ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 161: Vàng 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:41:05
Lượt xem: 22
Lâm Đan Thanh không nhận ra sự khác lạ của nàng, dường như cũng bị những lời này ảnh hưởng, cúi đầu lặng lẽ suy nghĩ, nhất thời không nói gì.
Một lát sau, Lục Đồng đứng dậy: "Bánh bao ta đã mang đến rồi, nếu không có gì khác, ta đi trước đây."
Lâm Đan Thanh sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn nàng: "Muội không chế thuốc sao?"
Hôm nay không phải ngày khám cho Kim Hiển Vinh. Thường ngày khi rảnh rỗi, Lục Đồng cũng chỉ ở trong phòng thuốc, lật xem sách y, chế thuốc mới — thuốc bôi của Kim Hiển Vinh đã thay đổi mấy lần rồi.
"Không làm nữa."
Dừng một chút, Lục Đồng nói: "Ta đi phủ Điện Soái, hôm nay đến lượt khám cho doanh vệ."
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Phủ Điện Soái hôm nay lại rất náo nhiệt.
Những cấm vệ trẻ tuổi nghe danh Lục Đồng, đua nhau từ khắp nơi chạy tới. Có người đang luyện võ trong võ trường, cũng không kịp thay bộ đồ ướt đẫm mồ hôi, lao như tên vào sảnh phủ Điện Soái, xắn tay áo cố ý hay vô ý khoe cánh tay khỏe mạnh: "Lục y quan đến rồi!"
Phủ Điện Soái cùng năm trăm con vịt lại bắt đầu náo loạn.
Xích Tiễn đứng một góc lạnh lùng quan sát.
Hắn không hiểu, vì sao Lục Đồng lại được lòng nhiều cấm vệ ở phủ Điện Soái như vậy. Rõ ràng những cô nương từng đến phủ Điện Soái đều nhiệt tình dịu dàng, ôn nhu xinh đẹp, còn Lục Đồng thì lúc nào cũng lạnh lùng. Thế nhưng, chính gương mặt lạnh lùng ấy lại chiếm được nhiều trái tim nhất ở phủ Điện Soái.
Và còn cả chủ tử của hắn...
Nghe nói Thanh Phong kể rằng, Bùi Vân Ánh đã bỏ một đống công văn sang một bên, đặc biệt dành trọn một ngày để cùng Lục Đồng ra ngoại thành thăm vườn trà, cuối cùng phải bận bịu xử lý công văn đến tận nửa đêm hôm đó.
Xích Tiễn liếc nhìn nữ y quan đang bị bao quanh bởi đám đông, trong lòng đầy nghi hoặc.
Chẳng lẽ Lục Đồng đã bỏ bùa mê lên họ?
Nghe nói nữ nhân Nam Cương giỏi dùng cổ tình, thấy nam tử Trung Nguyên anh tuấn liền lén hạ cổ, mê hoặc cả người lẫn tâm. Nếu không theo ý họ, thì sẽ bị giày vò sống không bằng chết.
Cổ trùng thật đáng sợ.
Hắn rùng mình một cái, vội vàng bỏ đi.
Lục Đồng không biết Xích Tiễn đang thầm phỉ báng mình, bị vây giữa đám đông, cũng không nói lời nào.
Việc đến phủ Điện Soái khám bệnh chỉ là một cái cớ, ai ngờ trong phủ lại thật sự có nhiều cấm vệ tìm nàng để khám bệnh như vậy. Những nam tử khỏe mạnh, đầy khí thế anh hùng, lại chỉ vào những vết trầy xước nhỏ bằng đầu móng tay trên cánh tay rồi yêu cầu nàng khám bệnh, giọng điệu thì vô cùng tội nghiệp.
Nàng cũng cảm thấy khó hiểu.
Người ta đều nói phủ Điện Soái ở Thượng Kinh tuyển chọn cấm vệ dựa trên tướng mạo và dáng người. Nhưng chẳng lẽ chỉ nhìn tướng mạo và dáng người thôi sao? Nếu như tất cả đều yếu đuối thế này, thì sự ổn định của kinh thành có thực sự được đảm bảo không vậy?
Nếu cấm vệ trong phủ Thái Sư ai nấy đều như vậy, có lẽ nàng không cần dùng độc, chỉ dựa vào sức mình cũng đủ để làm một trận đại khai sát giới trong phủ Thái Sư.
Nghĩ vậy, động tác trên tay nàng lại nhanh hơn nhiều.
Cho đến khi ánh tà dương dần ngả, Bùi Vân Ánh bước vào đuổi người, đám cấm vệ này mới luyến tiếc rời đi từng người một.
Bùi Vân Ánh đứng ở cửa, cười với Lục Đồng, nàng liền đứng dậy thu dọn hòm thuốc, theo hắn vào phòng.
Vẫn là căn phòng xử lý công văn ngày thường, trên chiếc bàn dài sơn mài tử đàn bên cửa sổ, công văn chất thành từng chồng cao. Bút lông tím treo trên bút sơn quan có đầu ngòi ẩm ướt, cạnh đó là nghiên mực, dường như chủ nhân vừa ở đây miệt mài viết công văn.
Hắn trông có vẻ rất bận.
Thanh niên chỉ vào chiếc ghế gỗ hoa lê, Lục Đồng ngồi xuống.
Bùi Vân Ánh cũng ngồi xuống đối diện.
Hắn cười hỏi: "Sao đột nhiên đến đây?"
Hôm nay không phải ngày khám bệnh.
Lục Đồng lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đẩy qua.
Bùi Vân Ánh liếc mắt một cái.
Phong thư quen thuộc, chính là thư hắn đưa cho nàng trước lúc chia tay sau ngày xem vườn trà.
Lá thư đựng "đơn thuốc" ấy.
Hắn cầm thư lên, không vội mở ra, chỉ nhướng mày nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu đã xem qua rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-161-vang-2.html.]
"Đúng vậy."
"Có vấn đề sao?"
"Có."
Trong phòng im lặng một lúc.
Hắn cúi đầu suy nghĩ, rồi ngẩng lên, nụ cười vẫn còn đó, nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Vấn đề ở đâu?"
Lục Đồng bình thản đáp: "Đều là thuốc bổ, đơn thuốc được làm rất tinh xảo. Thoạt nhìn thì như để bồi bổ cơ thể, nhưng nếu kết hợp với một thứ khác, thì thuốc bổ sẽ biến thành thuốc độc. Tuy không gây tử vong ngay lập tức, nhưng nếu dùng lâu dài, cơ thể sẽ ngày càng suy yếu, cuối cùng suy tim mà chết."
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm nàng: "Là thứ gì?"
"Vàng"
Hắn ngẩn ra: "Vàng ư?"
"Vàng vụn có độc, nhưng có thể chữa phong kinh thất chí, trấn tâm an hồn. Thông thường, các bệnh như ho hen, thương hàn tổn thương phổi, thổ huyết, bệnh phổi, lao lực gây khát đều có thể thêm một lượng nhỏ vào các loại hoàn tán để dùng."
Dừng một chút, Lục Đồng tiếp lời: "Nhưng bài thuốc mà Bùi đại nhân đưa cho ta, nếu thêm vàng vụn vào, hậu quả sẽ khôn lường."
Hắn không nói gì, dường như đang trầm ngâm.
Lục Đồng liền nói tiếp: "Bài thuốc này sử dụng các loại dược liệu vô cùng đắt đỏ, người dùng thuốc chắc chắn là gia đình giàu sang. Nếu dùng bát vàng để đựng thuốc..."
Sắc mặt Bùi Vân Ánh thoáng thay đổi.
Nếu dùng bát vàng để đựng thuốc, không cần thêm vàng vụn, thuốc bổ tự khắc trở thành thuốc độc. Lâu ngày dài tháng, điều này cũng sẽ không dễ bị phát hiện. Bởi lẽ bài thuốc và dược liệu vốn không có hại, bát vàng cũng vô hại, nhưng khi kết hợp, hiệu ứng trở nên nguy hiểm khó lường.
Vừa kín đáo, vừa cao tay.
Lục Đồng cúi đầu, trong lòng cũng không khỏi dậy sóng.
Sau khi nhận được bài thuốc từ Bùi Vân Ánh, nàng đã nghiên cứu kỹ lưỡng suốt nhiều ngày. Tuy nhiên, dù xem đi xem lại, nàng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Nàng không tin Bùi Vân Ánh lại vô cớ đưa cho nàng một bài thuốc bình thường, nhưng nghĩ mãi không thông, cho đến hôm nay, trong cuộc trò chuyện với Lâm Đan Thanh về vấn đề tương khắc dược tính, nàng mới bất chợt hiểu ra mấu chốt.
Nếu trộn thêm vàng vụn vào thuốc, sẽ quá lộ liễu, dễ bị người ta nhận ra. Nhưng nếu dùng bát vàng đựng thuốc, tuy tác dụng không nhanh như vàng vụn, nhưng lâu ngày dài tháng, cũng có thể khiến người ta mất mạng.
Nàng không biết bài thuốc này của Bùi Vân Ánh xuất xứ từ đâu, cũng không biết dành cho ai, nhưng người có thể dùng các loại dược liệu đắt đỏ như vậy hẳn phải là những gia đình giàu có, mà chén bát họ sử dụng chắc chắn cũng thuộc loại xa hoa.
Về phần bát vàng...
Đây là vật liệu quý hiếm, người bình thường không thể sử dụng. Người đủ khả năng sở hữu, chắc chắn hoặc giàu có hoặc quyền quý.
Vừa nghĩ đến đây, nàng nghe thấy giọng nói của Bùi Vân Ánh bên tai: "Quả nhiên, Lục đại phu y thuật cao siêu."
Lục Đồng nhìn hắn.
Hắn thu lại phong thư, vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên không mấy bận tâm, khó lòng nhìn ra ý tứ thực sự.
"Đa tạ."
"Không cần," Lục Đồng đáp, "Bùi đại nhân kể cho ta về vụ án Họa Mi, ta thay Bùi đại nhân kiểm tra bài thuốc. Đây là điều kiện giao dịch đã thỏa thuận ngay từ đầu, rất công bằng."
Bùi Vân Ánh khẽ cười: "Quả nhiên là tác phong nhất quán của Lục đại phu."
Lúc nào cũng rạch ròi công tư, sợ thiếu nợ ân tình người khác hoặc để người khác thiếu nợ mình, nhất định phải phân rõ ràng minh bạch, như thể sau khi hoàn thành giao dịch, sẽ cắt đứt hoàn toàn, không bao giờ gặp lại nữa.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn vàng đỏ xuyên qua kẽ lá trong sân chiếu lên cửa sổ, từ xa còn có thể nhìn thấy bóng nửa vành thái dương.
"Trời không còn sớm," Bùi Vân Ánh thu lại ánh mắt, đứng dậy cầm lấy hòm thuốc của nàng, "Đi thôi, ta tiễn nàng ra ngoài."
Lục Đồng gật đầu.
Ra đến cửa, phủ Điện Soái đã không còn mấy người. Lúc này là giờ cơm tối, các cấm vệ đều đã đến nhà ăn. Trong phủ Điện Soái, cấm vệ tranh giành cơm dữ dội hơn cả Y Quan Viện. Đến muộn, ngay cả bánh bao thừa cũng không còn.
Ánh hoàng hôn nhuộm một lớp đỏ ấm áp lên những tán chuối trong tiểu viện của phủ Điện Soái, người bước đi giữa khung cảnh ấy như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng. Ở đằng xa, vài con én mùa xuân bay về tổ, bóng chiều tà phảng phất vẻ yên bình dịu nhẹ.
Lục Đồng nhìn thấy một gian chòi bằng gỗ dựng dưới giàn hoa, trống trải, bên trong chất đống vài tấm vải bông và một chiếc bát rỗng đựng nước trong.
Đó là...
Dường như biết được thắc mắc trong lòng nàng, Bùi Vân Ánh bất chợt lên tiếng: "Nàng đến, ta đã bảo Đoàn Tiểu Yến mang Chỉ Tử đến võ trường rồi."
Lục Đồng ngẩn ra.
Hắn nói: "Không cần lo sợ, Lục đại phu."