ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 160: Mây đen và hoạ mi 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:35:30
Lượt xem: 26
Trời bắt đầu tối dần.
Xe ngựa xuống núi, con đường đi trở nên bằng phẳng hơn nhiều.
Từ khi đi qua quán phát cháo của nhà họ Thích khi nãy, Lục Đồng trở nên trầm mặc, suốt chặng đường không nói lời nào, Bùi Vân Ánh cũng không lên tiếng. Hai người cứ ngồi im lặng như vậy, không biết từ lúc nào, phố Tây đã gần ngay trước mắt.
Đã là ban đêm, các cửa hàng dọc phố đều đóng cửa, vắng lặng, chỉ có vài người qua lại. Thanh Phong dừng xe trước cửa Nhân Tâm Y Quán, Lục Đồng cảm ơn Bùi Vân Ánh, quay người định xuống xe thì bị gọi lại từ phía sau.
“Lục đại phu.”
Lục Đồng quay lại nhìn hắn, không hiểu hắn muốn nói gì.
“Hôm qua nàng nói, nếu ta kể cho nàng chuyện nhà họ Thích, nàng sẽ giúp ta làm việc.”
Lục Đồng ngẩn ra.
Quả thật khi ấy nàng đã nói vậy.
Chỉ là lúc đó người này tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, như thể không muốn giao dịch gì với nàng. Hôm nay lại tốt bụng hộ tống, hóa ra cuối cùng muốn nói điều này.
Quả nhiên trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.
Lục Đồng hỏi: “Đại nhân muốn ta làm gì?”
Bùi Vân Ánh cúi đầu, lấy từ trong n.g.ự.c ra một bức thư, đưa cho Lục Đồng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng cầm lấy, không hiểu nhìn hắn.
“Nàng nghĩ đây là danh sách ám sát sao?”
Bùi Vân Ánh bật cười: “Đừng làm vẻ mặt như sắp đối đầu kẻ thù vậy. Lục đại phu y thuật cao minh, ta muốn nhờ nàng giúp kiểm tra những phương thuốc này xem có vấn đề gì không.”
Phương thuốc?
Trong này là phương thuốc sao?
Cầm bức thư lạnh băng trong tay, Lục Đồng vô thức bóp nhẹ, sau đó ngẩng lên nhìn Bùi Vân Ánh: “Đây là điều kiện giao dịch của đại nhân với ta sao?”
“Đúng vậy.”
Lục Đồng lập tức hiểu ra.
“Ta biết rồi.” Nàng gật đầu, nhét bức thư vào ống tay áo, khẽ cúi đầu với Bùi Vân Ánh: “Đợi ta kiểm tra rõ sẽ đến phủ điện soái tìm đại nhân. Cáo từ.”
Nói xong, nàng vén váy xuống xe ngựa, bước vào cửa Nhân Tâm Y Quán.
Ngân Tranh đã chờ trong y quán rất lâu, nghe tiếng Lục Đồng gõ cửa liền nhanh chóng mở ra. Trước khi vào trong, Lục Đồng quay đầu nhìn lại, rèm xe ngựa đã buông xuống, Thanh Phong quất roi, bánh xe chuyển động, tiếng lăn bánh dần tan biến trên con phố vắng lặng.
Lục Đồng đóng cửa lại.
Ngân Tranh cầm đèn dầu đi bên cạnh, liên tục hỏi: “cô nương cuối cùng cũng về rồi, hôm nay Đỗ chưởng quầy hỏi người đến tám trăm lần, nếu không nhờ Miêu tiên sinh nói giúp, suýt nữa ngài ấy đã đi báo quan rồi. Nghe đến mức ta cũng thấy lo lắng, cô nương không phải nói đi dạo vườn trà trên núi sao, sao giờ này mới về, đã ăn gì chưa, Tiểu Bùi đại nhân không làm khó người chứ…”
Lục Đồng lần lượt đáp lại.
Hiện tại Ngân Tranh không còn hỏi nhiều về chuyện nhà họ Thích nữa, có lẽ biết có hỏi nàng cũng không nói, nên dồn hết sức lực vào việc trước mắt.
Hỏi thêm vài câu nữa, thấy vẻ mặt Lục Đồng lộ rõ vẻ mệt mỏi, đoán rằng nàng đã vất vả suốt ngày, Ngân Tranh đặt đèn dầu trở lại bàn, chờ Lục Đồng rửa mặt chải đầu xong liền rời khỏi phòng, dặn dò nàng nghỉ sớm.
Sau khi Ngân Tranh rời đi, Lục Đồng không lên giường ngay.
Ngọn đèn trên bàn vẫn sáng, Lục Đồng khoác thêm áo, bước đến ngồi trước bàn.
Hôm nay theo Bùi Vân Ánh đến núi Đà Loa, thôn Mãng Minh, nàng đã biết câu chuyện cũ của nhà họ Dương. Dù mọi việc mơ hồ, nhân chứng vật chứng cũng đã biến mất từ lâu, nhưng lời của Bùi Vân Ánh gần như đã nói rất rõ ràng. Nhà họ Dương chính là một nhà họ Lục khác, vì một con chim hoạ mi mà bị Thích Ngọc Đài g.i.ế.c cả nhà.
Có lẽ trong lúc tranh cãi, Dương Đại Lang đã làm bị thương Thích Ngọc Đài, để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn, dẫn đến việc vài năm sau cực kỳ căm ghét chim, thậm chí Thích thái sư yêu chim như mạng cũng phải đuổi hết chim chóc trong phủ.
Trừ phi “hoạ mi” có khả năng ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của Thích Ngọc Đài, nếu không Thích Thanh sẽ không vô duyên vô cớ ra quyết định này.
Mẹ và ông ngoại của Thích Ngọc Đài đều có bệnh điên, nên khả năng lớn là Thích Ngọc Đài cũng sẽ phát bệnh.
Những người hoặc vật có thể kích thích hắn đều có thể trở thành dẫn dược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-160-may-den-va-hoa-mi-1.html.]
Bây giờ, nàng đã tìm thấy dẫn dược dẫn đó.
Lục Đồng từ từ đưa ngón tay về phía ngọn lửa đang cháy trong đèn dầu.
Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa quá lâu, những màu sắc rõ ràng ban đầu dần trở nên mơ hồ, hơi nóng mơ hồ từ đầu ngón tay truyền đến, dường như chỉ cần tiến thêm một bước là có thể bị bỏng.
Nàng thu tay lại.
Họa mi đối với Thích Ngọc Đài giống như Ô Vân đối với chính nàng.
Ô Vân đã chết, nhưng họa mi sẽ trở thành mây đen của Thích Ngọc Đài, mãi mãi, mãi mãi bao phủ trên đầu hắn, cho đến khi cơn mưa lớn nhấn chìm hoàn toàn.
Đã tìm được dẫn dược rồi.
Tiếp theo... chính là làm thế nào để hòa quyện thứ này hoàn hảo với các vị thuốc, đun nấu thật kỹ.
Ngoài cửa sổ, có tiếng mèo hoang kêu, trong đêm xuân nghe như một hồi chuông đêm buồn bã, đánh thức Lục Đồng.
Nàng hoàn hồn, suy nghĩ một lát, rồi mở ngăn kéo, lấy ra một bức thư.
Đây là bức thư mà Bùi Vân Ánh đã giao cho nàng khi rời đi hôm nay.
Hắn nói bên trong là phương thuốc.
Phương thuốc...
Lục Đồng chợt nhớ đến đêm đó ở Y Quan Viện, hắn đã lẻn vào kho thuốc, trên tay cầm một cuốn y án. Nàng không nhìn rõ nội dung trên y án, đã bị hắn che mắt, nhưng vị trí hắn tìm kiếm khi đó...
Ngọn đèn cháy âm thầm, Lục Đồng cụp mắt xuống.
Thôi vậy, hắn muốn làm gì không liên quan đến nàng, dù sao cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Nàng cúi đầu, mở bức thư trên tay.
...
Tại Phủ Điện Soái Kinh Doanh, đèn đuốc sáng rực, muộn hơn thường lệ.
Trăng lấp ló trong gió, tiếng ve ngắt quãng vang lên từ những tán cây chuối xanh trước cửa sổ.
Khi Tiêu Trục Phong trở về phủ, đêm đã rất khuya.
Xung quanh phủ tĩnh lặng đến kỳ lạ, trong màn đêm dày đặc, dường như chỉ có nơi này phát ra ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ.
Hắn đẩy cửa bước vào, bên trong, người thanh niên đang ngồi trước bàn, cúi đầu phê duyệt tập công văn trước mặt. Bên cạnh hắn, những tập văn kiện chất đống gần như cao bằng nửa người, suýt nữa nhấn chìm hắn.
Tiêu Trục Phong hỏi: "Sao giờ này còn chưa nghỉ?"
Đã qua nửa đêm, thông thường giờ này, phủ Điện Soái ngoài những lính gác trực đêm ra, lẽ ra không còn ai.
Bùi Vân Ánh không ngẩng đầu lên: "Công văn chưa xem xong."
Tiêu Trục Phong lùi lại hai bước, dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn hắn, kéo dài giọng nói: "Ban ngày đưa cô nương đi dạo núi non, đến đêm thì thắp đèn xem công văn, đúng là hết lòng hết sức."
Bùi Vân Ánh dừng động tác, ngẩng lên nhìn hắn: "Ý ngươi là gì?"
Tiêu Trục Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như một khối băng ngàn năm không tan, nhưng giọng điệu lại đầy châm biếm:
"Tự mình đưa nàng ta đến thôn Mãng Minh, cho dù nhà họ Thích phát hiện cũng phải dè chừng. Không phải hết lòng hết sức sao?"
Bùi Vân Ánh cười nhạt: "Ta tốt bụng đến thế sao?"
Tiêu Trục Phong gật đầu: "Ta cũng muốn hỏi vậy." Hắn nhìn chăm chú người thanh niên trước mặt, "Lục Đồng đối đầu với phủ Thái Sư, không liên quan đến ngươi, tại sao ngươi cứ xen vào, là sợ rắc rối chưa đủ nhiều à?"
Giọng điệu này có chút hùng hổ dọa người, khiến cây bút trong tay Bùi Vân Ánh không cách nào hạ xuống được.
Hắn dứt khoát đặt bút xuống, suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: "Ta muốn lấy một thứ, cần có người giúp ta dọn đường."
"Nàng là người thích hợp nhất."
"Thật sao?" Tiêu Trục Phong cười nhạt, giọng đầy ẩn ý: "Nhưng ta thấy ngươi giống một kẻ ngốc dọn đường cho người khác, lại còn là cam tâm tình nguyện."
Bùi Vân Ánh: "..."