Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 158: Hương tình nhân 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:35:24
Lượt xem: 20

Sau chuyện túi thơm, bầu không khí ngượng ngùng trong xe lúc nãy cũng tan đi phần nào. Chiếc xe tiếp tục chạy, nhanh chóng rời khỏi thành, hướng về phía núi Đà Loa.

núi Đà Loa nằm ở ngoại ô Thịnh Kinh, hình dáng thu hẹp phía đỉnh và mở rộng ở chân, trông như một chiếc con quay khổng lồ úp ngược. Mùa xuân, toàn bộ ngọn núi xanh biếc, từ khung cửa sổ xe ngựa nhìn ra, chỉ thấy một màu xanh ngút ngàn.

Không biết bao lâu sau, đường sá gồ ghề dần trở nên bằng phẳng. Từ khe hở của rèm xe, mùi hương trà nồng đậm len lỏi vào không khí. Bên ngoài, Thanh Phong ghìm xe lại, giọng nói của hắn cũng cùng lúc vang lên.

“Chủ tử, Lục cô nương, đã đến trà viên rồi.”

Đến trà viên rồi.

Bùi Vân Ánh vén rèm xe, bước xuống trước, rồi đưa tay đỡ Lục Đồng xuống.

Nàng đứng thẳng người, đưa mắt nhìn quanh.

Đó là một trà viên, hoặc chính xác hơn là một vùng núi trồng trà.

Khắp các sườn núi là những hàng chè bạt ngàn, cây cối xanh um. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, làm núi rừng tựa như được dát vàng, từng lớp xanh biếc nối tiếp nhau, tạo thành những đợt sóng xanh biếc.

Đây chính là trà viên lớn nhất vùng Mãng Minh trên núi Đà Loa — Trà Viên Thúy Vi.

Đúng mùa thu hoạch, trên các đồi chè, những người nông dân đang bận rộn hái lá. Thấy xe ngựa đi qua, vài người ngẩng đầu nhìn sang.

Lục Đồng lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn voan mỏng màu nhạt, đeo lên mặt. Ngẩng đầu lên, nàng bắt gặp ánh mắt khác thường của Bùi Vân Ánh.

Hắn hỏi: “Vì sao che mặt?”

“Sợ tổn hại danh dự của Bùi đại nhân.” Nàng bình thản trả lời.

Thực ra, nàng chỉ lo rằng nếu nơi này có tai mắt của nhà họ Thích, sau này nếu sự việc bại lộ, bị người khác nhận ra mặt thì sẽ dẫn đến hậu họa khôn lường. Vì thế, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Ngẫm nghĩ một chút, Lục Đồng lại mở lời: “Bùi đại nhân có muốn đội mũ che mặt không?”

Dù sao hắn và Thích Thanh cũng làm quan cùng triều, dù hắn trước giờ làm việc vẫn luôn không bị trói buộc, nhưng hôm nay lý do hắn đến đây hoàn toàn là do nàng kéo theo.

“Không cần.” Ánh mắt Bùi Vân Ánh lướt qua tấm khăn voan trắng trên mặt nàng, khóe môi khẽ nhếch: “Ta đâu có vị hôn thê.”

Lục Đồng: “…”

Thanh Phong tiến đến trước một người nông dân đang gánh chè, đó là một cụ ông đã có tuổi. Thanh Phong dừng lại, bắt chuyện với ông. Hai người trò chuyện khá căng thẳng, Lục Đồng loáng thoáng thấy Thanh Phong đưa ra thẻ bài, còn đưa cho ông ta một thỏi bạc.

Nàng nhìn về phía Bùi Vân Ánh.

Dường như đoán được thắc mắc trong lòng nàng, hắn mỉm cười nói: “Những trà viên trên núi Đà Loa đều do nông dân ở Mãng Minh trồng. Chủ nhân của Trà Viên Thúy Vi là một nhà thương nhân giàu có, người ngoài rất khó vào được.”

Lục Đồng gật đầu.

Người ngoài khó vào, nhưng Bùi Vân Ánh lại có thể, quả nhiên quyền và tiền là tấm vé thông hành tốt nhất trên đời này.

“Có phải nàng đang mắng ta trong lòng không?” Bên tai vang lên giọng nói có chút nghi hoặc của hắn.

Hắn nhướng mày nhìn nàng, giọng điệu vừa khó hiểu vừa buồn cười: “Bình thường ta không làm thế này đâu.”

Lục Đồng mỉm cười: “Bùi đại nhân chịu phá lệ vì ta, ta cảm kích còn không kịp, sao có thể mắng ngài trong lòng được, ngài nghĩ nhiều rồi.”

Hắn bật cười khẽ: “Lời khen này thật không có thành ý.”

Lục Đồng gật đầu: “Là ngài quá đa nghi.”

Bùi Vân Ánh: “…”

Khi hai người vừa kết thúc màn khẩu chiến ngắn ngủi, Thanh Phong đã nói chuyện xong, quay lại bên họ và báo: “Đại nhân, bây giờ có thể vào rồi.”

Bùi Vân Ánh gật đầu.

Thanh Phong không đi cùng mà đánh xe ngựa đến khu vực cột ngựa, để lại Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đi bộ sóng vai.

Dù núi Đà Loa có trà viên, nhưng đường đi cũng không khó tìm. Giữa rừng cây và đồng ruộng có những lối mòn khá rõ ràng, trên đó còn có dấu chân người và vết bánh xe, dẫn sâu vào trong, có lẽ là về phía khu dân cư.

Con đường mòn trong rừng tuy không gập ghềnh như đường núi ban nãy, nhưng vẫn có những chỗ đá lởm chởm, không dễ đi. Bùi Vân Ánh đi phía sau Lục Đồng, để phòng nàng trượt chân có thể kịp thời đỡ lấy. Thế nhưng khi ngẩng lên nhìn, hắn đã thấy nàng xách váy, bước đi nhanh nhẹn trên con đường mòn, chẳng hề cần ai giúp đỡ.

Bình thường nàng trông có vẻ yếu ớt, như chỉ cần đi vài bước thôi đã thở dốc, mang dáng vẻ một tiểu thư bệnh tật. Vậy mà ở đây, nàng đi lại dễ dàng, giống như đã quen thuộc với những con đường núi, tựa như một chú nai nhỏ linh hoạt lướt qua những cánh rừng.

Hắn bỗng có ảo giác kỳ quái, như thể nàng đã sống trong môi trường như thế này từ rất lâu rồi.

Không nghe thấy bước chân hắn đi theo, Lục Đồng quay đầu lại, qua lớp khăn che mặt, ánh mắt nàng lộ vẻ thắc mắc.

Hắn cúi đầu cười khẽ, bước nhanh lên để bắt kịp nàng.

Đi thêm khoảng nửa nén hương, trà viên dần thưa thớt, rừng cây cũng không còn rậm rạp như trước. Qua khỏi vườn trà cuối cùng, dần dần xuất hiện những ngôi nhà.

Con đường mòn trong rừng trở thành con đường đất rộng hơn, hai bên là những căn nhà mái ngói đỏ. Trên đường, một vài người nông dân trong trang phục hái chè đang ngồi, dùng sàng để chọn lọc những lá chè tươi mới. Họ dừng tay, ánh mắt hướng về phía hai người khách lạ.

Đây là thôn Mãng Minh, nơi hầu hết nông dân trồng chè trên núi Đà Loa sinh sống.

Lúc này đang là ban ngày, những người nông dân rảnh rỗi ở nhà không nhiều, phần lớn đều ra trà viên làm việc.

Bùi Vân Ánh đi đến trước một căn nhà gần rìa làng, dưới mái hiên có một người phụ nữ trung niên đội khăn đang ngồi, bận rộn nhặt chè. Hắn bước đến, mỉm cười hỏi: “Thẩm thẩm, xin hỏi đến Dương gia đi đường nào ạ?” Vừa nói, hắn vừa kín đáo đưa cho bà một đồng bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-158-huong-tinh-nhan-2.html.]

Người phụ nữ ngẩng đầu, thấy hắn diện mạo anh tuấn, ăn nói lại lịch sự, liền nhận bạc, nở nụ cười thân thiện, chỉ tay về phía cuối con đường: “Dương gia ấy à, cứ đi hết con đường này, rẽ phải, đi tiếp một đoạn, thấy ngôi nhà cháy đen là tới.” Nói đến đây, bà chợt ngập ngừng, ánh mắt dò xét, hỏi thêm: “Nhưng nhà họ không còn ai nữa, hai vị tìm ông ấy làm gì?”

“Trước đây từng mua trà ở trà viên của Dương gia, khi về kinh nghe tin nhà họ gặp chuyện không may, chúng ta đến thăm hỏi.” Bùi Vân Ánh trả lời nhẹ nhàng.

Nghe vậy, người phụ nữ gật đầu: “Thì ra là vậy.” Trong ánh mắt bà thoáng chút thở dài: “Đúng là nghiệp chướng.” Bà dặn thêm: “Ngôi nhà đó giờ bỏ hoang rồi, âm u lắm, hai vị tốt nhất đừng ở lại lâu… Bình thường không ai qua đó đâu.”

Bùi Vân Ánh mỉm cười cảm ơn, rồi đứng dậy, ra hiệu cho Lục Đồng tiếp tục đi.

Khi nghe đến hai chữ “cháy đen” từ miệng người phụ nữ, trong lòng Lục Đồng đã cảm thấy có điều bất thường, đôi môi khẽ mím lại nhưng cuối cùng không nói gì.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Dù sao thì họ cũng sắp tới.

Đúng như người phụ nữ đã nói, đi đến cuối con đường, rẽ vào một lối nhỏ, đi thêm khoảng một nén hương, trước mắt họ hiện ra một cánh đồng hoang vu. Cánh đồng này đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh cỏ dại mọc cao đến nửa người, gần như nuốt chửng những căn nhà phía sau. Giữa đám cỏ mọc um tùm ấy, một căn nhà cháy đen đột ngột hiện ra.

Trong khung cảnh núi non xanh ngắt, sự xuất hiện của căn nhà cháy sém ấy giống như một vết thương lớn giữa đám đông, với những bức tường cháy đen, bong tróc từng mảng lớn, như vết sẹo rách toạc, trông như đang rỉ m.á.u khô đen sậm.

Khung cảnh khiến người ta không khỏi ghê người.

Ánh mắt Lục Đồng dừng lại, nàng khẽ hỏi: “Đây là…”

“Đây là nhà của Dương gia.” Giọng nói của Bùi Vân Ánh vang lên bên cạnh.

Lục Đồng nhíu mày: “Dương gia?”

Hắn bước lên vài bước.

Cỏ dại rối rắm dưới chân hắn, chiếc trường bào trắng nhạt hòa cùng màu xanh của cỏ cây, rõ ràng là mùa xuân tươi đẹp, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự cô tịch.

Hắn nói: “Nàng có biết Thích Thanh rất thích nuôi chim không?”

Lục Đồng im lặng.

Tất nhiên nàng biết.

Quý tộc triều Lương rất thích nuôi hạc, đặc biệt là giới văn nhân. Vì dáng vẻ cao quý, thanh tao của loài hạc rất phù hợp với tinh thần thoát tục của các văn nhân, nên các gia đình quyền quý thường nuôi vài con để thưởng ngoạn.

Phủ Thái Sư nhà họ Thích trước đây cũng từng nuôi.

Không chỉ nuôi hạc, họ còn nuôi công, uyên ương, vẹt…

Nhưng loài chim mà Thích Thanh yêu thích nhất là họa mi.

Người đời thường nói: “Văn bách linh, võ họa mi.” Văn nhân thích bách linh, võ nhân thích họa mi.

Dù là văn thần, nhưng Thích Thanh lại rất thích nuôi họa mi. Trong phủ từng có nhiều con họa mi quý giá, còn thuê người chuyên chăm sóc cho chúng.

Ông cũng thích chơi trò “đấu chim”, thường mang lồng chim ra để chim của mình thi đấu với người khác. Những gia đình muốn lấy lòng Thái Sư phủ thường bỏ ra số tiền lớn để mua những con họa mi tốt nhất tặng cho Thích Thanh.

Lâm Đan Thanh từng kể về những điều này với Lục Đồng, khiến nàng cảm thấy rất kỳ lạ.

Phủ Thái Sư từng nuôi nhiều loài chim, Thích Ngọc Đài từ nhỏ cũng đã quen với những loài chim này. Vậy tại sao chỉ sau một đêm lại sinh ra ác cảm với họa mi, khiến cả phủ trong suốt nhiều năm không còn bóng dáng loài chim nào?

Thật bất thường.

“Dương gia là nông dân trồng chè, cả gia đình bốn người đều làm việc ở Trà Viên Thúy Vi.” Giọng nói của Bùi Vân Ánh kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

Gia chủ là lão Dương, đã qua đời cách đây năm năm, lúc mất vừa tròn lục tuần. Khi còn sống, ông có một sở thích: thích sáng sớm dạo chơi trong vườn trà cùng với những chú chim của mình.

Hắn đi đến một cây khô bị cháy đen trước ngôi nhà.

Cây này đã bị ngọn lửa thiêu rụi, chỉ còn lại những cành khô trơ trọi, đen kịt, vươn lên trời như một hình người bị đốt cháy đang đau đớn quằn quại. Cảnh tượng này càng làm tăng thêm sự u ám, ma quái cho nơi đây.

Bùi Vân Ánh nhìn cây khô trơ trọi, giọng bình thản: “lão Dương từng nuôi một con họa mi.”

Gió núi lạnh lẽo thổi qua, ánh mắt Lục Đồng mở to, nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó, vội quay sang nhìn hắn.

Hắn cúi mắt: “Đó là một con họa mi rất giỏi.”

Người ta thường rất khắt khe khi chọn chim cảnh. Con họa mi của lão Dương nổi tiếng khắp vùng, không chỉ đẹp về dáng vẻ, giọng hót du dương mà còn rất hoạt bát, thích đấu đá.

Quan trọng hơn cả, con họa mi này từng là con chim yêu thích nhất của con gái lão Dương.

nàng con gái lớn nhà họ Dương đã qua đời cách đây vài năm. Khi còn sống, nàng rất yêu quý con chim này, thường tự mình chăm sóc. Sau khi nàng qua đời, lão Dương càng chăm chút cho nó hơn, như để giữ lại chút hơi ấm của con gái.

Danh tiếng của con chim ngày càng vang xa. Có người ở trà quán nghe tin, còn đến tận nơi để hỏi mua, nhưng lão Dương đều từ chối.

Gia đình lão Dương không muốn bán con chim họa mi này.

Bùi Vân Ánh nói: “Năm năm trước, vào dịp mừng thọ sáu mươi của Thích Thanh, Thích Ngọc Đài muốn tìm con họa mi tốt nhất Thịnh Kinh làm quà mừng. Nghe nói ở Mãng Minh có một con chim quý, hắn mang theo bạc và người hầu đến đây.”

Lục Đồng hỏi: “lão Dương không đồng ý đúng không?”

Bùi Vân Ánh không trả lời ngay.

Sau một hồi im lặng, hắn mới mở miệng:

“Hôm đó, sau khi Thích Ngọc Đài rời đi, Dương gia bốc cháy trong đêm. Cả gia đình bốn người, bao gồm cả người con trai bị thiểu năng trí tuệ, đều c.h.ế.t trong biển lửa.”

Loading...