Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 190: Vị hôn phu 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:25:42
Lượt xem: 19

Ánh mắt của Bùi Vân Ánh chậm rãi cau lại, nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội treo bên hông Kỷ Tuân.

Hôm nay Kỷ Tuân mặc áo dài trắng như tuyết, màu sắc này vốn là sở thích của hắn. Miếng ngọc bội trắng đeo bên hông gần như hòa lẫn với bộ trang phục, nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra.

Nhưng Đoàn Tiểu Yến lại cầm chặt miếng ngọc, mắt gần như dí sát vào ngọc bội:

"Đúng rồi, chính là miếng ngọc mà Lục y quan đã đeo!"

Đoàn Tiểu Yến chắc chắn.

Miếng ngọc này, hắn nhớ rất rõ. Lần ở Hoàng Mao Cương, miếng ngọc bị Chỉ Tử làm hỏng, sau đó Bùi Vân Ánh đã mời Lỗ sư phụ sửa chữa, tốn không ít tiền bạc.

Khoản tiền lớn đó tuy không phải của cậu, nhưng nghĩ đến cũng thấy tiếc mãi. Chính vì vậy, khi trả lại ngọc cho Lục Đồng, Đoàn Tiểu Yến còn kiểm tra kỹ, hy vọng tìm thấy vết nứt nào đó để bớt chút tiền, nhưng đương nhiên là không có kết quả.

Nhưng miếng ngọc vốn đã quý, sau khi sửa chữa càng trở nên giá trị. Dù có hóa thành tro, cậu cũng nhận ra được. Đường nét tinh tế của hình ảnh người ẩn sĩ đánh đàn, hình dáng không hoàn hảo, và cả dây đàn thêm thừa ấy nữa...

Đúng là miếng ngọc mà cậu đã tận tay trả lại cho Lục Đồng!

Hành động của cậu quá mạnh, suýt làm đứt dây buộc ngọc. Kỷ Tuân khẽ cau mày, giật lại miếng ngọc từ tay cậu.

"Đoàn công tử," Kỷ Tuân nói, "miếng ngọc này vốn là của ta."

"Vốn là?"

Khi nghe xong những lời này, không chỉ Đoàn Tiểu Yến, mà ánh mắt của Bùi Vân Ánh cũng nhìn về phía Kỷ Tuân.

"Nhưng rõ ràng đây là ngọc bội của Lục y quan mà..."

Kỷ Tuân nhìn về phía Lục Đồng, vừa lúc chạm phải ánh mắt của nàng, bàn tay đang cầm ngọc bội siết lại.

Hắn rất thích miếng ngọc bội trắng này, sau khi mất rồi tìm lại được, hắn liền đeo nó trở lại, cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng hắn đã quên đi tầng ý nghĩa khác của nó.

Đồ vật thân cận của nam nhân rơi vào tay người khác, mà Lục Đồng lại là nữ tử, khó tránh khỏi bị người đời dị nghị. Nghĩ đến điều này, hắn cất giọng trầm: "Không biết Đoàn tiểu công tử nói lời này từ đâu ra, miếng ngọc này vốn là của ta, từ nhỏ chưa từng rời thân, có lẽ ngài nhìn nhầm rồi." Dứt lời, hắn âm thầm ra hiệu bằng ánh mắt với Lục Đồng.

Ánh mắt giao nhau ấy rơi vào trong mắt một người khác, làm ánh nhìn của Bùi Vân Ánh thoáng động.

"Không phải cùng một miếng sao?" Đoàn Tiểu Yến bối rối gãi đầu, "Nhưng ta thấy rõ ràng là một..."

Kỷ Tuân buộc lại ngọc bội, không muốn dây dưa với mấy người này thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu rồi mở cửa bước đi.

Căn phòng trở lại yên tĩnh.

Không biết tại sao, khi nãy Kỷ Tuân ở đây, bầu không khí trong phòng ngột ngạt một cách kỳ lạ. Giờ Kỷ Tuân đi rồi, sự ngột ngạt không những không giảm mà còn tăng lên, khiến người ta không muốn ở lại nơi này nữa.

Chỉ là vẫn phải đối mặt với người trước mắt.

Lục Đồng nói: "Đoàn tiểu công tử ngồi xuống đi, ta sẽ bắt mạch cho ngài trước."

"À... được." Đoàn Tiểu Yến mơ màng ngồi xuống, đưa ra một cánh tay.

Bùi Vân Ánh đứng trong phòng, hôm nay hắn khác hẳn với sự im lặng thường ngày. Hắn chỉ đứng dựa bên cửa sổ, trời đang âm u, bóng cây lay động, sắc mặt trong bóng tối khó mà nhìn rõ, nhưng áp lực mà hắn gây ra thì không thể bỏ qua.

Lục Đồng vừa đặt đầu ngón tay lên cổ tay của Đoàn Tiểu Yến thì đã nghe người nọ thốt lên một cách bất ngờ.

"Ngọc trên người hắn chính là miếng ngọc của nàng, đúng không?"

Im lặng một hồi, nàng đáp: "Phải."

Ngay cả Đoàn Tiểu Yến cũng nhận ra, với sự nhạy bén của Bùi Vân Ánh, muốn lừa dối hắn cũng không dễ, chi bằng thẳng thắn thừa nhận.

"Hả?" Đoàn Tiểu Yến kinh ngạc lên tiếng, "Vậy tại sao miếng ngọc đó lại ở trên người Kỷ y quan? Ngài đã tặng ngọc cho ngài ấy sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Vân Ánh thoáng lạnh lùng.

Động tác của Lục Đồng khựng lại, ngẩng đầu lên liền thấy Bùi Vân Ánh đang lặng lẽ nhìn nàng.

Hôm nay hắn không giống mọi khi, nói rất ít, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt đen láy thâm trầm, trông như ai nợ hắn bạc vậy.

Lục Đồng thầm thở dài.

Miếng ngọc của Kỷ Tuân, nghe nói từng bị vỡ nát, nhưng ngày Đoàn Tiểu Yến đưa đến, nàng nhìn rất rõ, bạch ngọc hoàn mỹ, gần như không thấy vết nứt.

Với kỹ thuật như vậy, chắc chắn đã tốn không ít bạc. Nếu Bùi Vân Ánh cho rằng miếng ngọc bội hắn bỏ tiền lớn sửa chữa lại bị nàng tặng cho người khác thì bực tức cũng là chuyện dễ hiểu.

Nàng bèn nói: "Ta và Kỷ y quan trước đây từng quen biết ở Tô Nam, lúc đó có một chút duyên phận."

Nghe vậy, Đoàn Tiểu Yến vỗ tay một cái, ngộ ra: "Ta hiểu rồi!"

"Thì ra Kỷ y quan chính là vị hôn phu của Lục y quan!"

Nghe vậy, hai người trong phòng đều chấn động.

Lục Đồng: "Vị hôn phu?"

Bùi Vân Ánh cau mày, ánh mắt đột nhiên sắc bén.

Nàng phủ nhận: "Không phải..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-190-vi-hon-phu-2.html.]

Đoàn Tiểu Yến hào hứng nói: "Không phải Đỗ chưởng quầy của Nhân Tâm Y Quán đã nói, Lục y quan có một vị hôn phu đang làm việc trong cung, đến Thịnh Kinh là để tìm hắn sao?"

"Ồ! Ta biết rồi," như thể vừa tìm ra chân tướng, giọng điệu thiếu niên càng thêm vui vẻ, "Hai người từng gặp nhau nhiều năm trước ở Tô Nam, ngài cứu ngài ấy, ngài ấy để lại miếng ngọc bội làm tín vật. Bây giờ hai người gặp lại, danh phận từ đây rõ ràng! Hóa ra ngài ấy chính là vị hôn phu của ngài!"

...Căn phòng chế dược có chút nhỏ, thời tiết ôm nay lại âm u, hai người trong phòng đều không nói gì, chỉ có Đoàn Tiểu Yến là vui vẻ tự biện giải.

Lục Đồng định giải thích, thì nghe thấy Bùi Vân Ánh lạnh lùng lên tiếng: "Nàng cũng nhận tín vật cho hắn à?"

"‘Cũng’?" Đoàn Tiểu Yến bắt ngay từ đó, mặt hiện lên vẻ thắc mắc, "Lục y quan còn nhận tín vật của người khác sao? Là ai?"

Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu không nóng không lạnh: "Lục đại phu đã nhặt được bao nhiêu người ở Tô Nam vậy, chẳng lẽ mỗi người đều lưu lại tín vật?"

Lục Đồng: "..."

Vì sao nàng lại nghe ra chút trách cứ trong lời nói này?

Đoàn Tiểu Yến chen vào: "Để lại tín vật cũng chẳng có gì không đúng, nếu không thì trời nam biển bắc, ai còn nhớ được cố nhân ân tình. Ban đầu ta còn tưởng Đỗ chưởng quầy chỉ là tùy tiện nói chơi, không ngờ lại là thật. Lục y quan, sau này ngài và Kỷ y quan sẽ thành thân sao? Miếng ngọc này ta mang trả lại, có thể mời ta và Chỉ Tử uống rượu mừng được không..."

Lục Đồng không chịu nổi nữa: "Đã nói là không phải."

Lời nàng vừa lớn tiếng, hai người trong phòng đều im lặng.

Bên ngoài, cây cối đung đưa theo gió.

Bùi Vân Ánh quay đầu đi, nét mặt lạnh lùng không nói một lời.

Lục Đồng nhẫn nhịn: "Hai vị hôm nay đến đây, chẳng lẽ chỉ để tán gẫu việc này sao?"

Phủ Điện soái thường xuyên có lịch trực ban, từ khi nào lại rảnh rỗi đến mức này?

Bùi Vân Ánh không đổi sắc mặt, giọng điệu u ám: "Tỷ tỷ làm chút điểm tâm, bảo ta mang đến cho nàng."

Lục Đồng liếc qua giỏ thức ăn trên bậu cửa sổ, im lặng một chút, rồi nói: "Đa tạ."

Hắn lại nhìn Lục Đồng một lát, ngừng lại, rồi đột ngột nói: "Mùng bảy tháng sau là sinh thần của tỷ tỷ, tỷ bảo ta nhắn với nàng, mời nàng đến phủ một chuyến."

Đã lâu không đến bắt mạch cho Bùi Vân Thục và Bảo Châu, Lục Đồng liền đáp: "Ta biết rồi."

Không khí trong phòng lại rơi vào yên lặng.

Đoàn Tiểu Yến mơ hồ cảm thấy bầu không khí có điều gì đó không ổn, nhưng không nói ra được chỗ nào không ổn, chỉ ngồi nguyên tại chỗ, vẻ mặt trầm tư.

Lục Đồng lấy giấy bút từ trong hòm y cụ, viết vài nét đơn thuốc, vừa viết xong, bên ngoài đã có y quan đến gọi: "Lục y quan, thư án mới nhập thêm một số hồ sơ y án, y chính bảo ngươi sắp xếp nhập kho."

Lục Đồng đáp lại, đưa đơn thuốc vừa viết cho Đoàn Tiểu Yến: "Điều dưỡng một thời gian là ổn, Đoàn tiểu công tử lát nữa mang đơn thuốc ra tiền đường, sẽ có y quan khác bốc thuốc cho ngài. Ta đang bận, không tiện tiễn."

Nói xong, nàng thu dọn hòm y cụ và giỏ thuốc, rồi mang luôn giỏ thức ăn trên cửa sổ đi ra ngoài.

Đoàn Tiểu Yến ngồi lại một mình, cầm đơn thuốc trên tay.

Đơn thuốc vừa viết xong, mực còn chưa khô, hắn thổi nhẹ vài cái, nhưng tâm trí không đặt vào đó, chỉ nhìn theo bóng dáng Lục Đồng mà lẩm bẩm: "Hóa ra là như vậy..."

"Ca," đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì, "Chúng ta sửa miếng ngọc ấy tốn không ít bạc, hóa ra lại là để trả cho Kỷ y quan. Nếu Kỷ Tuân là vị hôn phu của Lục y quan, chúng ta có nên đòi lại bạc từ hắn không?"

Bùi Vân Ánh lạnh lùng lên tiếng: "Nàng ấy hình như chưa thừa nhận Kỷ Tuân là vị hôn phu của nàng ấy."

"Đúng là vậy, nhưng ai có mắt đều nhìn ra cả. Huynh thử nghĩ mà xem, Lục y quan để miếng ngọc ấy trong hòm y cụ, ngày ngày không rời người. Ban đầu chúng ta đã nghi ngờ miếng ngọc này đối với nàng ấy có ý nghĩa gì đó đặc biệt. Nếu không phải là vị hôn phu, nàng ấy giữ ngọc của Kỷ Tuân cẩn thận như vậy làm gì?"

Cậu lại sờ cằm bình luận: "Phải nói ánh mắt của Lục y quan thật không tồi, công tử nhà họ Kỷ tuy tính tình có hơi cô độc, nhưng gia thế, dung mạo đều không tệ, lại cùng nghề, chỉ xét về bề ngoài thôi, thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh..."

Nói đến đây, cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bình thản của người thanh niên.

Bùi Vân Ánh nhếch môi, giọng điệu rất nhẹ: "Đệ nhận bạc từ Kỷ Tuân đấy à?"

"...Không."

"Thổi phồng hắn như vậy, không biết còn tưởng đệ là người nhà họ Kỷ."

Đoàn Tiểu Yến lạnh người.

Tuy không biết vì sao Bùi Vân Ánh đột nhiên không vui, nhưng sau nhiều năm sống chung, cậu đã hiểu một đạo lý: Bùi Vân Ánh càng giận dữ, giọng nói lại càng bình tĩnh.

Người này dường như thực sự đang tức giận.

Thiếu niên hắng giọng: "Ta chỉ là nói sự thật thôi mà..."

"Chiều nay đệ vào cung trực ban."

Đoàn Tiểu Yến hoảng hốt: "Ca, hôm nay không phải là lượt ta trực ban!"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Khó khăn lắm mới có một ngày rảnh, buổi trưa cậu còn định đi dạo phố Thanh Hà đây.

"Nhưng ta thấy đệ đang rất rảnh." Bùi Vân Ánh bình thản nói: "Rảnh đến mức còn muốn uống rượu mừng."

"Không phải, ca, ta chỉ là..."

"Lập tức đi ngay."

Giằng co một hồi, cuối cùng Đoàn Tiểu Yến vẫn ngượng ngùng cúi đầu: "...Vâng."

Loading...