Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 194: Thiếu đạo đức 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:30:17
Lượt xem: 10

Hoàng hôn buông xuống, mây chiều rực đỏ.

Thời tiết những buổi tối mùa hè bắt đầu thay đổi, không khí bớt oi bức hơn. Chỉ cần nửa tháng nữa là lập thu.

Trong Bùi phủ gia, Bùi Vân Ánh khép lại cuốn sách trước mặt, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Loạn binh ở Khúc Thủy bùng phát, tin khẩn về quân sự được trình lên Lương Minh Đế. Ngài lại có ý để Chấn Uy tướng quân dẫn quân đến Tô Nam dẹp loạn.

Trần Uy.

Hắn nhìn tên người này trong quân sách, trong mắt thoáng hiện vẻ chế nhạo.

Người này vốn chỉ là một tiết độ sứ, sau một trận chiến đã đại phá quân địch, lập nhiều công trạng nên được Lương Minh Đế đặc cách thăng chức.

Chuyện đó vốn không có gì, nhưng ngay sau đó có người tố cáo Trần Uy đã g.i.ế.c hại dân thường để giả mạo công lao, thủ đoạn tàn nhẫn.

Lương Minh Đế phái người điều tra, nhưng kẻ tố cáo lại c.h.ế.t một cách kỳ lạ. Sau đó không ai chứng minh được Trần Uy đã g.i.ế.c dân thường, chuyện này cứ thế rơi vào quên lãng. Tuy nhiên, trong cuộc dẹp loạn khi đó, quả thật có một số lượng lớn dân thường bị sát hại. Trần Uy đổ lỗi cho quân loạn gây ra, còn sự thật thế nào...

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Không ai biết.

Khi Binh Mã Ti đề nghị để Chấn Uy tướng quân dẫn binh, Lương Minh Đế đã nhanh chóng đồng ý.

Chấn Uy tướng quân Trần Uy là anh biểu ca của Tam Hoàng tử, con trai của huynh trưởng Trần Quý Phi.

Lương Minh Đế ngày càng suy yếu. Địa vị của Thái tử hay Tam Hoàng tử vẫn chưa ngã ngũ, lúc này giao binh quyền vào tay người nhà họ Trần...

Sự yên bình lâu năm cuối cùng cũng sẽ bị phá vỡ.

"Rầm——"

Đoàn Tiểu Yến từ bên ngoài bước vào, mồ hôi nhễ nhại. Theo sau là Tiêu Trục Phong, vừa cởi miếng bảo vệ cổ tay, cả hai vào trong ngồi xuống, mỗi người rót một ly trà uống.

Bùi Vân Ánh nhíu mày: "Chỗ ta là võ trường à?"

Hôm nay không phải phiên trực.

Phủ Điện Soái không có việc gì, hắn về nhà thăm Bảo Châu, hai người này lại tự tiện đến, còn muốn luyện đao trong sân hắn.

"Võ trường đông người quá," Đoàn Tiểu Yến ngửa cổ uống trà, "ở đây thanh tịnh, cả một khu vườn rộng lớn mà chẳng có hoa cỏ gì, để trống cũng lãng phí."

Phủ của Bùi Vân Ánh sát tường với phủ của Bùi Vân Thục. Bùi Vân Thục thích trồng hoa, vườn hoa nở rộ sắc xuân, còn sân nhà Bùi Vân Ánh lại trống trải, bằng phẳng, rất thích hợp luyện kiếm—không sợ kiếm khí làm tổn hại cây cỏ.

"Luyện xong rồi," hắn cong khóe miệng, "vậy có thể đi được chưa?"

Đoàn Tiểu Yến đặt ly trà xuống bàn, dõng dạc nói: "Ta muốn ăn chực."

Bùi Vân Ánh: "......"

Thiếu niên nói đầy lý lẽ: "Nghe nói huynh mời đầu bếp của Thực Đỉnh Hiên về, ngày nào cũng nấu món ngon cho Vân Thục tỷ."

"Huynh lát nữa cũng sẽ sang ăn cơm với tỷ ấy đúng không, tiện dẫn bọn ta theo đi."

Bùi Vân Ánh liếc nhìn cậu: "Đệ lại tiêu hết tiền lương rồi à?"

Đoàn Tiểu Yến cười ngượng.

"Mấy ngày trước đi qua Văn Xảo Các, chưởng quầy nói mới có một chiếc gối ngọc, nằm lên mát lạnh, nghe bảo dùng lâu còn trẻ mãi không già, tăng cường sức khỏe. Ta nghe nói chỉ còn lại một cái cuối cùng, tiện tay mua luôn... mà lương chúng ta có nhiều đâu."

Bùi Vân Ánh nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, rồi cười nhạt: "Về già chắc đệ sẽ bị lừa mất khối tiền."

"Ta..."

Còn chưa nói hết, bên ngoài đã có người vào.

Người đến là Thanh Phong, hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một tấm thiệp màu mè, thấp giọng nói: "Chủ tử, Nhân Tâm Y Quán sai người đưa tới một tấm thiệp mừng."

Tiêu Trục Phong ngạc nhiên, Đoàn Tiểu Yến thì đã nhảy dựng lên: "Nhân Tâm Y Quán?"

Cậu chạy đến bên Bùi Vân Ánh, ghé đầu xem nội dung thiệp: "...Tiệm nhỏ khai trương tròn năm mươi năm, mừng mở rộng tiệm... Hừm, Nhân Tâm Y Quán này đúng là làm ăn khấm khá nhỉ."

Thiếu niên ghé sát lại, nài nỉ: "Huynh, đến lúc đó dẫn ta theo đi. Ta cũng muốn đến xem thử."

Từ khi Lục Đồng rời Y Quan Viện trở về Tây Nhai, Bùi Vân Ánh vốn đã định đến đó một chuyến. Nhưng loạn binh ở Khúc Thủy xảy ra bất ngờ, Lương Minh Đế ngày nào cũng triệu kiến đến khuya, chuyện này lần lữa mãi.

Giờ tấm thiệp này gửi tới thật đúng lúc.

Thanh Phong do dự: "Chủ tử, còn một việc nữa..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-194-thieu-dao-duc-2.html.]

"Nói."

"Lúc người của Nhân Tâm Y Quán mang thiệp đến, đặc biệt căn dặn ngài nhất định phải đến. Lần này họ mời rất nhiều người..."

"Y quan của Hàn Lâm Y Quan Viện, Kỷ Tuân, cũng sẽ đến."

Lời này vừa dứt, căn phòng lập tức im lặng.

Ánh mắt Bùi Vân Ánh chậm rãi ngước lên: "Kỷ Tuân?"

Ánh nhìn trên đỉnh đầu bỗng trở nên áp lực, Thanh Phong cố gắng lấy hết dũng khí nói: "Người của Y Quán nói, Lục y quan đã gửi thiệp cho Kỷ y quan trước."

"Trước?"

Bùi Vân Ánh mặt không cảm xúc: "Tại sao Kỷ Tuân cũng ở đó?"

"Thì còn tại sao nữa, người ta là vị hôn phu của Lục y quan mà." Đoàn Tiểu Yến vô tình trả lời, rồi chắp tay lại đầy phấn khích: "Quả nhiên, ta nói không sai mà, Kỷ công tử và Lục y quan đúng là giao tình không tệ. Trước đây chưa từng thấy Lục y quan chủ động với ai như vậy."

Cậu vừa nghĩ vừa cảm thán: "Nói thật, hai người họ nhìn cũng khá xứng đôi."

Bùi Vân Ánh thờ ơ: "Xứng đôi chỗ nào?"

"Đều lạnh lùng, đam mê y thuật, Lục y quan thích mặc đồ trắng, Kỷ công tử cũng thích mặc đồ trắng. Thế chưa đủ xứng sao?"

Bùi Vân Ánh không nói lời nào.

Tiêu Trục Phong khẽ nhún vai, cười nhạt:

Hắn châm biếm: "Gửi thiệp cho Kỷ Tuân trước, xem ra danh nghĩa vị hôn phu thật sự đã rơi vào tay người khác rồi."

Bùi Vân Ánh nhấn mạnh: "Nàng ấy và Kỷ Tuân trông chẳng thân thiết chút nào."

"Vậy càng tệ hơn," Tiêu Trục Phong bình thản: "Nam nhân thích người đến sau, nữ nhân thì trọng tình người trước. Xem ra ngươi là người đến sau, cơ hội chẳng có mấy đâu."

Đoàn Tiểu Yến tròn xoe mắt, như vừa phát hiện ra bí mật lớn, vội vàng thốt lên: "Thật sao? Hóa ra huynh có ý với Lục y quan..."

Bùi Vân Ánh liếc cậu một cái, lạnh lùng: "Đệ câm miệng."

Đoàn Tiểu Yến lập tức ngậm miệng.

Dù vậy, vẻ mặt cậu vẫn mang theo chút không tin nổi, nhưng miệng lại nhanh chóng an ủi: "Không sao không sao, Kỷ công tử làm sao so được với huynh. Huynh vừa đẹp trai, vừa giỏi võ, nhìn huynh với Lục y quan cũng khá xứng đôi mà. Lục y quan thích mặc trắng, huynh mặc đen, hai người đi cùng nhau..."

Ánh mắt cậu lướt qua bộ áo gấm đen thêu hoa văn chim ưng mà Bùi Vân Ánh đang mặc, trông mạnh mẽ và uy nghiêm, cố nặn ra lời khen: "...giống như hai vị Hắc Bạch Vô Thường vậy."

Bùi Vân Ánh: "......"

Đoàn Tiểu Yến cười gượng: "Ta đang khen huynh mà."

Tiêu Trục Phong cười khẩy.

Đúng lúc đó, Phương Tư gõ nhẹ cửa, giọng nói dịu dàng: "Thế tử, cơm tối đã chuẩn bị xong, tiểu thư bảo ngài có thể qua dùng bữa." Nàng liếc vào trong, thấy hai người khác cũng ở đó: "Đoàn công tử và Tiêu phó sứ cũng ở đây à, cùng qua ăn nhé?"

Tiêu Trục Phong đứng dậy: "Không cần, ta còn việc phải làm, đi trước một bước."

Đoàn Tiểu Yến ngơ ngác: "Ơ? Sắp có cơm ăn rồi mà..."

Bùi Vân Ánh nhìn Tiêu Trục Phong, ánh mắt mang ý trêu chọc: "Không định tranh trước một chút sao?"

Tiêu Trục Phong chẳng buồn để ý đến hắn, chỉnh lại thanh kiếm đeo bên hông, gật nhẹ với Phương Tư rồi rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Đoàn Tiểu Yến vẫn ngẩn ngơ: "Huynh ấy có việc gì thế? Chẳng phải nói là đến ăn chực sao? Sao sắp được ăn rồi lại đi mất?"

"Đừng để ý đến hắn."

Bùi Vân Ánh nhấc tấm thiệp mời lên, ánh mắt dừng lại trên những dòng chữ trên thiệp.

Nét chữ không phải của Lục Đồng, nhưng lại y hệt sự nguệch ngoạc của nàng. Rõ ràng người viết thiệp không hề để tâm, chỉ viết qua loa như thể bất chợt nghĩ tới.

Hắn trầm ngâm rất lâu, đến mức Đoàn Tiểu Yến nhận ra sắc mặt hắn có vẻ không vui, liền rụt rè hỏi: "Ca, buổi tiệc mừng của Nhân Tâm Y Quán, chúng ta có đi không?"

Bùi Vân Ánh đặt thiệp xuống.

"Đi."

Hắn ngẩng lên, cười nhạt, giọng nói lạnh lùng:

"Tất nhiên phải đi."

Loading...