ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 158: Hương tình nhân 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:35:23
Lượt xem: 17
Chiếc xe ngựa lăn bánh qua những con phố của Thịnh Kinh.
Lục Đồng ngồi đối diện với Bùi Vân Ánh.
Có lẽ hắn cũng nhận ra rằng mục đích chuyến đi hôm nay không nên quá phô trương, nên đã chọn một chiếc xe ngựa bình thường nhất. Vì vậy, không gian trong xe khá hẹp, hai người ngồi rất gần nhau.
Lục Đồng chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thấy hắn.
Hôm nay là ngày nghỉ, hắn không mặc bộ công phục đỏ thẫm thường ngày mà thay bằng một chiếc trường bào tay hẹp màu trắng lê, thắt lưng cột bằng đai ngọc bích xanh, trông vừa sạch sẽ gọn gàng, vừa toát lên vẻ lịch lãm. Mái tóc được buộc cao, đuôi tóc buông nhẹ trên vai, dù vẻ mặt có phần lãnh đạm, nhưng phong thái vẫn toát lên sự tao nhã phong lưu.
Lâm Đan Thanh từng nói, trong quá trình tuyển chọn thân vệ của Điện Tiền Ti, không chỉ yêu cầu về võ công mà còn rất chú trọng ngoại hình và phong thái. Lục Đồng nghĩ, có lẽ việc Bùi Vân Ánh được thăng chức chỉ huy Điện Tiền Ti khi còn trẻ như vậy không hẳn chỉ nhờ vào gia thế của Chiêu Ninh Công Bùi Lệ.
Có thể là nhờ vào gương mặt này.
Nàng đang nghĩ những điều không mấy tử tế, thì bắt gặp ánh mắt hắn nhìn sang. Hắn nhướng mày, có vẻ phát hiện ra điều gì.
Hắn hỏi: “Lục đại phu nhìn ta làm gì?”
Lục Đồng dời ánh mắt, bình thản đáp: “Ta chỉ đang nghĩ, còn bao lâu nữa mới tới trà viên.”
Họ phải ra khỏi thành để đến núi Đà Loa, đoạn đường khá xa. Một chuyến đi về, quay lại thành cũng đã gần tối.
Hắn cười: “Còn sớm, đường núi gập ghềnh. Lục đại phu có thể ngủ một lát trên xe, đến nơi ta sẽ gọi nàng dậy.”
Lời nói có vẻ như thật lòng quan tâm.
Lục Đồng nghĩ cũng đúng, dù không định ngủ thật, nhưng tận dụng thời gian, nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần một chút cũng tốt, nên nhắm mắt lại.
Ai ngờ, xe vừa chạy qua một con hẻm hẹp, đường đất gồ ghề, từ phía trước đột ngột có một đứa trẻ chạy ra. Thanh Phong vội ghìm cương để tránh, làm xe rung lắc mạnh. Cơ thể Lục Đồng nghiêng đi, không kịp phản ứng, ngã về phía trước.
Một tiếng “Hí——” vang lên kéo dài.
Đầu nàng va vào một mảnh vạt áo mềm mại.
Bộ y phục ấy ấm áp, thoang thoảng hương thơm, nhưng bên dưới lớp vải lại là lồng n.g.ự.c rắn chắc, cứng cáp như được bọc trong một lớp giáp mỏng, khiến nàng cảm thấy hơi đau.
Hương lan nhè nhẹ thoảng qua chóp mũi.
Nàng ngước lên, chạm phải ánh mắt tối đen của Bùi Vân Ánh.
Bàn tay hắn đang đỡ lấy cánh tay nàng, dường như là phản xạ khi nàng bất ngờ ngã nhào vào người hắn. Gương mặt hắn thoáng vẻ ngoài ý muốn, cúi xuống nhìn nàng, khẽ nhíu mày: “Không sao chứ?”
Đôi mắt hắn rất đẹp, nhưng vì quá sáng, ánh mắt lại đen tối, nên đôi khi khó nhìn thấu cảm xúc thật sự bên trong. Thế nhưng lúc này, trong ánh mắt ấy không hề có vẻ giễu cợt, xa cách hay lạnh nhạt thường ngày, mà là một sự quan tâm dịu dàng, giống như dòng nước xuân lấp lánh dưới cầu Lạc Nguyệt, ấm áp và êm ái, lan tỏa khiến lòng người xao động.
Bên ngoài vang lên giọng Thanh Phong: “Chủ tử, vừa rồi có người đi qua.”
Lục Đồng sực tỉnh, ngồi thẳng lại. Nàng nghe thấy giọng Bùi Vân Ánh: “Không sao, đi tiếp đi.”
Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh.
Bầu không khí trong xe có chút vi diệu.
Để xua tan cảm giác này, Lục Đồng chủ động lên tiếng: “Bùi đại nhân.”
“Sao?”
“Ta có thể xem túi thơm của ngài được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-158-huong-tinh-nhan-1.html.]
Nghe câu hỏi, Bùi Vân Ánh khẽ khựng lại, có vẻ không ngờ nàng lại yêu cầu như vậy. Nhưng rất nhanh, hắn mỉm cười, tháo chiếc túi thơm bên hông, đưa cho nàng.
Lục Đồng đưa tay đón lấy.
Chiếc túi thơm được làm từ bạch ngọc, chạm khắc hoa sen tinh xảo, bên trong thoảng ra hương thơm thoang thoảng của thuốc.
Lục Đồng trong lòng khẽ động.
Từ lần ở chùa Vạn Ân, nàng đã chú ý đến mùi hương trên người hắn.
Người thời nay thích mang theo túi thơm, đàn ông cũng vậy. Khác với mùi hương nồng nặc như được "tẩm ướp" của Đỗ Trường Khanh, hương thơm trên người Bùi Vân Ánh rất nhạt, vừa thanh vừa mát, như có như không.
Nàng từng làm thuốc với Vân Nương trên núi, Vân Nương cũng hay làm hương. Những loại hương thông thường, chỉ cần ngửi qua là nàng có thể nhận biết thành phần. Nhưng túi thơm của Bùi Vân Ánh lại khác, thoạt đầu giống như lan xạ hương, nhưng ngửi kỹ hơn thì không hẳn. Khi nãy, trong lúc hắn đưa tay đỡ nàng, nàng lại cảm nhận được mùi hương ấy.
Hương thơm này như còn pha trộn thêm vài loại dược liệu hoặc nguyên liệu đặc biệt khác, có tác dụng an thần, thanh tâm, hơn cả loại Tê Linh Hương của Thích Ngọc Đài.
Chiếc túi thơm này hẳn được điều chế riêng cho hắn. Vì không thể phân tích rõ từng thành phần, nàng nghĩ, không bằng hỏi hắn trực tiếp.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nghĩ vậy, Lục Đồng bèn nói: “Bùi đại nhân, túi thơm này của ngài khác với những loại hương phổ thông, có vẻ được điều chế riêng. Ngài có thể cho ta xin công thức được không?”
Nàng mắc chứng khó ngủ kinh niên. Ở Nhân Tâm Y Quán còn đỡ, từ khi vào Hàn Lâm Y Quán, thường phải đến khuya nàng mới có thể chợp mắt.
Nàng đã thử rất nhiều loại thuốc an thần, nhưng vì năm xưa ở đỉnh Lạc Mai Phong từng dùng quá nhiều dược liệu nên cơ thể đã dần kháng thuốc. Mỗi lần ngửi mùi hương trên người Bùi Vân Ánh, nàng đều cảm thấy lòng nhẹ nhàng, dễ chịu. Nếu có thể sở hữu công thức, có lẽ sẽ giúp ích cho giấc ngủ của nàng.
Mặc dù một số công thức hương liệu khá quý giá, nhưng Bùi Vân Ánh từ trước đến nay vốn rộng rãi với những món đồ ngoài thân, nàng nghĩ thỉnh cầu này chắc cũng không đến mức khó xử.
Lục Đồng nghĩ thế, nhưng Bùi Vân Ánh lại khựng lại khi nghe câu hỏi. Hắn không lập tức đồng ý mà hỏi lại: “Nàng muốn dùng để làm gì?”
Lục Đồng đáp qua loa: “Ta thấy mùi hương của đại nhân thanh mát dễ chịu, rất thích, nên muốn tự làm một chiếc để mang theo bên mình.”
“Tự làm một chiếc mang theo bên mình?” Hắn nhướng mày, lặp lại lời nàng.
Lục Đồng gật đầu.
Sắc mặt hắn có chút kỳ lạ.
Đúng là những người sống ở Thượng Kinh đều yêu thích việc đeo túi thơm. Trong hương dược cục, các loại hương liệu được đổi mới và thay thế liên tục. Tuy nhiên, những loại hương được bán rộng rãi trong hương dược cục lại khác với những loại hương được điều chế riêng. Các quý tộc nam nữ không muốn sử dụng những loại hương thông thường mà mọi người đều có thể mua được, thay vào đó thường tìm đến các nghệ nhân điều chế hương để tạo ra những mùi hương độc nhất vô nhị, qua đó khẳng định địa vị cao quý của mình.
Đã gọi là độc nhất vô nhị, tức là sẽ không có 2 người cùng dùng một mùi hương. Hương thơm giống nhau chỉ xuất hiện khi hai người là vợ chồng hoặc người yêu, dùng chung hương để thể hiện sự gắn kết.
Hương “Tiêu Quang Lãnh” của hắn được điều chế riêng từ năm xưa, chỉ dành cho mình hắn. Nay nàng lại nói muốn làm một chiếc giống hệt để dùng, chẳng phải đang ngầm ám chỉ điều gì đó?
Có phải Lục Đồng không nhận ra ý nghĩa đặc biệt của chuyện này.
Tất nhiên là nàng không biết.
Lục Đồng lớn lên trên đỉnh Lạc Mai Phong, hiểu biết về tập tục xã hội ít ỏi đến đáng thương, cũng không mấy quan tâm đến chuyện nam nữ. Thời còn ở huyện Thường Vũ, nàng chưa từng thấy ai đeo túi thơm, càng không biết ý nghĩa liên quan đến “hương tình nhân” kia. Chỉ thấy Bùi Vân Ánh có vẻ không mấy sẵn lòng, không khỏi thấy hơi băn khoăn.
Trầm mặc một chút, nàng nhìn hắn, dò hỏi: “Bùi đại nhân, có phải là không tiện không?”
Tối qua muốn hắn tiết lộ bí mật Thái Sư phủ, hắn cũng không ngần ngại đến thế này, vậy mà chuyện nhỏ thế này lại do dự.
“Đúng là không tiện thật.” Hắn dời mắt, lạnh nhạt nói: “Ta không biết chính xác công thức. Để sau hãy nói.”
Lời nói qua loa có lệ… xem ra đúng là không muốn.
Lục Đồng cảm thấy tiếc nuối, có lẽ công thức này thực sự rất quý. Nhưng ép người là không đúng, nếu hắn đã không muốn thì thôi.
Nàng không nói thêm nữa.