ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 176: Phong Nguyệt 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:11:24
Lượt xem: 16
Lục Đồng hoàn toàn không hay biết việc mình trở thành tâm điểm bàn tán khắp trong cung chỉ sau một đêm.
Khi Hạ Miểu kết thúc, nàng trực tiếp trở về Tây Nhai.
Thường Tiến cho nàng nghỉ phép, bảo nàng ở lại Tây Nhai dưỡng thương thêm vài ngày. Ngoài việc dưỡng thương, đây cũng là để tránh đầu sóng ngọn gió, bởi hiện tại tin đồn đang lan khắp nơi, Thích Ngọc Đài chịu thiệt ngầm, tốt nhất nàng đừng xuất hiện lúc này.
Người dân xung quanh Tây Nhai không biết rõ sự tình, chỉ nghĩ rằng nàng bị thú rừng làm bị thương khi theo hầu giá trên núi, liền mang quà quê đến thăm. Đới Tam Lang còn mổ một con lợn béo, để lại hai khúc xương lớn nhất cho Đỗ Trường Khanh hầm canh, nói rằng: “Ăn gì bổ nấy.”
Đoàn Tiểu Yến cũng đến một chuyến, mang theo rất nhiều thú rừng, đều là chiến lợi phẩm từ mùa săn này.
Khi Bùi Vân Ánh đến y quán, Đỗ Trường Khanh đã chặn hắn lại trước tiểu viện.
“A, Bùi đại nhân.”
Chưởng quầy trẻ tuổi chống hông, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu, cười như không cười nhìn người thanh niên trước mặt.
“Cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”
Bùi Vân Ánh mỉm cười: “Ta đến thăm Lục đại phu.”
Trong viện không có ai, đúng lúc hoàng hôn, ánh chiều tà mờ ảo, trên dây phơi là loạt quần áo và khăn tay sặc sỡ được vắt khô một nửa, những giọt nước chảy xuống đọng thành vũng nhỏ dưới đất. Khi gió thổi qua, hơi nước như phủ lên mặt người một lớp ẩm ướt.
“Lục đại phu đang dưỡng thương.” Đỗ Trường Khanh thở dài, “Bùi đại nhân để lại lễ vật, người thì tốt nhất nên đợi hôm khác hãy gặp.”
“Lục đại phu không ở y quán sao?”
“Có, nhưng vừa mới nghỉ ngơi. Nàng ấy bị thương nặng, đến cả giường cũng không xuống nổi, nói vài câu đã thở dốc. Thật có lỗi.”
Đỗ Trường Khanh vừa giả vờ xin lỗi, vừa đưa tay định lấy túi dược liệu quý giá trong tay Bùi Vân Ánh: “Không sao, lòng tốt của Bùi đại nhân tiểu nhân nhất định sẽ chuyển đến… Aiya, nhiều dược liệu như vậy, chắc tốn không ít bạc nhỉ? Thăm bệnh thôi mà, tặng lễ thế này thật khách sáo quá.”
Rồi hắn lại đổi giọng: “Nhưng dược liệu cũng tốt, lần trước vị Đoàn công tử kia đến, mang theo toàn là thú rừng, m.á.u me đầy người, thật không dám để trong viện. Ta và A Thành cũng không dám xử lý, Ngân Tranh và Lục đại phu lại là hai nữ tử yếu ớt… Nơi này là y quán, không phải lò mổ, thật không biết làm thế nào!”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Lục Đồng bước ra từ bếp nhỏ, tạp dề trắng loang lổ vết máu, trên mặt cũng vương vài giọt, một tay cầm dao, một tay xách nửa con nai rừng, mặt không chút biểu cảm như một đồ tể thực thụ.
Đỗ Trường Khanh: “…”
Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn: “Nữ tử yếu ớt đây à?”
Đỗ Trường Khanh hậm hực quay người, hất tay áo một cái, bước ra ngoài.
Lục Đồng không hiểu hắn bị làm sao, chỉ quay sang nhìn Bùi Vân Ánh: “Sao ngài lại đến đây?”
“Ta đến thăm nàng.”
Hắn bước đến gần Lục Đồng, quan sát nàng một chút.
Dưỡng thương mấy ngày nay, trông nàng có vẻ tinh thần ổn định, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, thân hình gầy yếu hơn trước, cộng thêm bộ dạng đầy m.á.u này, giống hệt một nữ quỷ vừa ăn thịt người.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bùi Vân Ánh cúi người, cầm lấy nửa con nai trên tay Lục Đồng: “Đang bị thương, sao không chịu nghỉ ngơi?”
Lục Đồng nhìn hắn đặt thịt nai vào chậu lớn, múc nước từ vại để rửa sạch vết m.á.u một cách thành thạo, rồi nói: “Đoàn Tiểu Yến mang đến quá nhiều thú rừng, nhà bếp để không nổi, không xử lý thì không làm thuốc được.”
Bùi Vân Ánh khựng lại.
Lục Đồng nhìn hắn, vẻ mặt trách móc.
Đống xác thú chất trong bếp, không biết còn tưởng đây là lò mổ của nhà Đới Ký. Trời mùa hè nóng nực, thịt không thể để lâu, Đỗ Trường Khanh thì keo kiệt, cảm thấy đây là thú hoang dã được săn về, là đồ quý, không muốn tặng ai.
Cuối cùng, chỉ còn nàng và Miêu Lương Phương thay nhau xử lý trong bếp.
“Nếu không thích, lần sau cứ từ chối thẳng.” Bùi Vân Ánh nói: “Hoặc bảo hắn làm xong rồi hãy mang tới.”
Lần sau?
Lục Đồng im lặng một lúc, nói: “Tấm lòng xin nhận, nhưng tốt nhất là không có lần sau.”
Nàng nhìn Bùi Vân Ánh đặt chậu thịt nai lên bàn đá giữa sân, Ngân Tranh ôm hũ muối ra chuẩn bị ướp, rồi đi vào phòng.
Thấy Bùi Vân Ánh vẫn đứng đó không động đậy, nàng lại lên tiếng: “Vào đi.”
Trời mùa hè tối muộn, đến giờ Dậu trời mới dần dần sẫm lại. Lục Đồng vào phòng thắp đèn, vừa ngồi xuống liền thấy một chiếc giỏ trúc đặt trước mặt.
Chiếc giỏ trông tinh xảo, xanh mướt như được làm từ tre non. Lục Đồng nhìn Bùi Vân Ánh: “Cái này là gì?”
“Bánh hoa nhài của Thực Đỉnh Hiên.”
Bùi Vân Ánh rút tay về, ngồi xuống đối diện nàng, “Chắc là hợp khẩu vị của nàng.”
Lục Đồng hơi ngẩn ra.
Nàng từng nghe Đỗ Trường Khanh nói về tiệm bánh này ở phía nam thành, đồ không chỉ đắt mà còn khó mua. Có lần sinh nhật A Thành, Đỗ Trường Khanh muốn mua một hộp bánh Như Ý, trời chưa sáng đã đi xếp hàng, nhưng đến lượt thì vừa hết hàng, tức đến nỗi mắng chửi cả buổi trong y quán.
Lục Đồng hỏi: “Mua cái này làm gì?”
“Thăm bệnh, chẳng lẽ tay không đến?”
“Ta tưởng Điện Soái đến để báo tin gì khác.”
Hắn hứng thú nhìn nàng: “Ví dụ?”
“Ví dụ như, ngài làm thế nào khiến Thích Ngọc Đài chịu thiệt lần này.”
Nàng ở Tây Nhai dưỡng thương đã năm sáu ngày, trong thời gian đó sóng yên biển lặng, không có chuyện gì xảy ra. Phía Y Quan Viện cũng không có tin tức gì, dường như chuyện ẩu đả với con ch.ó dữ tại Hoàng Mao Cương đã được âm thầm dẹp yên.
Với thủ đoạn của Thích gia, điều này hoàn toàn không hợp lý. Dù Thích Ngọc Đài sẽ không công khai đòi mạng nàng lúc này, nhưng gây chút phiền phức thì quá dễ dàng, huống hồ còn có một Thôi Mân lòng dạ khó lường đang ẩn náu trong bóng tối.
Chỉ có một khả năng, là Bùi Vân Ánh đã ra tay.
“Ngài đã làm gì?” nàng hỏi.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện nét cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-176-phong-nguyet-2.html.]
“Cũng không có gì, chỉ là thêm vài người vào đội vệ binh ở bãi săn.”
Hắn nói thêm: “Người do Thích gia tiến cử.”
Lục Đồng sững sờ.
Thái tử và Tam hoàng tử, một người bị hổ tấn công tại bãi săn, một người bị ám sát trên núi. Vệ binh tuần tra đã lục soát, những nguy hiểm như vậy vốn không nên xảy ra. Nhưng nếu có chuyện, chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm.
Sau khi điều tra, lại phát hiện có người do Thích gia tiến cử.
Nàng chỉ là một tân y quan tại Y Quan Viện, ngay cả y quan hoàng nội còn chưa được làm, hoàn toàn không hiểu gì về những âm mưu trên triều đình, nhưng dù vậy, nàng cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Phải đối phó với sự nghi ngờ của hoàng đế, Thích gia bây giờ quả thực không thể phân thân, không rảnh bận tâm đến sóng gió nhỏ nhặt từ phía nàng.
“Sao nào?” Bùi Vân Ánh nhìn nàng, môi khẽ nhếch, “Món quà này, Lục đại phu hài lòng chứ?”
Lục Đồng nhìn khuôn mặt dường như không có gì để tâm của hắn, trong lòng có chút phức tạp.
Nàng không ngờ Bùi Vân Ánh lại chọn cách ra tay từ hướng này.
Hành động lần này tuy khiến Thích gia lâm vào khốn cảnh, nhưng với thủ đoạn của Thích gia, e rằng chỉ nhất thời mà thôi. Một khi chuyện qua đi, Thích Thanh chưa chắc đã không tra ra được chuyện có liên quan đến Bùi Vân Ánh.
Rõ ràng trước đó Thích Thanh còn muốn kéo người này làm con rể của mình, giờ đây chuyện này qua đi, chuyện kia đã là không thể nào.
Hắn thật không để lại đường lui nào cho bản thân.
Thấy Lục Đồng nhìn mình không chớp mắt, Bùi Vân Ánh khó hiểu: “Sao không nói gì?”
Lục Đồng rời mắt: “Ta chỉ đang nghĩ, mất đi mối hôn sự với phủ Thái sư, Bùi đại nhân lần này lỗ lớn rồi.”
Nụ cười trên mặt Bùi Vân Ánh khựng lại: “Nàng lại nói linh tinh gì thế.”
“Ta chỉ nói sự thật thôi.”
Bùi Vân Ánh định nói gì đó, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn chợt đổi, nghiêng đầu đánh giá nàng một cái, khóe môi khẽ nhếch: “Lời này không thể nói bừa, dù sao ta đã có hôn ước.”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Lần này đến lượt sắc mặt Lục Đồng thay đổi.
“Đã nói là không phải ngài.”
Bùi Vân Ánh gật đầu lười nhác: “Ừm.”
Lục Đồng giận đến mức muốn phát điên, dáng vẻ này của hắn rõ ràng là không tin.
Trong phòng yên lặng, bên ngoài Ngân Tranh vừa quét dọn sân xong, ôm chậu nước đi tưới nước trong sân. Nước tạt xuống phiến đá xanh phát ra âm thanh nhẹ nhàng “xoạt xoạt”.
Nụ cười của hắn nhạt dần, chậm rãi hỏi: “Vết thương của nàng thế nào rồi?”
Thực ra hôm đó, khi vừa từ Hoàng Mao Cương xuống núi, Lâm Đan Thanh đã kiểm tra qua. Tuy vết thương của nàng m.á.u me đáng sợ, nhưng nhờ nàng đã chủ động bảo vệ những chỗ quan trọng, tình trạng cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng. Chỉ là có thể sẽ để lại vết sẹo.
May thay, Kỷ Tuân đã gửi đến một lọ Thần Tiên Ngọc Cơ Cao. Nghe nói loại thuốc này trị sẹo rất nhanh, ngay cả Miêu Lương Phương cũng phải khen ngợi: “Người không biết nhìn, nhưng bạc thì biết, cao dược mà quý nhân trong cung dùng đúng là khác biệt.”
Nghĩ đến đây, Lục Đồng nói: “Đa tạ Điện Soái đã tặng Ngọc Cơ Cao, vết thương gần như đã lành. Chỉ cần năm sáu ngày nữa ta có thể quay lại Y Quan Viện.”
Ánh mắt Bùi Vân Ánh hướng theo lời nàng, rồi bỗng nhiên khựng lại.
Trên bàn đặt hai lọ thuốc giống hệt nhau. Hắn cầm lấy một lọ, thần sắc có chút kỳ lạ: “Sao lại có hai lọ?”
Thần Tiên Ngọc Cơ Cao nguyên liệu quý hiếm, Ngự Dược Viện gần như không có dư, đều được phân phối đến các cung đình quý nhân. Lọ của Bùi Vân Ánh là do Thái hậu ban thưởng, nhưng trên bàn Lục Đồng lại có hai lọ.
Hắn hỏi: “Ai lại tặng nàng thêm một lọ nữa?”
Lục Đồng đáp: “Kỷ y quan.”
“Kỷ Tuân?”
Hắn thoáng sững sờ, đôi mày khẽ nhíu lại: “Lần trước ta gặp nàng, còn thấy hắn đang trách phạt nàng.”, rồi lại trầm ngâm: “Nhưng lần ở bãi săn, khi Thích Ngọc Đài gây khó dễ, hắn cũng lên tiếng giúp nàng.”
“Thật kỳ lạ.” Đôi mắt xinh đẹp của hắn nhìn thẳng Lục Đồng, giọng nói có chút ý vị: “Hai người từ khi nào lại trở nên thân thiết thế?”
Lục Đồng ngồi trước bàn, bình tĩnh đáp: “Kỷ y quan là một người thanh liêm chính trực, một quân tử khác với những kẻ tầm thường, thấy chuyện Thích Ngọc Đài ức h.i.ế.p người khác, tự nhiên sẽ bất bình mà giúp đỡ.”
“Hiềm khích trước đây đã được hóa giải, sớm không còn để tâm nữa.”
“Đồng liêu tặng thuốc, cũng là chuyện bình thường.”
Ánh mắt Bùi Vân Ánh khẽ động: “Quân tử sao?”
Hắn nhìn nàng thật sâu, giọng nói hơi lạnh: “Xem ra nàng đánh giá hắn cao nhỉ.”
Lục Đồng không hiểu tại sao giọng điệu của hắn lại có ý châm biếm như vậy.
“Cho dù hắn là quân tử.” Bùi Vân Ánh không tranh luận thêm, chuyển sang chuyện khác: “Nhưng vừa rồi nàng nói, năm sáu ngày nữa sẽ quay lại Y Quan Viện, tại sao không nghỉ thêm vài ngày?”
Hắn nhắc nhở: “Thích gia hiện tại ốc không mang nổi mình ốc, sẽ không để ý đến nàng. Đợi thêm vài ngày nữa…”
“Ta phải quay lại Y Quan Viện.” Lục Đồng ngắt lời chàng.
Bùi Vân Ánh thoáng ngừng lại.
“Trong mắt Điện Soái, ta là người chỉ biết ngồi chờ c.h.ế.t sao?”
Thần sắc nàng bình thản, trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn trở nên sâu thẳm, tựa như dòng suối trong hang tối, ẩn chứa dòng nước ngầm chảy xiết.
“Thích Ngọc Đài thả chó cắn ta, hoặc là cắn c.h.ế.t ta, hoặc là hắn sẽ tự đi chết.”
Bùi Vân Ánh nhìn nàng chăm chú: “Nàng muốn làm gì?”
Lục Đồng hạ mắt.
“Làm điều ta cần làm.”