Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 194: Thiếu đạo đức 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:30:15
Lượt xem: 11

Mấy ngày trôi qua nhanh chóng.

Bên cạnh Nhân Tâm Y Quán, tiệm sửa giày đã được dọn dẹp sạch sẽ. Đỗ Trường Khanh tìm người sửa lại mái nhà dột nát, tường được đắp lại chắc chắn, treo tranh chữ, tủ thuốc mới cũng đã được đặt ngay ngắn. Hai cửa tiệm được thông với nhau, một bên dùng để bốc thuốc, một bên làm nơi khám chữa bệnh, y quán vốn chật chội trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.

A Thành bước lên ghế, treo tấm biển hiệu mới được nhờ người viết lại ghi “Nhân Tâm Y Quán”, rồi treo lá cờ thêu mà Bùi Vân Thục đã tặng trước đó ở vị trí nổi bật nhất. Ngân Tranh vừa từ phố mua pháo trở về, liền nhìn thấy một người đứng trước cửa Nhân Tâm Y Quán.

Người thiếu nữ trẻ mặc áo lụa xanh biếc, mày thanh mắt sáng, đang ngước lên nhìn tấm biển hiệu mới được thay.

Ngân Tranh cầm pháo bước tới, hỏi: "Tiểu thư đến khám bệnh phải không?"

Người thiếu nữ quay đầu lại, nhìn thấy Ngân Tranh liền đáp: "Xin hỏi, Lục y quan có ở đây không?"

Ngân Tranh còn chưa kịp trả lời thì Lục Đồng từ trong tiệm bước ra, gọi một tiếng: "Đan Thanh."

Lâm Đan Thanh quay đầu lại, nhìn Lục Đồng mỉm cười: "Chỗ này thật khó tìm, ta còn tưởng mình đã đi nhầm."

Lục Đồng đặt ấm thuốc xuống, thấy Ngân Tranh có vẻ ngờ vực, liền chủ động giải thích: "Đây là Lâm y quan ở Y Quan Viện."

"Ồ!" Ngân Tranh vỡ lẽ: "Hóa ra là bạn của cô nương."

Ba người cùng bước vào trong tiệm. Ở trong, Đỗ Trường Khanh và vài người khác đang kiểm tra các ô chứa dược liệu trong tủ thuốc mới. Bỗng thấy Lục Đồng dẫn theo một cô gái xinh đẹp bước vào, ai nấy đều sửng sốt. Ngân Tranh cười nói: "Đây là bạn ở Y Quan Viện của cô nương, Lâm y quan, đặc biệt đến thăm cô nương!"

"Y quan?"

Mắt Đỗ Trường Khanh sáng lên, thái độ bỗng trở nên niềm nở. Hắn đứng dậy, nhiệt tình nói: "Ôi chao, Lâm y quan tới y quán chúng ta sao không báo trước một tiếng? Giờ đột ngột quá, chưa kịp chuẩn bị trà nước. A Thành—" Hắn vỗ đầu A Thành: "Mau, đi rửa hoa quả, pha một ấm trà ngon mang lên!"

A Thành xoa đầu, rồi xốc tấm rèm bước vào sân nhỏ.

Lâm Đan Thanh quan sát xung quanh, thấy các tủ thuốc được sắp xếp gọn gàng, bàn ghế sạch sẽ, không gian rộng rãi thoải mái. Ngoài cửa là một cây mận xanh tươi rợp bóng, thật sự là nơi lý tưởng để xua tan cái nóng mùa hè. Nàng không nhịn được thốt lên: "Y quán này có vẻ thanh tĩnh hơn Y Quan Viện của chúng ta nhiều."

"Lâm y quan nói vậy không đúng rồi. Một y quán nhỏ hẻo lánh thế này làm sao so được với nơi phồn hoa trong hoàng thành?" Đỗ Trường Khanh chen Ngân Tranh sang một bên, tiến lại gần hỏi: "Chúng ta chỉ là dân nghèo, không hiểu lễ nghĩa, Lục y quan ở lâu với chúng ta cũng mất đi phần nào nhạy bén, thế nên chưa đầy một năm đã gây họa bị phạt quay về đây."

A Thành bê khay trà bước ra, Đỗ Trường Khanh đón lấy, chu đáo đưa tới tay Lâm Đan Thanh: "Lâm y quan ở Y Quan Viện, nhìn là biết hoạt bát, dễ mến hơn Lục y quan của chúng ta rồi... Xin mạn phép hỏi một câu, không biết khi nào Lục y quan của chúng tôi có thể trở lại Y Quan Viện?"

Tay cầm chén trà của Lâm Đan Thanh khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Lục Đồng đầy khó xử.

Lục Đồng: "Đừng hỏi nữa, Đỗ chưởng quầy."

"Hỏi thì sao?" Đỗ Trường Khanh không hài lòng: "Hỏi rõ rồi, cần xin lỗi thì xin lỗi, cần bồi thường thì bồi thường, cần đưa bạc thì đưa bạc chứ sao!"

Miêu Lương Phương, đang ngồi kiểm tra thuốc ở tủ, nghe vậy không đồng tình: "Phong khí bất chính, Đỗ chưởng quầy đừng làm hư Tiểu Lục."

"Ông thì cao thượng, ông thì giỏi giang rồi." Đỗ Trường Khanh hất tay áo: "Thảo nào vào được Y Quan Viện mà vẫn bị đuổi ra ngoài!" Nói rồi ông quay người, xốc rèm bước vào sân.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Miêu Lương Phương:

Lão đại phu ngượng ngùng chỉ vào trong: "Khuyên vài câu đã khó chịu rồi."

Lục Đồng im lặng một lúc, nói với Lâm Đan Thanh: "Ngài ấy chỉ tiện miệng nói vậy thôi, tỷ đừng để tâm."

Từ khi nàng trở lại Tây Nhai, lúc đầu còn ổn, dần dà Đỗ Trường Khanh bắt đầu dò hỏi chuyện nàng đã làm gì ở Y Quan Viện mà bị đình chỉ công tác. Việc đình chỉ ba tháng đột ngột, ngày trở lại chưa xác định, dễ khiến người ta nghi ngờ.

Tuy miệng không nói, nhưng Lục Đồng nhìn rõ, Đỗ Trường Khanh vẫn hy vọng nàng có thể trở lại Y Quan Viện.

Người từng bước ra khỏi Tây Nhai, thật sự không nên quay lại đây.

Lâm Đan Thanh thở dài: "Ta biết, ngài ấy cũng chỉ quan tâm thôi." Rồi hạ giọng nói: "Thật ra ta đã hỏi Thường Y Chính, nhưng suy nghĩ của Viện sử, không ai đoán được."

Lục Đồng gật đầu.

"Chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu."

"Hôm nay ta ra ngoài hành chẩn, sau khi khám xong thấy còn sớm, nghĩ đã lâu không gặp muội nên ghé qua thăm." Lâm Đan Thanh lại mỉm cười: "Thấy tinh thần muội tốt thế này, ta cũng yên tâm rồi."

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, thấy thời gian không còn sớm, Lâm Đan Thanh đặt chén trà xuống rồi đứng dậy cáo từ. Vừa đứng lên, tấm rèm trong tiệm bị xốc lên, Đỗ Trường Khanh từ bên trong bước ra.

Sự khó chịu lúc trước đã sớm tan biến, hắn lại mỉm cười niềm nở như thường ngày, đột nhiên đưa một tấm thiệp mời hoa văn tinh xảo vào tay Lâm Đan Thanh: "Lâm Y Quan, đây là cho ngài."

Lâm Đan Thanh ngẩn người: "Đây là..."

Lục Đồng cũng ngạc nhiên.

"Đây là thiệp mời mừng kỷ niệm của Nhân Tâm Y Quán chúng tôi." Đông gia xòe quạt, mỉm cười nói: "Không sợ Lâm Y Quan cười chê, y quán nhỏ bé này của chúng tôi tuy trông có vẻ nghèo nàn, nhưng thực ra đã tồn tại trên Tây Nhai gần năm mươi năm, lịch sử khá lâu đời."

"Vài ngày nữa là lễ kỷ niệm năm mươi năm của y quán, vừa hay mấy ngày trước chúng tôi lại mở rộng thêm cửa tiệm, coi như song hỷ lâm môn. Vì vậy, ta nghĩ nên mời một số bạn bè có địa vị đặc biệt tới chung vui."

"Hôm nay tuy lần đầu gặp Lâm Y Quan, nhưng lại cảm thấy như đã quen từ lâu. Lâm Y Quan và Lục Y Quan cùng làm việc tại Y Quan Viện, tình cảm này thật sự không bình thường."

"Không biết hôm đó, Lâm Y Quan có rảnh tới tham dự không?"

Mọi người: "......"

Vết mực trên thiệp vẫn còn ướt, chữ viết cũng không thể gọi là chỉnh tề, nhìn qua là biết vừa mới viết.

A Thành tò mò hỏi: "Chưởng quầy, chúng ta làm gì có bạn bè nào địa vị đặc biệt?". Đỗ Trường Khanh giơ tay bịt miệng cậu lại, vẫn giữ nguyên nụ cười.

Lâm Đan Thanh lại vui vẻ: "Được!"

Nàng cầm thiệp lên xem kỹ: "Đúng ngày nghỉ, ta nhất định sẽ tới!"

Đỗ Trường Khanh mừng rỡ: "Nhất ngôn cửu đỉnh!"

Lâm Đan Thanh cất kỹ tấm thiệp, vừa định quay người rời đi thì đột nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân khựng lại, do dự nhìn về phía Đỗ Trường Khanh: "Đỗ chưởng quầy, tôi có thể xin thêm một tấm thiệp không?"

Đỗ Trường Khanh thoải mái đáp: "Đương nhiên được!" Rồi hỏi: "Lâm Y Quan định mời thêm bạn cùng đi à?"

Lâm Đan Thanh lắc đầu, lại nhìn về phía Lục Đồng.

Lục Đồng: "Sao vậy?"

"Hôm nay trước khi đi hành chẩn, ta vừa gặp Kỷ Y Quan, nhân tiện nói chuyện vài câu. Lục muội muội, sau khi muội đi, Kỷ Y Quan đã mấy lần hỏi thăm muội, nói là muốn mang quyển sách y quý hiếm mà ngài ấy tìm được đến cho muội. Ta nghe dược đồng Trúc Linh của ngài ấy nói, chắc là mấy ngày nay sẽ đến đây. Dù sao cũng là đồng nghiệp, tính ngài ấy xưa nay lạnh nhạt, chi bằng mời ngài ấy ngồi chung luôn?"

Nàng ghé sát tai Lục Đồng thì thầm: "Nhân tiện có thể nhờ ngài ấy nói giúp với Viện sử."

Lục Đồng còn chưa lên tiếng, "bốp" một tiếng, Đỗ Trường Khanh đóng quạt lại, cười đến mức mặt như muốn rạn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-194-thieu-dao-duc-1.html.]

"Tốt quá! Lại thêm một vị y quan nữa, đây thật là vinh hạnh của Nhân Tâm Y Quán chúng tôi. Tốt tốt tốt, thật tốt, khách quý đến là phúc, tất cả đều là bạn bè, đều đến, đều đến đi!"

Hắn cười tươi rói: "Lâm Y Quan chờ một chút, ta sẽ viết thiệp ngay. Xin hỏi vị y quan ấy họ gì tên gì?"

"Kỷ Tuân."

Nụ cười trên mặt Đỗ Trường Khanh lập tức đông cứng: "Kỷ Tuân?!"

Phía sau tủ thuốc, Miêu Lương Phương cũng ngẩn người: "Kỷ Tuân?"

Cái tên này, không ai trong giới y ở Thịnh Kinh là chưa từng nghe qua. Kỷ Tuân, thiên tài y quan của Kỷ Đại học sĩ gia, tuổi còn trẻ đã làm tới ngự y nội viện. Hơn nữa…

Đề thi Nghiệm trạng được thêm vào kỳ xuân thí năm nay chính là tác phẩm của người này.

Kỷ Tuân, là nam?

Nụ cười của Đỗ Trường Khanh không còn vẻ tự nhiên như trước, hắn nghi ngờ nhìn Lục Đồng, giọng điệu có chút dò xét: "Ta nghe nói Kỷ Y Quan tính tình cô độc lạnh nhạt, không giao thiệp với ai, sao nghe lời Lâm Y Quan nói lại thấy hình như rất quan tâm đến Lục Y Quan?"

Lâm Đan Thanh suy nghĩ một chút: "Cũng không hẳn là đặc biệt quan tâm, nhưng so với những người khác ở Y Quan Viện, đúng là Kỷ Y Quan đối xử với Lục muội muội đặc biệt hơn một chút. Trước đây cũng chưa thấy ngài ấy tìm sách y hay giảng thuốc lý cho ai. Có lẽ vì trân trọng nhân tài chăng? Lục muội muội tinh thông y thuật, đều là thiên tài nên dễ nói chuyện chăng!"

Câu trả lời này hiển nhiên không khiến Đỗ Trường Khanh hài lòng.

Hắn nhíu mày: "Vậy vị Kỷ Y Quan này bao nhiêu tuổi, tướng mạo ra sao, đã có hôn phối chưa?"

Lục Đồng: "......"

Lâm Đan Thanh đáp: "Đã trưởng thành, tướng mạo thanh tú, vẫn chưa có hôn phối." Nói rồi dừng lại, nghi ngờ nhìn Đỗ Trường Khanh: "Đỗ chưởng quầy hỏi kỹ vậy, là muốn làm mối cho Kỷ Y Quan sao?"

Đỗ Trường Khanh nghẹn lời, bực mình lầm bầm: "Làm làm làm, kéo cho quả phụ Tôn làm tiểu trượng phu thì vừa!"

Hắn không nói nữa, Lâm Đan Thanh bèn giơ tay: "Đã vậy, Đỗ chưởng quầy đã đồng ý thì xin thêm cho tôi một tấm thiệp, lát nữa tôi về Y Quan Viện sẽ tiện mang cho ngài ấy."

Đỗ Trường Khanh: "......"

Lời đã nói ra, rơi xuống đất không thể rút lại, trước mặt Y Quan Hàn Lâm, thật sự không tiện nuốt lời.

Hắn lề mề đi vào tiểu viện, một lát sau lại uể oải bước ra, đưa một tấm thiệp viết trên giấy thô vào tay Lâm Đan Thanh: "Đây."

Lâm Đan Thanh cất kỹ hai tấm thiệp, mỉm cười, lại dặn dò vài câu với Lục Đồng rồi mới quay người cáo từ.

Lục Đồng tiễn nàng ra tận cửa Tây Nhai, đến khi nàng lên xe ngựa mới trở về.

Đợi sau khi hai người rời đi, Ngân Tranh mới vui vẻ nói: "Cô nương cũng có bạn ở Y Quan Viện rồi nhỉ."

"Ban đầu còn lo những đệ tử của Thái Y Cục kia mắt cao hơn đầu, coi thường thường dân. Vị Lâm cô nương này tính tình rất tốt, người cũng xinh đẹp."

Miêu Lương Phương đang nhặt thuốc, cười híp mắt nói: "Tiểu Lục Đồng minh, làm việc lại cẩn thận, làm người khác thích không phải chuyện dễ sao?"

"Nghe Lâm cô nương nói, ngay cả công tử nhà họ Kỷ cũng đối xử với Tiểu Lục khác biệt, săn sóc hơn hẳn so với những y quan khác."

Danh tiếng lạnh lùng, quái gở của Kỷ Tuân trong giới y đều biết, việc hắn đối xử khác biệt thế này, ai cũng có thể nhìn ra.

Đỗ Trường Khanh không vui: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."

Ngân Tranh chống nạnh: "Cũng không phải gian đạo gì cả, cô nương xinh đẹp, nam tử không ân cần mới là lạ. Đỗ chưởng quầy trước đây cũng nói vị Bùi đại nhân ở Điện Tiền Ti phi gian tức đạo, sao giờ lại đổi thành Kỷ Y Quan rồi?"

"Chẳng lẽ cứ là nam nhân thì đều có vấn đề? Nếu theo lời ngài, chi bằng cô nương nhà tôi vào am ngồi chữa bệnh là đơn giản nhất!"

"Này!"

A Thành cũng nói: "Đúng vậy, nếu vị công tử họ Kỷ kia thật sự như Lâm y quan nói, đứng cùng Lục đại phu, người ngoài chắc chắn sẽ phải thốt lên một câu trai tài gái sắc đấy!"

Trong tiệm, mọi người nói qua nói lại, khiến sắc mặt của Đỗ Trường Khanh ngày càng khó coi. Cuối cùng, hắn tức giận xốc rèm bước thẳng vào trong, không buồn nghe những lời nói nhảm này nữa.

Hắn ngồi xuống bàn đá trong sân.

Mặc dù Lục Đồng không phải họ hàng thân thích gì của hắn, nhưng cũng xem như lớn lên dưới mắt hắn... Không đúng, là thi đậu vào Hàn Lâm Y Quan Viện dưới mắt hắn.

Cha hắn chỉ có hắn là con, hắn đã sớm coi Lục Đồng như muội muội ruột, chỉ mong nàng có thể yên bình mà làm việc ở Y Quan Viện. Biết đâu sau này có thể trở thành ngự y nội viện, để Nhân Tâm Y Quán được nở mày nở mặt.

Nhưng tại sao trên đời lại có nhiều gã đàn ông tệ đến vậy?

Một cô gái đang yên ổn trong Y Quan Viện, lại hết người này đến người kia tìm đến, đây đâu phải là chỗ tuyển rể của Tôn quả phụ chứ!

Nghe Lâm y quan nói, vị họ Kỷ kia luôn quanh quẩn trước mặt Lục Đồng, giờ nàng không còn ở Y Quan Viện nữa, hắn lại đuổi đến tận Tây Nhai, rõ ràng là có ý đồ xấu.

Còn không biết điều bằng vị Bùi Vân Ánh kia.

Bùi Vân Ánh?

Ý nghĩ thoáng qua, ánh mắt Đỗ Trường Khanh xoay chuyển vài lần. Sau một hồi trầm ngâm, hắn đột ngột gọi lớn về phía trước tiệm: "A Thành, lấy cho ta một tờ thiệp trống!"

Không lâu sau, rèm được vén lên, có người bước vào.

Đỗ Trường Khanh cúi đầu, chăm chú mài mực. Người nọ đi đến bên cạnh hắn, đặt một tờ thiệp trống lên bàn. Đỗ Trường Khanh kéo nó lại, "xoẹt xoẹt xoẹt" viết mấy chữ rồng bay phượng múa.

"Tiểu Bùi đại nhân?"

Ngân Tranh ngạc nhiên hỏi: "Đông gia định gửi thiệp mời cho Tiểu Bùi đại nhân sao?"

Đỗ Trường Khanh ngẩng đầu, lúc này mới thấy người đến là Ngân Tranh. Hắn hừ một tiếng: "Y quán chúng ta kỷ niệm năm mươi năm, Lục đại phu lại có nhiều bạn bè, không mời thêm vài người chẳng phải quá keo kiệt sao?"

"Ta nghĩ đi nghĩ lại, vị Kỷ y quan kia dung mạo tuấn tú, gia thế bất phàm, còn Bùi Điện Soái ở Điện Tiền Ti thì phong độ lịch lãm, quyền cao chức trọng. Một người là mời, hai người cũng là mời, cứ mời hết đi."

"Ta còn định gửi cả một tấm thiệp tới phủ Điện Soái nữa."

Cách suy nghĩ này đúng là khó hiểu. Ngân Tranh nghĩ ngợi một hồi, ánh mắt sáng lên: "Ta hiểu rồi!"

"Đỗ chưởng quầy," nàng nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngài cũng cảm thấy, so với Kỷ y quan, Bùi Điện Soái còn xứng đôi với cô nương. Ngài cũng thích Tiểu Bùi đại nhân hơn đúng không?"

"Không phải."

Đỗ Trường Khanh đặt bút viết xong, không biểu lộ cảm xúc, gấp thiệp lại rồi đưa cho Ngân Tranh: "Không phải ta thích."

Ông cười nhạt: "Nhưng ta thiếu đạo đức."

Loading...