ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 181: Phong Nhạc Lâu 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:17:44
Lượt xem: 12
Những cơn gió mát mẻ của đêm hè đã tan, khi trời sáng lại, ánh mặt trời càng thêm gay gắt — thoắt cái đã vào ngày hè nóng nhất.
Mặt trời như một tấm lửa lớn, ánh nắng chói chang khiến người ta lóa mắt.
Y Quan Viện và Ngự Dược Viện đun những bát thuốc giải nhiệt chia cho các cơ quan trong cung để giải khát. Nhưng ngay trong những ngày hè nóng bức này, hoàng thành lại xảy ra vài chuyện gây xôn xao bàn tán.
Thứ nhất, chuyện Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti Bùi Vân Ánh và Chỉ huy sứ Xu Mật Viện Nghiêm Tự ẩu đả, Bùi Vân Ánh bị Nghiêm Tự đánh bầm tím khóe miệng. Khi đi qua hành lang phía đông, nhiều cung nhân đã nhìn thấy.
Hai người này vốn như nước với lửa, nhưng đánh nhau đến mức mất mặt như vậy thì đây là lần đầu. Mọi người đều đồn đoán nguyên do, bàn tán sôi nổi, nhất thời trở thành câu chuyện lúc trà dư tửu hậu.
Chuyện thứ hai lại là điều mà không ai dám bàn đến, đó là mâu thuẫn giữa Tam hoàng tử và Thái tử ngày càng gay gắt. Trên triều, đã có vài lần xảy ra cảnh tượng khó coi, trong khi đó, bệnh của Lương Minh Đế vẫn chưa thuyên giảm, thậm chí càng ngày càng nặng hơn.
Những chuyện thâm cung bí sử này chẳng liên quan gì đến dân chúng nơi đầu đường xó chợ. Nhưng đối với các lão thần trong triều, những người giữ vị trí trụ cột quốc gia, gần đây liên tục bị Lương Minh Đế triệu vào cung lúc nửa đêm. Đèn đuốc ở Dưỡng Tâm Điện thường cháy sáng đến tận canh năm.
Đêm nay, gần giờ Tý, xe ngựa dừng lại trước phủ Thái sư. Lão quản gia đỡ Thái sư Thích Thanh xuống xe, đưa ông vào trong phủ.
Đêm hè nóng nực, khó ngủ, Thích Thanh khoác một chiếc đạo bào mỏng màu đen, mái tóc bạc phơ, râu trắng tinh, lúc bước xuống bậc thang, một cơn gió nhẹ lướt qua, từ xa nhìn lại, ông trông như một vị tiên nhân với vẻ phong thái thanh cao thoát tục.
Ông dùng khăn tay che miệng, khẽ ho vài tiếng.
Lão quản gia nói: “Lão gia mấy ngày nay thức khuya, hôm nay Thôi Viện sử có mang đến ít canh thuốc giải nhiệt. Phòng bếp đang đun, để nguội vừa rồi, hay là uống một bát để dưỡng khí?”
Thích Thanh lắc đầu.
“Người già rồi, đều như vậy, không cần phí công.”
Lương Minh Đế năm ngày liên tiếp triệu ông vào cung lúc nửa đêm. Một người già cả như ông, thức đêm mấy ngày liền, liền cảm thấy n.g.ự.c nặng nề, đi đứng như cây khô mục nát, lúc nào cũng như sắp gãy đổ.
Lão quản gia cúi đầu, giọng càng thêm khẽ: “Phủ Thái tử cũng đã gửi mấy bức thiệp rồi.”
Bước chân Thích Thanh khựng lại.
Khi tiên hoàng còn tại thế, đã đặt ra quy tắc: lập đích trước, nếu không có thì lập trưởng, sau đó mới lập hiền.
Ngôi vị trữ quân đã được định sẵn cho Thái tử, nhưng những năm gần đây, Lương Minh Đế lạnh nhạt với Thái tử, ngược lại sủng ái Tam hoàng tử Nguyên Nghiêu và mẫu phi của y là Trần Quý phi. Chuyện này đến cả triều thần cũng nhìn ra, Thái tử làm sao không cảm nhận được?
Thấy thế lực của Tam hoàng tử ngày càng lớn, Thái tử tự nhiên lo lắng, mà phủ Thái sư, vốn là đồng minh lớn nhất và chỗ dựa mạnh mẽ nhất của Thái tử, tất nhiên bị Nguyên Trinh coi như chiếc phao cứu mạng cuối cùng.
“Bây giờ ta có chút hối hận.” Thích Thanh bỗng nói.
Đêm tĩnh lặng dài dằng dặc, trong bụi rậm vang lên tiếng côn trùng kêu khe khẽ. Lão quản gia cúi đầu đứng sau lưng ông lão, tựa như chiếc bóng tối tăm, lặng lẽ và trung thành bước theo dấu chân trước mặt.
Sân viện im lìm không một tiếng động.
Một lúc sau, lão giả dài thở một hơi.
Tiếng thở dài này trong đêm tịch mịch, nặng nề đến mức khiến người ta lạnh sống lưng. Ông quay đầu, như nghĩ đến điều gì, hỏi: “Thiếu gia ngủ chưa?”
Lão quản gia cúi đầu: “Thiếu gia lúc hoàng hôn đã ra ngoài, giờ này vẫn chưa về.”
Thích Thanh nhắm mắt lại.
“Cái đứa nghịch tử này.”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Về đêm, ngõ Yên Chi vô vùng náo nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-181-phong-nhac-lau-2.html.]
Phía đông thành không xa hoa đắt đỏ, đầy sắc hồng mờ ảo như phía nam, nơi dành riêng cho những bậc quyền quý cao sang, cũng không bẩn thỉu lầy lội như phía tây, nơi dân thường vác cuốc, mặc áo vải thô lụa. Nằm ở khu vực phía đông Thịnh Kinh, gần sông Than Kiều, nơi đây là một chuỗi những con hẻm dài và các ngôi nhà cũ kỹ.
Đây là một địa điểm có phần tươm tất nhưng không quá xa xỉ, thường được những thương gia giàu có trong thành chọn làm nơi dạo chơi. Đến đêm, nơi này trở nên vô cùng sôi động.
Gió sông về đêm ùa vào hai bờ. Dọc sông, một dãy các lầu các gỗ được xây dựng tinh tế, ẩn hiện giữa những khóm trúc xanh, tinh xảo khéo léo. Các tửu lâu nơi đây đều dùng gỗ dựng nên, giữa bối cảnh xanh mướt của cây cối, tạo nên một vẻ đẹp nên thơ.
Thân Phụng Ứng vừa ngáp vừa đi ngang qua một dãy nhà bên sông, dừng lại trước một xe hàng đẩy tay.
Chiếc xe nhỏ treo một chiếc đèn lồng màu đỏ mận viền kim tuyến. Ánh sáng đỏ hồng từ đèn lồng chiếu xuống chiếc chum lớn vừa được mở nắp, bên trong chứa đủ loại đồ ăn như bánh chiên, lòng dê trắng, chân vị cay...
Ngõ Yên Chi không giống với Thanh Hà, khu vực phía nam thành nơi tửu lâu, quán ăn san sát, mà phần lớn là các trà thất bên bờ sông. Ngoài Phong Nhạc Lâu nổi tiếng với giá rượu đắt đỏ, các trà thất ở đây thường chỉ có bánh ngọt tinh xảo nhưng thiếu hương vị đậm đà.
Vì vậy, vào mùa hè, các gánh hàng rong thường đẩy xe đến bờ sông bán đủ loại đồ ăn vặt nóng lạnh. Khách chơi ở các trà thất thường sai nha hoàn ra mua mang về, vừa nghe gió, ngắm hoa, vừa ăn đêm. Ở đây dù không xa hoa như Ngộ Tiên Lâu, nhưng lại có nét thú vị riêng.
Nhưng…
Khách thì tiện lợi, nhưng đối với những người tuần tra thì thật phiền phức.
Thân Phụng Ứng liếc nhìn lò lửa bên cạnh chiếc xe – các gánh hàng rong thường nấu nướng tại chỗ. Hắn gõ nhẹ vào xe, lớn tiếng: “Ai cho các ngươi nhóm lửa ở đây? Không biết là không được phép đốt lửa sao?”
Đến mùa hè, công việc của đội tuần tra bận rộn hơn nhiều. Chỉ riêng tháng này, Vọng Hoả Lâu đã ghi nhận sáu bảy vụ cháy. Công việc phòng cháy, phòng trộm vốn thuộc quản lý của đội tuần tra, nếu số vụ cháy vượt quá giới hạn, họ sẽ bị phạt tiền!
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hắn không hài lòng, lấy từ n.g.ự.c áo ra một cuốn sổ nhỏ: “Nhóm lửa ở đây là vi phạm quy định, phạt một quan tiền!”
Chủ xe là một cặp vợ chồng trung niên. Người chồng chỉ biết lúng túng gật đầu, còn người vợ vội vã lấy lòng, múc từ chum ra một túi da heo đưa cho Thân Phụng Ứng, cười nói: “Thật là lỗi của chúng tôi, đại nhân. Chúng tôi là người từ nơi khác đến, mới đến đây nên không biết quy định. Bây giờ chúng tôi biết sai rồi.”
“Chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, một quan tiền… cả ngày hôm nay chúng tôi kiếm chưa được một quan! Trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, đang chờ từng đồng mua gạo nấu cơm!”
Người vợ van xin: “Xin đại nhân tha cho chúng tôi lần này. Trời nóng thế này mà đại nhân vẫn phải tuần tra, thật là vất vả!” Nói rồi, bà đưa thêm cho hắn một ly nước mát làm từ đường cát, đậu xanh, cam thảo, vừa được làm lạnh.
Cảm giác mát lạnh trên tay khiến cái nóng mùa hè tan biến đi phần nào. Thân Phụng Ứng cúi đầu nhìn chiếc ly tre trong tay, rồi nhìn gương mặt khẩn khoản của người vợ, cuối cùng thở dài, chỉ tay về phía Phong Nhạc Lâu ở đằng xa.
“Thấy Phong Nhạc Lâu kia không?”
Hắn nói: “Toàn bộ lầu đều làm bằng gỗ, nhìn thì đẹp, nhưng nếu một đốm lửa của các ngươi bén lên, cả lầu bừng cháy, đừng nói một quan tiền, bán cả nhà các ngươi cũng không đủ đền!”
“Đi mau đi.” Hắn phẩy tay, không nhắc gì thêm về tiền phạt.
Hai vợ chồng vội vàng đẩy chiếc xe nhỏ rời đi. Thân Phụng Ứng một tay xách túi thịt da heo, tay kia cầm ống nước đá lạnh, cúi đầu nhấp một ngụm. Nước đậu xanh mát lạnh, ngọt lịm, thanh khiết vô cùng. Hắn vừa nhấm nháp vừa tận hưởng làn gió sông, chậm rãi bước đi. Khi đến trước tòa lầu gỗ phía trước không xa — Phong Nhạc Lâu — hắn liền trông thấy một cỗ xe ngựa đang đỗ ngay trước cửa lầu.
Chiếc xe ngựa trông có vẻ rộng rãi bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng hai con ngựa kéo xe lại vô cùng nổi bật. Thân hình cao lớn, khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là danh phẩm bất phàm. Yên cương bằng vàng, dây cương bạc, còn được nạm ngọc trai nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn lồng trước lầu, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Nhìn thoáng qua, đã biết ngay là xe của con nhà giàu có.
Có lẽ không chỉ là con nhà giàu. Dám buộc cả đống vàng bạc lộ liễu trước cửa mà không sợ bị trộm, chắc hẳn là con cái nhà quan lớn từ lục phẩm trở lên.
Thân Phụng Ứng cúi nhìn chiếc thắt lưng da đã sờn rách của mình.
Có những lúc, không cần so người với người, chỉ cần so với súc vật cũng đã thấy khác biệt trời vực.
Hắn nhổ toẹt một cái.
Nhiều tiền thế sao không đến Thanh Hà phía nam, nơi có đủ chỗ xa hoa lộng lẫy, lại đến Phong Nhạc Lâu này làm gì? Đúng là trêu tức người ta! Đáng ghét thật.
Mắt đỏ vì ghen tị, hắn đứng dưới Phong Nhạc Lâu, hậm hực uống cạn ly nước mát, uống đến khi không còn một giọt, mới ném ống tre rỗng vào thùng rác trước cửa.
Thôi vậy, nhiều tiền thế, chắc chắn là của bất chính, tiền đầy hắn không thèm kiếm.
Hắn tự an ủi bản thân, lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, rồi mới quay người bỏ đi.