Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 188: Kẻ tầm thường 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:25:35
Lượt xem: 15

Vệt ánh hoàng hôn cuối cùng chìm xuống, mặt trăng dần lên cao.

Y Quan Viện chìm vào tĩnh lặng.

Khi Thôi Mân trở về Y Quan Viện, đêm đã khuya.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Trong rừng nhỏ, cành lá lay động, xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Tâm phúc của ông không ở Y Quan Viện, hôm nay ông đến phủ Thái sư để chẩn bệnh, lẽ ra nên về thẳng phủ.

Nhưng Thôi Mân không muốn về.

Mùi thuốc trong Y Quan Viện dường như có thể giúp ông bình tâm hơn một chút.

Ông bước vào thư phòng, đóng cửa lại.

Trên giá sách, trên bàn, chất đầy những y thư. Từ khi đảm nhận chức Viện sử, ông đã tìm kiếm khắp nơi các loại y thư và bản thảo quý hiếm. Những người dưới quyền ông cũng biết rõ sở thích này, thường chi số tiền lớn để mua sách quý dâng tặng. Người ngoài đều nói, vì ông xuất thân hàn vi, những y thư quý giá của triều Lương đều được lưu giữ tại Thái Y Cục, còn một y công bình thường như Thôi Mân, chưa từng học ở Thái Y Cục, nên sau khi được vào Hàn Lâm Y Quan Viện, ông phải bổ sung tất cả những kiến thức y học mà trước đây không thể học được.

Nhưng sự thật không phải vậy.

Ông chỉ muốn chứng minh bản thân mà thôi.

Thôi Mân ngồi xuống trước bàn.

Quyển y thư ông đang biên soạn đã viết được một nửa, các phương thuốc trong đó ông sửa tới sửa lui vẫn không hài lòng. Thực tế, từ năm thứ năm sau khi "Thôi thị Dược" lý ra mắt, ông đã bắt đầu cảm thấy bất an.

Một y công bình thường, ở Y Quan Viện, bước đi rất khó khăn. Hàng năm, Thái Y Cục đều có những ngự y mới, trong số đó không thiếu những người có gia thế vững mạnh. Nhưng điều khiến ông lo sợ hơn cả là, những người xuất thân từ gia đình quyền quý không phải ai cũng tầm thường, trong đó có không ít người tài năng xuất chúng, thiên phú hơn người.

Ví như Lâm Đan Thanh, hay… Kỷ Tuân.

Nghĩ đến Kỷ Tuân, ánh mắt Thôi Mân trầm xuống.

Vị ngự y trẻ tuổi tài năng ấy vừa vào Y Quan Viện đã bộc lộ thiên phú kinh người, hơn nữa không hiểu chuyện nhân tình thế thái, hễ có bất đồng trong quan điểm y học là thẳng thắn nói ra, bất chấp hoàn cảnh. Không ít lần, y đã chỉ ra những sai sót trong phương thuốc của ông, khiến ông mất mặt.

Nhưng Kỷ Tuân xuất thân danh giá, dù ông muốn tìm cách trừng phạt cũng không có cơ hội.

Ông không thể làm gì được Kỷ Tuân, chỉ có thể chứng kiến đối phương ngày càng được trọng dụng trong cung, trong lòng ngày càng lo lắng, đành quyết định biên soạn thêm một quyển y thư nữa.

Một quyển có thể là ngẫu nhiên, nhưng hai quyển, ít nhất cũng giúp ông giữ vững vị trí Viện sử một thời gian.

Thôi Mân nghĩ vậy, nhưng càng nóng lòng, các phương thuốc càng không thể viết ra được. Ông giống như một nho sinh già đã cạn kiệt tài năng, nét mực dưới ngòi bút cũng phảng phất mùi mục nát. Vì thế, ông tìm kiếm khắp nơi những bản thảo y học quý hiếm, mở rộng kiến thức, bù đắp sự cạn kiệt của mình, cố gắng chứng minh bản thân không tầm thường.

Trong sách từng viết: “Ta tài năng kém cỏi, không bằng người. Nhưng nếu ngày ngày học hỏi, kiên trì không nản, cuối cùng cũng có thành tựu, chẳng phân biệt được kẻ kém tài hay người tài giỏi.”

Trên đời này làm gì có ai đều là thiên tài, chỉ cần ông chăm chỉ, nỗ lực, thì không khác gì những thiên tài đó.

Ông nghĩ vậy, nhưng qua nhiều năm, Thôi Mân đau lòng nhận ra một sự thật.

Thiên tài và kẻ tầm thường, ngay từ đầu đã không giống nhau.

Kỷ Tuân ngày càng được trọng dụng trong cung, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn, cảm thấy vị trí Viện sử của mình lung lay sắp đổ. Kỷ Tuân xuất thân hơn hẳn ông, y thuật lại không kém, một ngự y trẻ tuổi danh giá, so với một Viện sử xuất thân bình dân, ngày càng già yếu, rõ ràng phù hợp hơn.

Khi Thôi Mân gần như chấp nhận số phận, thì Thích Ngọc Đài của phủ Thái sư xảy ra chuyện.

Không biết Thích Ngọc Đài đụng phải thứ gì mà kinh hãi, nói năng lảm nhảm. Thái sư Thích Thanh mời ông đến chẩn bệnh, Thôi Mân hiểu rằng cơ hội của mình đã đến. Ông tận tâm chữa trị vài ngày, Thích Ngọc Đài quả nhiên hồi phục.

Thích Thanh rất cảm kích ông.

Sự cảm kích này thể hiện ở việc, khi có người trong cung đề nghị thăng chức cho Kỷ Tuân làm phó Viện sử Y Quan Viện, Thái sư Thích Thanh đã lên tiếng phản đối.

Thôi Mân hiểu ý, đó là cách phủ Thái sư báo đáp ông.

Vài năm sau, không ai còn nhòm ngó đến vị trí Viện sử của ông nữa.

Thôi Mân biết, đó là nhờ phủ Thái sư. Nhưng trong những đêm trằn trọc, ông vẫn cảm thấy bất an.

Như một người rỗng ruột bị ép phải bước lên vị trí cao, biết rằng bên trong trống rỗng không gì để tự tin, luôn thấp thỏm lo sợ.

Cho đến hôm nay, nỗi lo sợ ấy đã thành hiện thực.

Thích Ngọc Đài lại phát bệnh.

Lần này bệnh tình nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, qua nhiều ngày vẫn không thấy tiến triển. Thôi Mân cũng lo lắng. Chứng bệnh này vốn khó chữa, Thích Ngọc Đài từ nhỏ đến lớn đều phải dựa vào Tê Linh Hương để giữ tâm trí tỉnh táo. Nhưng nếu phát bệnh liên tục, thuốc thang cũng không cứu nổi.

Thật khó giải quyết.

Thôi Mân nhớ lại những lời Thích Thanh nói với ông trong phòng của Thích Ngọc Đài chiều nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-188-ke-tam-thuong-2.html.]

Ông ta hỏi: "Bệnh của Ngọc Đài, rốt cuộc có chữa được không?"

Đó không phải đang hỏi bệnh có chữa được không, mà là đang hỏi ông có muốn sống hay không.

Môi Thôi Mân trắng bệch.

Ông biết rõ, Thích Thanh tìm ông, chứ không phải Kỷ Tuân, để chữa bệnh cho Thích Ngọc Đài, tuyệt đối không phải vì nghĩ y thuật của ông cao hơn Kỷ Tuân, mà bởi trong mắt Thích Thanh, ông dễ sai khiến hơn Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân xuất thân thế gia, có nền tảng vững chắc, sẽ tận tâm chữa trị cho Thích Ngọc Đài, nhưng sẽ không như giúp gian dối trong hồ sơ bệnh án như ông, cũng sẽ không che giấu chuyện Thích Ngọc Đài bị điên.

Đó là sự thật mà phủ Thái sư muốn che đậy nhất.

Hiện tại, ông còn sống, chỉ vì phủ Thái sư cần ông. Nhưng nếu Thích Ngọc Đài thực sự không thể tỉnh táo lại, ông cũng không sống được.

Quý tộc mắc bệnh, y công bình dân chịu tội, xưa nay đều như vậy. Dù là Viện sử, cũng không ngoại lệ.

Thôi Mân vò đầu bứt tóc, gương mặt thường ngày thanh nhã nay đầy vẻ bối rối, tràn ngập cảm giác hoang mang của kẻ cùng đường.

Giá như có phương thuốc mới thì tốt biết mấy. Nếu có thể tìm ra phương thuốc trị chứng điên loạn, thì tốt biết mấy.

Nhưng đáng tiếc, ông không viết ra được, mà bệnh này lại khó chữa. Những ngự y mới ở Y Quan Viện mấy năm nay không ai nghĩ ra cách, ngay cả Kỷ Tuân cũng chưa có lời giải.

Những người mới qua kỳ thi xuân cũng không làm được…

Kỳ thi xuân…

Đột nhiên, ánh mắt Thôi Mân lóe lên.

Ông bật dậy, không biết nghĩ đến điều gì, cầm đèn lồng bước nhanh ra khỏi thư phòng, xuyên qua rừng nhỏ, cho đến trước cửa thư viện y án. Ông mở khóa bước vào.

Trong thư viện y án không một bóng người, mùi bụi và mực cũ phảng phất trong không khí. Thôi Mân vòng qua kệ sách , bước nhanh đến trước một chiếc tủ gỗ, dùng chìa khóa mở khóa tủ.

Bên trong, những cuộn hồ sơ được sắp xếp ngay ngắn.

Đó là những bài thi của các học viên Thái Y Cục qua các kỳ thi xuân.

Thôi Mân đặt đèn lồng xuống đất, cúi người lật tìm.

Ông lật rất nhanh, từng cuộn bài thi bay qua, trong màn đêm chỉ có tiếng lật giấy sột soạt. Chẳng mấy chốc, tiếng động bỗng ngừng lại.

Thôi Mân rút ra một cuộn hồ sơ từ đống bài thi dày cộm, đôi tay run rẩy cầm đến dưới ánh đèn.

Ánh đèn yếu ớt, ông nheo mắt, đọc từng chữ từng chữ, rồi thần sắc dần trở nên kích động.

"Tìm được rồi…"

Người đàn ông khẽ lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên niềm vui hiếm hoi.

Chữ viết trên bài thi xiêu vẹo, nơi dán tên bị xé đi. Dưới ánh đèn mờ nhạt, dòng tên mơ hồ dần hiện rõ —

Lục Đồng.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

“Tiếng gì vậy?”

Trong ký túc viện, Lục Đồng nhìn về phía cửa sổ gỗ.

“Chắc là chuột.” Lâm Đan Thanh đang ngồi trước cửa sổ đọc sách, nghe vậy thì đưa tay đóng cửa sổ lại. “Dạo này trời nóng, Y Quan Viện nhiều chuột lắm. Hôm trước dọn dẹp, trong lỗ tường đại sảnh lôi ra cả đống lớn lạc, nửa túi gạo, còn cả quả óc chó ta ăn dở mất tích từ lâu.”

“Thứ chẳng ra gì,” Lâm Đan Thanh mắng, “Chỉ toàn làm mấy chuyện trộm cắp vặt vãnh.”

Lục Đồng khẽ cười nhạt.

“Nói mới nhớ, vừa nãy thấy đèn trong phòng Viện sử vẫn sáng.” Lâm Đan Thanh nhìn ra ngoài một chút, nói: “Khuya thế này còn về Y Quan Viện, Viện sử đúng là làm việc chăm chỉ thật.”

Từ sau vụ hỏa hoạn ở Phong Nhạc Lâu, Thôi Mân thường xuyên không có mặt tại Y Quan Viện, công việc trong viện bận rộn không xuể, đến cả Thường Tiến cũng bị điều từ thư viện y án ra tạm thời đảm nhận nhiệm vụ.

“Nghe nói bệnh của Thích Ngọc Đài vẫn chưa khỏi, ta đoán, chắc hẳn bệnh tình còn nghiêm trọng lắm. Nếu không, Viện sử làm sao lại đến mức này, giờ này rồi mà vẫn chưa nghỉ. Trước đây có thấy ông ấy thức khuya thế này đâu.”

Rồi nàng thở dài: “Mà thôi, bệnh nặng thế, chắc sau này Viện sử sẽ còn rất bận.”

Bên ngoài trời đêm tĩnh lặng, gió thổi qua khẽ khàng. Không gian vắng vẻ, chỉ có bóng cây trong rừng khẽ lay động, che khuất ánh trăng trên cao.

Lục Đồng lật sang một trang sách, hờ hững gật đầu.

“Đúng vậy,” nàng nói, “Ông ấy chắc chắn sẽ rất bận.”

Loading...