họ, nói: “Điện soái, Kỷ y quan, nếu có chuyện muốn bàn, hai vị cứ vào phòng trong đợi, trên bàn có trà, ta sẽ đến ngay.”

Phòng trong nằm sát gian phòng của Lục Đồng và Ngân Tranh. Sau khi Hạ Dung Dung rời đi, phòng từng chất đầy dược liệu. Nay hai Y Quán được hợp nhất, không gian rộng rãi hơn, căn phòng mới được dọn dẹp.

Ngân Tranh mua một chiếc bàn tre cũ và vài chiếc ghế từ chợ đồ cũ, biến nơi này thành trà thất. Khi trở lại y quán, Lục Đồng thỉnh thoảng ở đây đọc sách hoặc bào chế thuốc.

Nàng ôm bình rượu trống vào bếp sau. Bùi Vân Ánh và Kỷ Tuân dừng lại một chút, rồi cùng bước vào phòng trong.

Vừa vào phòng, một mùi dược liệu đậm đặc xộc vào mũi.

Phòng không lớn, đồ đạc rất đơn giản. Trước bàn tre, hai chiếc ghế được xếp sẵn. Trên kệ gỗ sát tường là những quyển y thư.

Dưới đất chất đống cao ngất những quyển sách, cùng vài đơn thuốc vương vãi. Trên bàn tre còn đặt một xấp đơn thuốc, có lẽ trước đó để trên bàn, bị gió từ cửa sổ thổi tung.

Khác hẳn sự giản dị của cô chủ, căn phòng trông có phần bừa bộn.

Kỷ Tuân vẫn đang quan sát xung quanh. Bùi Vân Ánh cúi người nhặt từng tờ đơn thuốc rơi trên đất, đặt lại ngay ngắn trên bàn. Ngẩng đầu lên, hắn thấy cửa sổ cạnh bàn tre vẫn mở.

Thời tiết như thế này, không mở cửa sổ thì ngột ngạt quá.

Hắn quay đầu, thấy trên bàn còn đặt chiếc hộp thuốc bạc mà Lục Đồng thường dùng để bào chế dược liệu. Thỉnh thoảng, khi Điện soái phủ cần thăm khám, nàng còn nhờ Bùi Vân Ánh mang theo chiếc hộp này giúp.

Bùi Vân Ánh đưa tay cầm lấy hộp thuốc, định đặt lên xấp đơn thuốc để giấy khỏi bị gió thổi tung lần nữa.

Kỷ Tuân quay người lại, nhìn thấy động tác của hắn, lập tức nói: “Đừng động vào.”

Bùi Vân Ánh ngẩng đầu.

Kỷ Tuân mím môi, nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn kiên định nói: “Lục y quan không thích người khác chạm vào đồ của cô ấy.”

Kỷ Tuân nhớ rất rõ, lần trước ở phòng bào chế của Y Quan Viện, hắn từng cầm chiếc hộp bạc này và bị Lục Đồng giật lại ngay, rõ ràng nàng rất khó chịu khi người khác đụng vào.

Chàng thanh niên trước mặt ánh mắt thoáng động, như có chút bất ngờ. Hắn chậm rãi lặp lại: “Lục y quan không thích người khác chạm vào đồ của nàng ấy sao?”

Kỷ Tuân đáp: “Đúng vậy.”

“Thì ra là thế.”

Bùi Vân Ánh gật đầu.

Ngay sau đó, hắn khẽ nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ thách thức nhìn Kỷ Tuân.

“Nhưng ta không phải ‘người khác’.”

Loading...