ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 185: Tróc quỷ 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:17:58
Lượt xem: 14
Sự tò mò với việc tróc quỷ cuối cùng cũng thắng được sự lười biếng nằm lì trên giường, nàng kéo lê đôi chân rời khỏi giường, đi đến bên cha mình. Cha bảo nàng ngồi xuống trước bàn đã trải giấy, đưa cho nàng một cây bút đã thấm màu.
Màu giống như chu sa, nhưng lại khác với chu sa thông thường, kết cấu rất dính, nặng tay.
Cha bảo nàng viết thử một chữ.
Lục Đồng khua bút vẽ phóng khoáng một chữ "quỷ".
Chữ đỏ xiêu vẹo như vẽ, không phân biệt được là chữ hay bùa, cha nàng đành ôm trán thở dài.
Lục Đồng không hiểu ra sao.
Nàng ngồi ngẩn ra một lúc, đang định hỏi tróc quỷ ở đâu, thì thấy trên tờ giấy trắng, nét chữ đỏ dần dần phai nhạt, như có ai đó đứng bên cạnh mà không nhìn thấy được, lặng lẽ dùng khăn lau đi chữ trên giấy.
Lục Đồng giật mình nhảy dựng lên: “Có ma!”
Cha lại giữ vai nàng, ép nàng ngồi xuống lần nữa.
Ông cầm lấy ngọn đèn dầu trên bàn, hơ nhẹ lên tờ giấy trắng đã không còn chữ nữa. Chữ viết vừa biến mất lập tức hiện lại.
“Đây là…” Lục Đồng mở to mắt kinh ngạc.
“Cha đã hỏi trưởng nhóm hát kịch, họ dùng da rắn hóa thạch, vân thạch, yên giao, nước chàm, sáp trắng côn trùng... rất nhiều loại dược liệu chế luyện bằng phương pháp đặc biệt, trộn với chu sa, vẽ vào tranh. Nửa giờ sau màu sẽ biến mất, nhưng khi gặp lửa lớn, chu sa lại hiện màu.”
“Trên màn lụa ở sân khấu đã được vẽ sẵn mặt người bằng loại thuốc màu này. Khi diễn đến giữa chừng, diễn viên cầm đuốc hơ qua, trên lụa lập tức hiện ra sắc màu kỳ dị.”
Cha đứng trước bàn, nhìn nàng thở dài: “Đồng Nha Đầu, trên đời này không có quỷ đâu.”
Lúc nhỏ, nàng đã hiểu rõ nguyên do, lòng cũng bớt lo sợ, nhưng nghĩ lại gương mặt trắng bệch trên lụa, vẫn cảm thấy hãi hùng, lại nửa tin nửa ngờ hỏi: “Vạn vật không giống nhau, chỉ là ta chưa thấy, nhỡ đâu có thì sao?”
Cha im lặng hồi lâu. Cuối cùng, ông nói: “Vậy cũng không cần sợ.”
Lục Đồng chớp mắt.
“Sách có câu, thầy dạy: ‘Thấy quỷ đừng sợ, mà phải đối đầu; thắng là tốt, nếu thua, ta cũng chỉ như nó mà thôi.’”
Ông vuốt râu: “Đây chính là đạo lý tróc quỷ mà cha muốn dạy con.”
Thấy ma đừng sợ, mà phải đối đầu.
Nguyên tắc “đối đầu với ma” này, sau này nàng thường nghĩ lại khi ở núi Lạc Mai Phong. Mỗi lần lật tìm t.h.i t.h.ể ở gò mộ, nàng đều tự nhủ: “Người là ma chưa chết, ma là người đã chết,” không cần sợ hãi.
Và trên đời này, có nhiều người còn hung ác, tàn nhẫn hơn cả ma quỷ.
Ánh đèn leo lét, một cơn gió mạnh quét qua, cành cây trước cửa đập vào cửa sổ gỗ “lộp độp” kêu vang.
Lục Đồng hoàn hồn, uống một ngụm nước hoa sen trắng, cúi đầu nói: “Đây là phương pháp phụ thân nghe được từ đoàn hát, sau này khi ở nhà làm bài kiểm tra, ta đã dùng nó để gian lận..”
Bùi Vân Ánh vẻ mặt kỳ quái: “Gian lận?”
“Đúng vậy.”
Nàng không cần đến huyện bên học như Lục Khiêm, nhưng bài vở vẫn không thiếu, mỗi nửa năm cha đều kiểm tra nàng tại nhà.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đó thật sự là ác mộng của nàng.
Nhưng nàng vốn thông minh, nghĩ ra cách dùng “đạo lý tróc quỷ” của cha, viết những bài thơ không nhớ được ra giấy trắng bằng chu sa pha dược liệu. Nhưng còn chưa kịp châm đèn thì đã bị phát hiện – dù sao ban ngày mà châm đèn thì hơi quá đáng.
Lúc đó, cha đã mắng nàng một trận.
“Cả ngày lười biếng lừa gạt, còn ra thể thống gì nữa chứ! Cây thước đâu? Ai giấu cây thước của ta rồi!”
Lục Khiêm đã ôm cây thước chạy xa nửa dặm, Lục Nhu đến khuyên ngăn, nhưng cha đã giận đến xanh mặt, đẩy nàng ra khỏi cửa.
“Tòng tiểu vi nhân, hưu phôi nhất điểm, nước đổ khó hốt, đến lúc hối hận thì đã muộn! Các ngươi cứ chiều chuộng nó đi.”
Rồi ông lại quay sang mắng nàng: “Ta dạy con cách dùng thuốc màu, không phải để con làm mấy trò mánh khóe này!”
Nghĩ đến đây, Lục Đồng bật cười thành tiếng.
Cha nàng từ trước đến nay coi trọng giáo huấn đạo đức, lúc nhỏ nàng chỉ muốn đối phó bài vở mà viết lén, đã bị coi là dùng “đường ngang ngõ tắt”. Nhưng bây giờ, nàng dùng “đạo lý tróc quỷ” của cha để dựng cảnh đại hoả, hãm hại người khác, thậm chí không chỉ dừng ở đó, trước khi làm thế, nàng đã g.i.ế.c người, chôn xác, không từ thủ đoạn để đạt mục đích…
Nụ cười dần phai đi, Lục Đồng yên lặng một lúc rồi nói: “Ông ấy nhất định rất thất vọng về ta.”
Nàng đã trở thành người mà cha nàng không bao giờ muốn nàng trở thành.
Không gian xung quanh tối mịt, chỉ có tiếng gió rít ngoài cửa sổ.
“Ta lại nghĩ rằng ông ấy sẽ tự hào về nàng.”
Giữa bầu không khí lặng lẽ, bỗng có người lên tiếng.
Lục Đồng ngẩng lên.
“Một người dám một mình xông vào Thịnh Kinh báo thù cho cả gia đình, g.i.ế.c ba kẻ thù mà còn toàn mạng rút lui, kẻ cuối cùng cũng sắp xong rồi. Nếu tương lai ta có một đứa con gái như vậy, ta nhất định sẽ rất tự hào.”
Hắn nói một cách hờ hững, như thể chỉ là lời vô tâm.
Trong không khí phảng phất một chút hương thơm lạnh lẽo, ngọn lửa bập bùng chiếu sáng đôi lông mày sắc nét và khuôn mặt điển trai của người trước mắt. Rõ ràng là trời đang chuẩn bị đổ mưa lớn, nhưng nhờ ánh sáng ấm áp này mà khung cảnh bỗng mang chút đẹp đẽ kỳ diệu.
Hắn nhìn Lục Đồng, cười nói: "Lệnh tôn nếu biết nàng hiện tại làm những việc này, chắc hẳn chỉ thấy đau lòng mà thôi."
Lục Đồng khẽ run lên trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-185-troc-quy-2.html.]
Nàng đã rời khỏi nhà quá lâu, không dám hy vọng được bao dung và cưng chiều như trước, lại càng không dám mong mỏi sự đau lòng.
Nàng thu lại cảm xúc, nói: "‘Nếu sau này ta cũng có một cô con gái như thế này...’" Nàng bắt chước lời của Bùi Vân Ánh, chau mày, "Điện soái đang chiếm tiện nghi của ta sao?"
Hắn ngẩn người, rồi bật cười: "Ta đang an ủi nàng thôi."
"Ta có buồn đâu, cần gì an ủi?"
Bùi Vân Ánh chăm chú nhìn nàng.
Dưới ánh đèn vàng mờ, Lục Đồng vẻ mặt vẫn bình thản, giọng điệu nhẹ nhàng, như thể nỗi buồn vừa thoáng qua trong đôi mắt nàng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hắn khẽ cúi đầu cười, không tiếp tục chủ đề này, mà chuyển sang chuyện khác.
"Dù hiện tại Thích Ngọc Đài tạm thời mất trí phát điên, nhưng Thôi Mân đã khám bệnh cho hắn, sau này có lẽ sẽ tỉnh táo lại."
"Một khi tỉnh táo, nếu Thích Ngọc Đài kể lại chuyện tối hôm cháy Phong Nhạc Lâu, từng tranh chấp phòng khách quý với người khác, lời nói dối sẽ lập tức bị vạch trần."
"Thích Thanh, con cáo già đó, chưa chắc không nhận ra điểm bất thường."
"Lục đại phu," hắn nói, "Nàng không sợ hắn tiết lộ manh mối với Thích Thanh sao?"
Với sự thận trọng của nhà họ Thích, dù không tìm được bức "Họa Mi," nhưng không có nghĩa là sẽ không nghi ngờ. Một khi nghi ngờ, loại trừ tất cả các kẻ thù, chuyện của nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ năm xưa có lẽ sẽ bị đưa ra trước mặt họ Thích một lần nữa.
Ánh đèn lặng lẽ, không một tiếng động.
Một lúc sau, Lục Đồng khẽ mỉm cười.
"Không sợ."
Đôi mắt nàng dưới ánh đèn trở nên sáng lạ thường, giọng nói bình thản: "Lời của một kẻ điên, ai sẽ tin chứ?"
Nàng giễu cợt: "Ngay cả cha của hắn, e rằng cũng không tin con trai mình đâu."
...
"Rào rào ——"
Những giọt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống, khi Lục Đồng vừa về đến ký túc xá, mưa đã đổ xuống sân.
Cơn mưa mang theo hơi nóng mùa hè, Lục Đồng đặt đèn dầu lên bàn, Lâm Đan Thanh đang cúi người đóng chặt cửa sổ gỗ sát bàn, sau đó còn dùng tay đẩy mạnh vài cái.
Lục Đồng hỏi: "Sao lại đóng chặt thế?"
Nam nữ trong ký túc xá được tách biệt, mùa hè oi bức, buổi tối thường để lại khe hở để thông gió.
Lâm Đan Thanh leo lên giường, lấy cuốn tiểu thuyết dưới gối ra đọc lớn cho cô nghe: "Muội xem chỗ này viết thế này: Mấy người đàn ông yêu đương vụng trộm, phụ nữ nuôi trai, ai nấy đều như biết bay, chẳng cần ra vào từ cửa."
"Trong các y quan mới tới cũng có người trẻ nhiệt huyết, lỡ nửa đêm ai đó động tình mò nhầm phòng thì không phải xấu hổ lắm sao? Cẩn thận vẫn hơn."
Lục Đồng: "..."
"Viết cũng có lý đấy chứ," Lâm Đan Thanh quay đầu hỏi Lục Đồng: "Phải không, Lục muội muội?"
Lục Đồng tránh ánh mắt nàng ấy, điềm nhiên nói: "… Ừ."
...
Mưa vẫn rả rích rơi, rửa sạch nền sân trong.
Bùi Vân Ánh trở về phủ, cất ô vào góc cửa.
Phủ đệ rộng lớn, trống trải, trong sảnh có một bình hoa cắm một bó hồng, là do Bùi Vân Thục ban ngày qua đây sắp xếp.
Phần lớn thời gian hắn đều ở phủ Điện Soái, khi không ở đó thì là trực đêm trong cung, nên phủ đệ này thường trống không. Nhưng từ khi mẹ con Bùi Vân Thục chuyển đến ở bên cạnh, hắn về đây thường xuyên hơn một chút.
Người hầu trong phủ ban ngày sẽ đến quét dọn, tối đến thì ai về nhà nấy. Hắn không thích người hầu hạ, trong phủ chỉ có vài cận vệ thân tín. Khi không có việc, họ sẽ không xuất hiện.
Bùi Vân Ánh thắp đèn, bước vào thư phòng.
Thư phòng vẫn như lúc hắn rời đi, mảnh gỗ trên bàn thấp bày bừa bộn, vài tờ giấy vẽ nằm rải rác trước bàn viết, trên giá bút có treo mấy chiếc bút lông sói, có vài chiếc còn mới tinh, chưa được dùng mấy lần.
Hắn ngồi xuống trước bàn, thu dọn những tờ giấy bị gió thổi tung, trong lúc thu dọn, động tác bỗng chậm dần.
Tấm tranh "Họa Mi" trên Phong Nhạc Lâu, được vẽ bằng chất liệu đặc biệt, là do chính tay hắn vẽ.
Lục Đồng nhờ hắn vẽ bức tranh này vì biết hắn giỏi vẽ tranh thủy mặc, nếu giao cho các họa sĩ khác ở Thịnh Kinh thì lại sợ bị lộ bí mật.
Thật ra, từ khi mẹ mất, hắn không cầm bút vẽ nữa. Lẽ ra hắn phải từ chối, nhưng cuối cùng lại không hiểu vì sao mà nhận lời nàng.
Bùi Vân Ánh lắc đầu, khẽ cười bất lực.
Lục Đồng từng nói, nếu cha nàng còn sống, biết nàng hiện tại dùng cách năm xưa để trả thù, chắc hẳn sẽ rất thất vọng.
Còn hắn thì sao?
Nếu mẹ biết, những gì bà từng cầm tay dạy hắn: "Vẽ có tám quy tắc: cổ kính mà bóng bẩy, nước trong mà sáng, núi cao chót vót, suối cần thanh thoát, mây khói mờ ảo, đường làng quanh co, tùng cong như rồng, trúc ẩn trong mưa gió đêm," những điều học được ấy, cuối cùng lại dùng để vẽ lên tường của lầu hoa, nơi đỏ đèn xanh bóng, để giả thần giả quỷ, không biết bà sẽ nghĩ thế nào.
Bà có thất vọng không?
Hắn ngả người ra ghế, nhìn chiếc bút lông sói trên giá bút trong bóng tối, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt thoáng qua một tia tự giễu.
Rốt cuộc...
Đây cũng xem như là trừ hại cho dân rồi.