ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 196: Vân Nương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:36:43
Lượt xem: 19
Dưới mái vải che ánh nắng, bàn đá bày đầy món ngon, hương nóng bốc lên ngào ngạt. Bên cạnh nữ tử, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, gió thổi qua đây cũng nhẹ nhàng hơn đôi phần.
Kỷ Tuân nhìn sang Bùi Vân Ánh.
Gương mặt hắn bình thản, khẽ mỉm cười, giọng nói tự nhiên đến mức Kỷ Tuân không khỏi nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên chút khó chịu.
Không hiểu vì sao, y có chút không ưa vị Bùi Điện Soái này.
Mọi người trên bàn ăn đều im phăng phắc, Đoàn Tiểu Yến nhanh nhẹn kéo tay Bùi Vân Ánh ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Lục Đồng, vừa cười vừa nói: “Ôi chao, nói gì mà có ngại hay không, bàn lớn như thế này, chẳng lẽ không tìm nổi chỗ ngồi?”
Thiếu niên quay sang Kỷ Tuân, cười rạng rỡ: “Kỷ y quan, ngài ngồi chỗ kia đi——” Cậu chỉ một chỗ trống, cách khá xa Lục Đồng, đối diện nàng ở hai đầu bàn tròn, “Vừa hay cạnh món vịt chiên giòn, gắp thức ăn tiện lắm.”
Trúc Linh: “……”
Món vịt chiên giòn nhiều dầu mỡ, thật sự không phù hợp với chiếc áo sạch tinh của Kỷ Tuân.
Nhưng Bùi Vân Ánh đã bị Đoàn Tiểu Yến kéo ngồi xuống, chiếc bàn đá vốn không lớn lắm, lại ghép thêm bàn gỗ mới đủ chỗ ngồi, không gian thực sự hạn chế.
Dừng một chút, Kỷ Tuân xoay người, ngồi xuống chỗ mà Đoàn Tiểu Yến vừa chỉ.
Lục Đồng khẽ thở phào.
Không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy mỗi khi Kỷ Tuân và Bùi Vân Ánh gặp nhau, bầu không khí lại trở nên kỳ lạ. Rõ ràng cả hai trò chuyện bình thường, hành xử đúng mực, nhưng lại luôn ẩn hiện cảm giác căng thẳng như dây đàn, Bùi Vân Ánh càng cười thân thiết, Kỷ Tuân càng lịch thiệp, cảm giác ấy càng mạnh.
Lục Đồng nghi ngờ hai người từng có hiềm khích trong quá khứ.
Lâm Đan Thanh hắng giọng, chuyển đề tài cười nói: “Đồ ăn của Đỗ chưởng quầy hôm nay thật thịnh soạn, món ‘thận lợn hầm vải’ này nhìn không khác gì đầu bếp Nhân Hòa quán làm.”
A Thành nhanh miệng: “Lâm y quan đúng là cao tay, món ‘thận lợn hầm vải’ này vốn là Đông gia mua từ Nhân Hòa quán đấy.”
Đỗ Trường Khanh gõ đầu cậu, mắng: “Cái miệng lắm lời này!”
“Mua ở quán ăn sao?” Trúc Linh ngạc nhiên hỏi, “Ta còn tưởng tự nhà làm cơ.”
Bàn ăn hôm nay quả thực phong phú, bày biện đẹp mắt, tiểu dược đồng vốn dĩ chê y quán chật chội, nhưng khi thấy những món ngon, sự chê bai lập tức biến mất. Kỷ Tuân học y, ăn uống luôn thanh đạm, hiếm khi thấy được một bàn đầy dầu mỡ như vậy, ai ngờ lại là mua từ ngoài.
Miêu Lương Phương giải thích: “Mấy người trong y quán chúng ta nấu ăn đều không giỏi, sợ tiếp đãi không chu đáo, khiến người ta cười, nên Tiểu Đỗ mới đặc biệt đi Nhân Hòa quán mua đồ ăn về.”
Trúc Linh thắc mắc: “Nếu vậy, sao không ăn luôn ở quán? Ở đó rộng rãi hơn, công tử nhà ta cũng không cần ngồi gần món vịt chiên dầu mỡ thế này.”
Đỗ Trường Khanh lật mắt, cười như không cười: “Đều là làm nghề y, nhưng y quan của Y Quan Viện được nhận lương bổng, thỉnh thoảng còn được quý nhân ban thưởng vàng bạc châu báu, chúng tôi thì không được như vậy.”
“Người đến Tây Nhai khám bệnh đều là dân nghèo, đừng nói thưởng tiền, có khi còn gặp người nghèo quá, chúng tôi còn phải giúp thêm vài đồng.” Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Miêu Lương Phương, ông vội cúi đầu ăn lạc, giả vờ không nghe thấy.
“Bạc chỉ kiếm được từng đồng lẻ, giá cả thì tăng vùn vụt, năm nay còn tăng thuế. Nói thật, y quán mở rộng lần này, đúng là vét cạn vốn liếng nhà tôi, nhưng tương lai chưa chắc kiếm lại được. Nói thẳng ra, đây không phải mở quán, mà là bố thí làm từ thiện.”
Hắn dựa người ra sau: “Đặt bàn ở Nhân Hòa quán, tiền chỗ ngồi cũng phải trả, tất nhiên ăn ở y quán sẽ tiết kiệm hơn.”
Trúc Linh ngơ ngác.
Dù chỉ là một tiểu dược đồng, nhưng từ nhỏ cậu đã đi theo Kỷ Tuân, ngoài việc ăn uống thanh đạm, cuộc sống có phần nhạt nhẽo, chưa từng trải qua cảnh khổ cực.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đặc biệt nhà họ Kỷ là dòng dõi thanh cao, chuyện so đo từng đồng bạc, cân nhắc tỉ mỉ đến mức này, thực sự khó hiểu… Trúc Linh lén nhìn sang công tử nhà mình.
Kỷ Tuân cúi đầu, không nói lời nào, dường như đang chăm chú suy ngẫm lời của Đỗ Trường Khanh.
Lâm Đan Thanh thấy vậy, cười nói: “Không thể nói như vậy được, Tây Nhai tuy cuộc sống đơn sơ, nhưng không lo đói ăn, biết đủ là vui. Hơn nữa, ở Thịnh Kinh thế này vẫn còn tốt chán, mấy ngày trước ta về quê, nghe cha nói Tô Nam gặp nạn châu chấu, lúa má bị ăn trụi hết, bên đó đã phát sinh nạn đói.”
Ngân Tranh ngạc nhiên: “Tô Nam bị nạn châu chấu sao?”
Mọi người đều giật mình, tin nạn châu chấu vốn xuất phát từ cung đình, Tây Nhai vẫn chưa nghe nói gì.
Đỗ Trường Khanh nhìn Lục Đồng: “Đó chẳng phải là quê hương cô sao?”
Lục Đồng và Ngân Tranh đều đến từ Tô Nam.
Miêu Lương Phương nhíu mày: “Châu chấu bay kín trời, lúa má phút chốc bị ăn sạch, nếu nạn đói nổi lên, đại dịch có thể sẽ theo ngay phía sau…”
Ông thở dài, vẻ mặt có chút lo âu.
Nghe thấy hai chữ “đại dịch,” ánh mắt Lục Đồng khẽ động.
Không khí trong sân bỗng trở nên nặng nề.
Đỗ Trường Khanh thấy vậy, hắng giọng đứng lên: “Đang tiệc mừng, nhắc mấy chuyện không vui làm gì? Hôm nay chúng ta tụ họp tại đây, là để chúc mừng Nhân Tâm Y Quán khai trương tròn năm mươi năm——”
“Cha ta dưới suối vàng nếu biết được, cũng sẽ an lòng. Dẫu sao chính ông ấy cũng chưa chắc mở được đến bốn mươi chín năm.”
Lời hắn nói làm không khí lập tức bớt trầm lắng.
Đông gia bế lấy rượu trên bàn: “Ta mua rượu ngọt, trước khi ăn, mọi người cùng nâng ly nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-196-van-nuong-1.html.]
Hắn vừa định mở nắp bình, Kỷ Tuân nãy giờ ít lên tiếng bỗng nói: “Uống rượu hại sức khỏe, hôm nay ta có mang Thanh Trúc Lệ tới, vừa vặn dùng được.”
Đỗ Trường Khanh ôm bình rượu “à” một tiếng, khó hiểu nhìn Kỷ Tuân.
Tiệc mừng uống rượu không phải thường tình sao? Người này lại nói uống rượu hại sức.
Quá là làm mất hứng.
Chẳng trách bên ngoài đồn y không thích giao tiếp với người khác.
Đoán chừng y thế này, người khác cũng chẳng thích giao tiếp với y.
Xung quanh không ai nói gì, Lâm Đan Thanh tự nhiên chuyển lời cười nói: “Thanh Trúc Lệ… tên hay thật!”
“Kỷ y quan là ngự y trong cung, bình thường chỉ có quý nhân mới được ngài ấy kê đơn chế dược. Trước kia ngài ấy làm ‘Thần Tiên Ngọc Cơ Cao,’ bên ngoài có bao nhiêu người muốn mua cũng không mua được. Thanh Trúc Lệ là tâm huyết của Kỷ y quan, chắc chắn không tầm thường, hôm nay được nếm thử, xem như chúng ta may mắn. Phải không?”
Ngân Tranh cũng vội hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, nghe nói dược liệu của Ngự Dược Viện hoàn toàn khác với bên ngoài. Dược lộ bán ra ngoài không dưới trăm tám mươi lượng, hôm nay nhờ Kỷ y quan và Chưởng quầy, chúng ta mới có dịp thưởng thức thứ tốt này!”
Trên bàn, chiếc bình thủy tinh xinh đẹp được khắc hoa văn tinh tế, bên trong chứa thứ chất lỏng xanh biếc, sóng sánh như ngọc lục bảo. Nắp gỗ đã được mở, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, đúng là đồ uống xua tan oi nóng.
Đỗ Trường Khanh ánh mắt lấp lánh.
Thật ra, hắn không muốn uống thứ này. Ai mà đi tiệc mừng lại chỉ uống thuốc chứ?
Quá xui xẻo!
Nhưng…
Dược liệu Ngự Dược Viện quý giá, Lâm Đan Thanh nói cũng có lý, thứ này mang ra ngoài không biết đắt đỏ đến mức nào.
Thử thì thử.
Trong lòng đã quyết, Đỗ Trường Khanh đặt bình rượu ngọt xuống, cầm lấy bình của Kỷ Tuân, cười nói: “Đúng đúng, Kỷ y quan đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không uống thì thật là không biết điều.”
“Nào nào nào——”
Hắn nói: “Mọi người nâng chén nào, nước tiên hoàng cung, tới đây!”
Lời nói khoa trương, Kỷ Tuân không quen bị người ta hùa theo, thoáng hiện chút không tự nhiên.
Dược đồng Trúc Linh thì mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Đỗ Trường Khanh không để ý, quyết tâm làm chủ nhà hết mức, cẩn thận rót đầy chén cho từng người.
Trước mặt Lục Đồng cũng có một chén.
Nàng cúi nhìn chén trước mặt.
“Thanh Trúc Lệ” của Kỷ Tuân đúng như tên gọi, xanh biếc như màu trúc xuân, khi rót ra thì hương thơm còn đậm hơn nhiều, một mùi hương thuốc đăng đắng lan tỏa trong không khí, thậm chí có thể ngửi thấy vài vị dược liệu bên trong.
Lục Đồng nhíu mày.
Nàng thực sự không thích uống thuốc.
So với thuốc, nàng muốn uống rượu đào mà Ngân Tranh mua về hơn, rượu đã để sẵn trong thùng đá, ngọt ngào mát lạnh.
“Khụ khụ——”
Bên kia, Đỗ Trường Khanh đã nâng chén rượu, đứng trước ghế của mình.
Hắn cầm chén nói: “Cảm ơn các vị hôm nay đến dự, toàn là những người trẻ tài năng của hoàng thành, nhờ đó mà Tây Nhai chúng tôi được vinh hạnh.”
“Không nói nhiều nữa,” Đỗ Trường Khanh nâng chén, “Ta kính trước một chén!”
Hắn ngửa đầu, uống cạn.
Trúc Linh muốn nói lại thôi: “Ôi…”
“Khụ khụ khụ——”
Chén rượu vừa uống hết, Đỗ Trường Khanh ôm cổ ho dữ dội.
Kỷ Tuân cầm chén rượu, hơi lưỡng lự: “Nước thuốc hơi đắng một chút…”
Trúc Linh che mặt.
Nước thuốc công tử nhà cậu làm, quả thật đắng đến xé lòng. Mỗi năm sinh nhật lão gia nhà họ Kỷ, Kỷ Tuân đều tặng một bình thuốc do mình làm, mỗi lần gia nhân họ Kỷ đều phải nuốt với vẻ mặt méo xệch.
Không biết công tử nhà cậu tìm đâu ra những vị thuốc đắng đến mức lạ thường thế này.
Vị Đỗ chưởng quầy uống hết một hơi, chỉ cần nghĩ cũng biết mùi vị ra sao.