Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 165: Kỷ Tuân chất vấn 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:41:20
Lượt xem: 14

Kỷ Tuân thấy nàng im lặng không nói, trong ánh mắt hiện lên chút tức giận. Hắn nghiêm giọng: “Ngươi là y quan, biết rõ Hồng Phương Tự có độc, vậy mà vì tư lợi cá nhân lại tùy tiện dùng lên người khác, gây nguy hiểm đến tính mạng, làm tổn hại y đức.”

Bàn tay ôm hộp thuốc khẽ siết lại, nhưng trên mặt Lục Đồng vẫn giữ vẻ điềm nhiên, ngước mắt nhìn thẳng hắn.

“Kỷ y quan, ngài có bằng chứng không?”

Hắn đang thăm dò nàng.

Viên hương hoàn hôm đó đã bị Thích Ngọc Đài đốt hết, tro hương nàng cũng đã đổ dưới bậu cửa sổ Ti Lễ Phủ, qua bao ngày mưa gió đã bị cuốn trôi sạch sẽ. Đã lâu như vậy, Kỷ Tuân không thể nào giữ được bằng chứng. Tuy không rõ hắn bằng cách nào biết được, nhưng chỉ dựa vào chút Hồng Phương Tự của Hà Tú thì không thể định tội nàng.

Luật Lương triều cũng không có điều khoản này.

“Ta đương nhiên có.”

Đồng tử của Lục Đồng khẽ co lại.

Giọng Kỷ Tuân lạnh lùng: “Dù ngươi không kê Hồng Phương Tự trong toa thuốc của Kim thị lang, nhưng ta đã sai người kiểm tra bã thuốc của hắn.”

“Trong bã thuốc, vẫn có dấu vết của Hồng Phương Tự.”

Lục Đồng khẽ giật mình, sau một thoáng bối rối, cả người bỗng nhẹ nhõm.

Bã thuốc của Kim Hiển Vinh sao...

Điều Kỷ Tuân nói không phải là hương hoàn của Thích Ngọc Đài, mà là đơn thuốc nàng kê cho Kim Hiển Vinh!

Chứng bệnh bất lực của Kim Hiển Vinh không hoàn toàn là đồn đại vô căn cứ, nếu không thì trước đây Tào Hoè cũng không khó khăn đến vậy. Nàng chỉ dùng một chút Hồng Phương Tự làm thuốc dẫn, nhằm giúp bệnh tình của hắn có chuyển biến.

Lúc nãy khi bị Kỷ Tuân chất vấn, nàng còn tưởng mình đã để lộ sơ hở, quả nhiên là tâm lý người phạm tội, lập tức nghĩ đến mê hương làm ở Ti Lễ Phủ.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau khi nhận ra điều này, Lục Đồng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cảm giác thoải mái này không lọt qua được ánh mắt của Kỷ Tuân, khiến hắn càng thêm lạnh lùng.

Hắn tiếp tục: “Hồng Phương Tự có độc, dùng cho chứng bệnh của Kim thị lang tuy có hiệu quả nhanh, rút ngắn thời gian chữa trị, nhưng nếu dùng lâu sẽ để lại di chứng. Y Quan Viện kê toa thuốc luôn lấy sức khỏe bệnh nhân làm đầu, nhưng ngươi lại chỉ nghĩ đến trước mắt, lạm dụng độc thảo. Ngươi chưa từng vào Thái Y Cục học, nhưng lẽ nào sư phụ của ngươi chưa từng dạy về y đức sao?”

Ánh trăng ảm đạm, xa xa có tiếng quạ kêu rít lên, phá tan sự yên tĩnh trong viện.

Lục Đồng đứng lặng một lúc.

Người trước mặt đứng dưới tán cây, áo trắng tinh khôi không vương một hạt bụi, sáng bừng lên trong ánh sáng u ám của đêm, nổi bật giữa khung cảnh mờ nhạt xung quanh.

Nàng khẽ cúi người, giữ dáng vẻ khiêm nhường, từ tốn cất tiếng.

“Kỷ y quan,” nàng nói, “Ngài có lẽ đã nhầm rồi.”

Kỷ Tuân nhíu mày.

“Ngự Dược Viện quy định y quan và y công không được tùy tiện lấy Hồng Phương Tự, nhưng những mảnh vụn của nó không được tính là dược liệu. Chúng được coi là phế liệu, y công có thể tự xử lý.”

“Nếu đã là phế liệu, không còn giá trị với Ngự Dược Viện, vậy việc mua bán hay sử dụng là quyền của mỗi người. Kỷ y quan xuất thân cao quý, không biết đến nỗi khó khăn của người thường. Phế liệu đổi được vài đồng bạc đủ nuôi sống một gia đình thường dân nửa tháng, người nghèo phải bươn chải, làm vậy cũng không có gì sai.”

Nàng ngẩng đầu: “Lục Đồng xuất thân thấp hèn, không được học từ các vị tiên sinh của Thái Y Cục, nhưng luật pháp của Lương triều thì vẫn nhớ rất rõ. Dù Kỷ y quan mang chuyện Hà Tú bán mảnh vụn Hồng Phương Tự đến Ngự Dược Viện báo cáo, cũng không phạm pháp.”

“Đúng không?”

Giọng nàng rất nhẹ nhàng, âm thanh cũng dịu dàng, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự sắc bén khó nhận ra, đôi mắt dường như cũng không hoàn toàn phục tùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-165-ky-tuan-chat-van-2.html.]

Sự sắc sảo ẩn dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn ấy khiến Kỷ Tuân thoáng giận, như thể lần đầu tiên hắn nhận ra nét châm chọc ẩn sau vẻ hiền lành của nàng.

Hắn kìm nén cơn giận: “Vậy còn Kim thị lang?”

Lục Đồng đáp: “Chữa bệnh vốn không thể chỉ dùng một loại thuốc...”

“Vớ vẩn,” Kỷ Tuân ngắt lời, “Ngươi hoàn toàn có thể dùng cách khác từ từ điều dưỡng cơ thể hắn, nhưng lại chọn phương pháp gây tổn hại nhất. Ngươi quá nóng vội.”

“Ngươi rõ ràng đứng đầu bảng xuân khảo của Thái Y Cục, vậy mà lại lấy danh nghĩa ta để tự tung tự tác ở Y Quan Viện.”

“Y đức luôn là điều cốt lõi. Làm thầy thuốc, trước tiên phải giữ lòng chính trực. Ngươi đã không ngay thẳng, sao có thể hành y? Thà rằng sớm rời đi.”

Không ngay thẳng, sao có thể hành y?

Những từ ngữ ấy như tiếng trống nặng nề vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch trở thành tiếng động trầm đục. Ánh mắt đầy thất vọng và khinh miệt của hắn không hề che giấu, cùng với những cành liễu nhỏ phía sau hắn rơi rụng xuống bụi đất, lan tỏa thành một cảm giác khó chịu bao trùm.

Dưới ánh sáng leo lét xuyên qua cành lá, Lục Đồng nhìn chằm chằm vào hắn.

Từ khi thiếu niên trở thành thanh niên, gương mặt hắn dường như không thay đổi nhiều, vẫn thanh tao và cao ngạo như hạc, nhưng câu nói “Thật thấp cô nương, sau này có bị thương nhớ chữa trị kịp thời, ngươi là thầy thuốc, càng phải hiểu điều đó” dường như đã xa vời như chuyện của kiếp trước.

Ánh mắt Lục Đồng dừng lại trên miếng ngọc bội thắt ở thắt lưng hắn.

Miếng ngọc ấy trong suốt và sáng bóng, đẹp không tì vết.

Hắn đã thay một miếng ngọc bội mới.

Nàng sững sờ trong giây lát.

Những lời sắc sảo vừa tràn ngập trong đầu nay đều nghẹn lại nơi cuống họng, không thốt được câu nào.

Không gian xung quanh trống trải, bốn bề im lìm, chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ và bóng người từ phía kho thuốc trong viện vọng lại. Có lẽ các y quan kiểm kê dược liệu đã trở về.

Tiếng bước chân ngày một gần, chỉ cần qua khỏi hành lang, họ sẽ nhìn thấy cảnh giằng co nơi đây.

Đúng lúc ấy, giữa bầu không khí u ám lạnh lẽo, bỗng vang lên một giọng nói mang theo ý cười.

“Đứng ngẩn ra làm gì?”

Kèm theo giọng nói ấy, ánh sáng bỗng chốc rực rỡ hẳn lên.

Lục Đồng ngẩng đầu.

Bùi Vân Ánh từ bên ngoài bước vào.

Tay hắn cầm một chiếc đèn cung đình hoa lê, ánh sáng trong trẻo, trong thoáng chốc xua tan cái lạnh trong viện, nhuộm cả không gian một sắc màu ấm áp, sáng sủa.

Người thanh niên liếc nhìn Kỷ Tuân đang đứng dưới tán cây, im lặng một lúc, sau đó khẽ cười.

“Sao thế, ta đến không đúng lúc lắm nhỉ, đang trách mắng người ta à?”

Hai người dưới tán cây không đáp lời.

Hắn quay sang nhìn Kỷ Tuân, trong đôi mắt đen vẫn tràn đầy ý cười, nhưng Lục Đồng lại như thấy được một chút không kiên nhẫn ẩn trong nụ cười ấy.

“Nếu muốn trách mắng, thì để khi khác.”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hắn nhếch môi, nắm lấy cánh tay Lục Đồng: “Ta mượn nàng một lát đã.”

Loading...