Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 157: Chọc giận hắn 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:35:21
Lượt xem: 22

Thanh Phong đánh xe ngựa đến, Bùi Vân Ánh đưa nàng ra cổng phủ, đợi nàng lên xe ngựa, nhìn chiếc xe khuất bóng trong màn đêm, hắn mới quay người đi vào. Vừa đi được vài bước, đã thấy Bùi Vân Thục vội vàng từ nhà bên cạnh chạy ra, nhìn về phía xe ngựa đã đi xa, mặt đầy vẻ tiếc nuối.

“Sao tỷ lại ra đây?” Bùi Vân Ánh hỏi.

Bùi Vân Thục lườm hắn một cái, giọng trách móc: “Chẳng phải đã nói đệ đích thân tiễn Lục đại phu về y quán sao? Sao lại để người khác đưa?”

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ “đích thân”.

Bùi Vân Ánh cười lười biếng, không trả lời câu hỏi của nàng, lại thấy trên tay Bùi Vân Thục ôm một chiếc hộp, chiếc hộp trông có chút quen mắt, liền khẽ giật mình: “Đó là gì vậy?”

Bùi Vân Thục cúi đầu: “Ta cũng đang định nói với đệ đây chuyện này. Hôm nay Lục đại phu đến, mang quà cho Bảo Châu. Ta còn tưởng là ít thảo dược hoặc đặc sản quê nhà, nên không từ chối. Đợi nàng ấy đi rồi, Phương Tư mở ra mới phát hiện không phải. Đệ xem—”

Trong lúc nói, nàng đã mở hộp, bên trong lộ ra một đôi bướm vàng xinh đẹp.

Đôi bướm nằm trên nền lụa đen, đôi cánh mỏng manh mở rộng, cánh bướm được điểm xuyết bằng những viên đá quý hồng tinh xảo, dưới ánh đêm lấp lánh rực rỡ, nhìn qua đã biết là món đồ giá trị.

Bùi Vân Thục tiếp lời: “Ta nghĩ Lục đại phu giờ làm việc ở Y Quan Viện, bổng lộc chắc cũng không cao. Món quà này thực sự quá quý giá, có nên tìm cơ hội trả lại không… A Ánh, A Ánh, đệ có đang nghe ta nói không?”

Bùi Vân Ánh hoàn hồn, nhìn đôi bướm vàng như sắp bay trên nền lụa đen kia, rất lâu sau, khẽ cười.

“… Quả nhiên không chịu nợ ân tình của người khác.”

Cặp bướm vàng cuối cùng vẫn được Bùi Vân Thục nhận lấy.

Bùi Vân Ánh nói với nàng: "Chỉ là một món trang sức, đã là tâm ý dành cho Bảo Châu thì cứ nhận. Sau này ta sẽ tìm cơ hội khác để trả món ân tình này cho Lục Đồng cũng không muộn."

Bùi Vân Thục suy nghĩ một lúc cũng thấy đúng. Việc trả lại quà người khác tặng thường sẽ khiến đối phương phật ý. Nếu đã biết sẽ có cơ hội khác trong tương lai, nàng quyết định giữ lại món quà này.

Sau khi Phương Tư đỡ Bùi Vân Thục trở về phòng, Bùi Vân Ánh cũng vào trong.

Đèn trong thư phòng vẫn sáng, dầu trong đèn đồng vẫn còn chút ấm. Hắn đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là cảnh tượng bừa bộn khắp nơi.

Những khối gỗ trong tháp gỗ bị Lục Đồng làm đổ nằm vương vãi khắp sàn. Thư phòng của hắn trước giờ vốn bài trí đơn giản, thậm chí có lúc còn quá trống trải. Đây là lần đầu tiên nó trở nên hỗn loạn như vậy, nhưng chính điều đó lại làm giảm bớt cảm giác trống trải, mang đến một sự ấm áp nhộn nhịp.

Người thanh niên cúi người, nhặt những khối gỗ rơi vãi.

Tháp gỗ này hắn đã xây từ rất lâu, từng khối một, qua nhiều năm mới thành.

Vì hắn không để ai bước vào thư phòng, nên tháp gỗ vẫn nguyên vẹn như thế suốt nhiều năm.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Ai ngờ, lần đầu tiên để Lục Đồng bước vào, nó lại bị nàng làm đổ.

Chỉ một cái chạm nhẹ, tháp gỗ nhỏ như một ngọn núi nhỏ ấy đổ xuống như thác nước, sụp đổ không chút lưu tình.

“Xin lỗi, ta sẽ dựng lại cái khác cho ngài.”

Người phụ nữ đứng trước bàn, miệng nói lời xin lỗi, nhưng giọng điệu không hề có chút áy náy. Nàng bình thản như thể mình mới là chủ nhân của thư phòng này, còn hắn là một kẻ không mời mà đến.

Lời xin lỗi nghe có vẻ bất cần nhưng lại thẳng thắn.

Một lát sau, hắn đứng thẳng dậy, đặt khối gỗ vừa nhặt lên bàn, thở dài không thành tiếng.

"Tự mình làm bậy, không sống yên nổi."

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Những phiền muộn của Bùi Vân Ánh, Lục Đồng hoàn toàn không hay biết.

Có lẽ sự quen thuộc của y quán khiến nàng an tâm, hoặc cũng có thể sự phấn khích vì ngày mai có thể tiếp cận bí mật của Thích Ngọc Đài khiến nàng thoải mái, tối hôm đó, nàng ngủ rất say.

Sáng hôm sau, khi Lục Đồng tỉnh dậy, Ngân Tranh đã cầm sẵn y phục đứng trước giường nàng, nụ cười tràn đầy sự kiên trì.

“cô nương hôm nay phải đi ra ngoài với Bùi Điện Soái, mặc bộ đồ mới này đi. Nếu không, đợi sau này trời nóng hơn, cô nương lại suốt ngày ở Y Quan Viện, chẳng có cơ hội mặc nữa.”

Lục Đồng: "..."

Hôm qua, khi nàng đến Bùi phủ Vân Thục để khám cho nàng ấy và Bảo Châu, vì phải mang theo hòm thuốc nên nàng vẫn mặc bộ y phục cũ thường ngày. Điều này khiến Ngân Tranh có phần thất vọng.

Thế nhưng, khi biết hôm nay nàng sẽ ra ngoài cùng Bùi Vân Ánh, trong lòng Ngân Tranh lại tràn đầy kỳ vọng.

Nàng kéo Lục Đồng ngồi xuống trước gương trang điểm, như một người mẹ tỉ mỉ sửa soạn cho con gái. Vừa chải tóc, nàng ấy vừa nói: “cô bé Tống Tiểu Muội ở tiệm giày lụa năm nay đã gần mười lăm tuổi. Hồi trước ta nhờ thợ may Cát làm y phục cho cô nương, đưa cho bà ta xem qua mấy mẫu vẽ, bà ấy liền bảo ta vẽ vài cái cho Tiểu Muội.”

“... Mỗi lần thấy Tống Tiểu Muội ăn mặc xinh xắn, ta lại nghĩ, bộ đồ này mặc trên người cô nương chắc chắn sẽ đẹp hơn. Giờ cuối cùng cô nương cũng trở về, thật không uổng công.”

Lục Đồng để mặc nàng ấy sửa soạn, khẽ nói: “Ta không phải ra ngoài dạo chơi.”

Hôm nay nàng sẽ đến trà viên để tìm hiểu chuyện của Thích Ngọc Đài, việc mặc gì, đeo gì thật sự chẳng có ý nghĩa gì.

“Tiểu Bùi đại nhân dù sao cũng là đàn ông,” Ngân Tranh vừa chải tóc cho nàng vừa nói, “trông có vẻ khó gần, lại đầy mưu kế, nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nếu cô nương ăn mặc xinh đẹp, biết đâu có thể khiến ngài ấy quỳ dưới váy người mà xưng thần, hoặc đơn giản là chiếu cố người nhiều hơn một chút, thậm chí còn cung cấp thêm manh mối cho người.”

Chưa đợi Lục Đồng lên tiếng, nàng ấy lại nói tiếp: “Đàn ông mà, cô nương có thích hay không là chuyện khác, nhưng có dùng được hay không mới là quan trọng. Không cần quá kháng cự.”

Lục Đồng im lặng.

Bùi Vân Ánh là người ngoài lạnh trong nóng, không giống kiểu người dễ bị sắc đẹp làm xiêu lòng. Không phải vì hắn giả tạo, chỉ đơn giản là hắn không bận tâm đến những chuyện tình cảm này.

Hắn sẽ trở thành “người dưới váy” của nàng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-157-choc-gian-han-2.html.]

Lục Đồng không nghĩ mình có sức hấp dẫn như vậy.

Một thanh kiếm dù đẹp đến đâu cũng chỉ là một món vũ khí.

Có thể gây tổn thương, nhưng không biết yêu thương.

Nhưng những lời này nói với Ngân Tranh cũng vô ích, vì vậy Lục Đồng chỉ giữ im lặng.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng Ngân Tranh cũng sửa soạn xong cho Lục Đồng. Nàng phủ một lớp phấn nhẹ lên mặt Lục Đồng, giúp Lục Đồng mặc chiếc váy dài màu phấn hồng thêu hoa văn khói mây, sau đó kéo nàng đến trước gương.

“Cô nương xem, có phải rất hợp không?”

Lục Đồng nhìn vào gương.

Trong chiếc gương đồng, một cô gái trẻ mặc váy dài, da trắng như tuyết, trầm lặng nhìn chính mình.

Nàng cảm thấy có chút xa lạ.

Ngân Tranh thấy thần sắc nàng ngơ ngẩn thì bật cười, đẩy nàng ra cửa. Miêu Lương Phương đang ngồi trước tủ thuốc phân loại dược liệu, Đỗ Trường Khanh tựa vào tủ chán nản xem sổ sách. Nghe thấy tiếng động, họ đều ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt lập tức dừng lại.

“Wow!” A Thành trợn to mắt, quăng chổi xuống đất, chạy đến xoay quanh Lục Đồng: “Bộ váy mới của Lục đại phu đẹp quá!”

Trước đây ở Nhân Tâm Y Quán, nàng chưa từng trang điểm, quần áo cũng là loại đơn giản, dễ dàng cho việc sắp xếp thuốc. Nay hiếm khi mặc một bộ cầu kỳ, mọi người lập tức cảm thấy mới mẻ.

Miêu Lương Phương ngẩng đầu khỏi đống dược liệu, nheo mắt nhìn kỹ, khen ngợi: “Tiểu Lục mặc thế này trông lanh lợi hơn hẳn! Con gái trẻ trung, phải mặc đồ tươi sáng thế này mới hợp!”

“Đương nhiên rồi,” Ngân Tranh rất đắc ý, “Vải mới nhập ở nhà thợ may Cát, may mà ta nhanh tay lấy được, chưa tới hai ngày đã hết sạch. Kiểu dáng cũng do ta vẽ, chẳng thua gì mấy cửa hàng may sẵn ở kinh thành!”

Mọi người gật đầu tán thưởng.

Chỉ có Đỗ Trường Khanh nhíu mày, nhìn Lục Đồng đầy nghi hoặc: “Sáng sớm mặc đẹp thế này, định đi đâu?”

Lục Đồng đáp: “Có chút việc ở Y Quan Viện cần xử lý.”

“Một mình à? Có ai đi cùng không? Nam hay nữ? Đi đâu?”

Hắn hỏi dồn, khiến Ngân Tranh lườm: “Đỗ chưởng quầy, ngài đừng phá hỏng không khí nữa.”

“Phá hỏng gì chứ? Ngươi không hiểu,” Đỗ Trường Khanh bước ra, “Ở Thịnh Kinh này kẻ xấu không ít. Lục đại phu là con gái mới lớn, không biết lòng người, ta sợ nàng ấy kết bạn không cẩn thận. Hơn nữa nhìn nàng ấy thế này mà giống đang đi làm việc sao? Không được, đứng lại, nói rõ cho ta xem…”

Ngân Tranh ra hiệu cho A Thành, hai người lập tức xông lên, mỗi người giữ một bên, ôm chặt lấy Đỗ Trường Khanh. Ngân Tranh quay đầu nói với Lục Đồng: “cô nương mau đi, muộn là có người chờ phải đấy.”

Đỗ Trường Khanh tức giận: “Ai chờ? Ta phải xem thử mới được!”

Ngân Tranh đáp: “Xem cái gì mà xem, vị hôn phu của người ta liên quan gì đến Đỗ chưởng quầy!”

Đỗ Trường Khanh ngẩn người: “Hôn phu?”

Lục Đồng không bận tâm đến cảnh tượng ồn ào phía sau, xách váy rời khỏi y quán, Miêu Lương Phương cười vui vẻ vẫy tay: “Tiểu Lục, đi sớm về sớm nhé!”

Sự huyên náo sau lưng dần xa.

Khi đến cuối phố Tây, quả nhiên có một chiếc xe ngựa dừng bên đường. Thanh Phong ngồi trên lưng ngựa phía trước, thấy nàng liền cúi chào: “Lục đại phu.”

Lục Đồng đáp lễ.

Hôm qua nàng đã hẹn với Bùi Vân Ánh rằng sau giờ Tỵ sẽ đợi ở cổng phố Tây. Nàng không muốn để hắn chờ trước y quán, tránh để Đỗ Trường Khanh thấy rồi hỏi han phiền phức.

Hơn nữa, người của Bùi Vân Ánh rất nổi bật, nếu dừng ở cổng y quán quá lâu dễ bị người khác chú ý. Hôm nay bọn họ có việc quan trọng, tốt nhất là nên hành sự kín đáo.

Đang nghĩ ngợi, rèm xe ngựa bỗng được vén lên, khuôn mặt của Bùi Vân Ánh hiện ra từ phía sau rèm. Ánh sáng chiếu lên y phục của hắn, tôn lên gương mặt như sao trời, môi như hoa đào, vô cùng anh tuấn.

Hắn nhướng mày: “Lục đại phu đến hơi trễ.”

Lục Đồng đáp: “Xin lỗi.”

Thực ra, nếu không nhờ Ngân Tranh và A Thành ngăn cản Đỗ Trường Khanh, nàng còn có thể trễ hơn nữa.

Bùi Vân Ánh gật đầu, ánh mắt bất chợt dừng lại trên người nàng, thoáng sửng sốt.

Dưới ánh sáng ban ngày, cô gái không mang theo hòm thuốc, chỉ mặc một chiếc váy màu phấn nhạt thêu hoa bướm, cổ tay và cổ áo được thêu họa tiết bướm trắng, mái tóc đen buông xuống vai, trên búi tóc cài một cây trâm gỗ bông dâm bụt.

Ngày thường, nàng luôn mặc quần áo màu lạnh, rất ít khi mặc đồ sáng màu như hôm nay. Bộ đồ này làm giảm đi vẻ trầm lặng thường thấy, thay vào đó là nét dịu dàng duyên dáng. Hai dải lụa hồng nhạt bên tai tôn lên gương mặt như tranh vẽ, ánh mắt rạng rỡ, như một bông trà hồng e ấp giữa ngày xuân, tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác hẳn thường ngày.

Ánh mắt Bùi Vân Ánh khẽ d.a.o động: “Hôm nay nàng…”

Lục Đồng nhìn hắn: “Hôm nay ta làm sao?”

Hắn khựng lại một chút, khóe môi nhếch lên: “Không có gì.”

Người này thật khó hiểu.

Lục Đồng không nói thêm, xách váy định bước lên xe ngựa, nhưng xe ngựa quá cao, mà chiếc váy mới do thợ may Cát làm lại khá bất tiện khi di chuyển. Thấy nàng có chút khó khăn, Bùi Vân Ánh liền một tay vén rèm, một tay đỡ lấy cánh tay nàng, kéo nàng lên xe.

Khi đã ngồi vào trong xe, rèm được buông xuống, Lục Đồng nhìn Bùi Vân Ánh, hỏi: “Bùi đại nhân, chúng ta giờ sẽ đi trà sơn sao?”

Hắn gật đầu, hướng ra ngoài, nói với Thanh Phong: “Đi thôi.”

Loading...