ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 155: Đến Bùi phủ 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:28:58
Lượt xem: 20
Miêu Lương Phương càng thêm khó hiểu: “Vậy tại sao đột nhiên ngươi lại nhắc đến chuyện này?”
Lục Đồng vốn không có liên quan gì tới phủ Thái sư, nay lại hỏi về Thích Ngọc Đài. Năm xưa khi ông làm Viện sử, các lão y quan đã nhiều lần nhắc nhở ông phải cẩn thận. Giờ đây, Lục Đồng vừa mới bước chân vào Y Quan Viện…
Ông không biết nàng định làm gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ.
“Tiểu Lục, không phải ngươi có khúc mắc gì với phủ Thái sư đấy chứ?”
Lục Đồng ngẩng đầu, nhìn Miêu Lương Phương, mỉm cười.
“Chỉ là đọc qua y án, có vài điểm ta chưa hiểu rõ, nên mới hỏi tiên sinh. Tiên sinh yên tâm,” giọng nàng bình thản, “ta chỉ là một y quan nhỏ bé, lời nói nhẹ tựa lông hồng, có thể làm được gì chứ.”
Câu này quả thật không sai. Nhà họ Thích quyền thế ngút trời, còn Lục Đồng chỉ là một nữ y nhỏ bé. Đừng nói là gây chuyện, có khi còn khó lòng gặp được người trong phủ. Hai bên quả là cách biệt như trời với vực.
Miêu Lương Phương nghe vậy, cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
“Nhưng mà,” Lục Đồng ngừng lại rồi hỏi tiếp, “tiên sinh có biết việc Thích Ngọc Đài ghét chim họa mi không?”
“Ghét họa mi?” Miêu Lương Phương ngẩn người. “Chưa từng nghe nói. Cha cậu ta ngày trước chẳng phải rất thích nuôi chim sao? Trong phủ còn mời riêng người chăm sóc chim. Có lúc, một con chim thôi mà tốn kém bằng chi phí cả năm của một gia đình thường dân, thật là xa hoa.”
Lục Đồng khẽ gật đầu.
Cũng phải thôi, mười năm trước Miêu Lương Phương đã rời Y Quan Viện, còn y án ghi lại việc Thôi Mân lần đầu chẩn bệnh cho Thích Ngọc Đài là chuyện của năm năm trước.
Khi ấy, Miêu Lương Phương không còn làm Viện sử, nên tất nhiên không thể biết được.
Sau đó, hai người trò chuyện thêm một lúc. Miêu Lương Phương hỏi thăm tình hình của Lục Đồng ở Y Quan Viện. Thấy trời đã tối, ông chống gậy trở về.
Lục Đồng đứng dậy trở về nhà chính, thấy Ngân Tranh đang dọn dẹp rương hòm bên giường.
Nghe tiếng động, Ngân Tranh quay đầu lại: “cô nương, tiên sinh về rồi à?”
Lục Đồng khẽ đáp: “Ừ.”
“Vậy vừa hay, ts có làm hai chiếc váy mới cùng mấy bông hoa lụa. cô nương thử xem.” Vừa nói, nàng vừa lấy vài chiếc váy mới từ trong rương ra.
Lục Đồng chăm chú nhìn.
Những chiếc váy được may từ vải tốt, tuy không sánh được với những chất liệu cao cấp mà các tiểu thư nhà quan thường dùng, nhưng đường kim mũi chỉ lại rất tinh tế và đẹp mắt.
Ngân Tranh cười nói: “Vài tháng trước tiệm của ông thợ may Cát có nhập nhiều loại vải mới. Ta thấy rất hợp với người, nên tự phác thảo mẫu rồi chọn màu tươi tắn một chút, nhờ ông ấy may thành mấy chiếc.”
“Còn có hai đôi giày lụa mua từ tiệm của Tống tẩu nữa. Người thử xem, nghe nói Y Quan Viện mỗi ngày đều mặc đồng phục, chẳng có gì đẹp mắt, thật là phí mất khuôn mặt xinh đẹp của người.”
Ngân Tranh líu lo như chim chích chòe, vừa cầm váy ướm thử lên người Lục Đồng, vừa cười tươi rói, hoàn toàn không còn vẻ giận dỗi hôm Lục Đồng đuổi nàng đi cùng hộp bạc.
Nhớ tới hộp bạc đó, nét mặt Lục Đồng mềm lại.
Nàng nói khẽ: “Sao lại làm nhiều như vậy? Bạc còn đủ không?”
“Đủ mà!”
Giọng Ngân Tranh đầy phấn khởi: “Đỗ chưởng quầy bây giờ kiếm được tiền rồi nên hào phóng lắm, lương tháng ai cũng tăng cả. Ta ăn ở trong y quán, có tiêu gì mấy đâu. Hơn nữa, chừng này đã là gì. Chỉ là ta sợ cô nương vào Y Quan Viện có thể béo lên hay gầy đi, số đo thay đổi, sợ may không vừa, nếu không ta còn muốn làm thêm nữa.”
Nàng cầm chiếc váy lụa thêu hoa màu phấn ướm thử, hài lòng gật đầu: “Ngày mai cô nương không phải tới phủ của vương phi… à không, là phủ tiểu thư nhà họ Bùi để chẩn mạch sao? Mặc chiếc váy này vừa khéo, khỏi để người ta nói giờ người làm quan lĩnh lương mà còn tiếc tiền mua váy mới.”
Lục Đồng khựng lại.
Dịp nghỉ này, ngoài việc về y quán thăm Ngân Tranh và mọi người, nàng còn định ghé thăm Bùi Vân Thục.
Đã một thời gian dài nàng không gặp mẹ con họ. Việc điều trị độc “Tiểu Nhi Sầu” của Bảo Châu đã giải quyết được phần lớn, nhưng vì tuổi còn nhỏ, cô bé vẫn cần bồi dưỡng thêm.
Ban đầu, nàng cũng định như vậy.
Nhưng…
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Có lẽ, vẫn còn những chuyện khác đang chờ nàng xử lý.
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Sáng hôm sau, trời trong vắt không gợn mây.
Tại phủ nhà họ Bùi ở hẻm Đông Ngô, từ sớm, tiếng khóc trẻ con đã vang lên trong sân.
Một người hầu gái nhanh chóng vào phòng, vừa hát ru vừa bế cô bé trong nôi lên, nhẹ nhàng đong đưa. Nàng ta tiện tay dặn những người khác mở cửa sổ để không khí lưu thông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-155-den-bui-phu-2.html.]
Giữa sân, những khóm hoa đỗ quyên nở rộ, đỏ rực một góc trời. Dưới giàn hoa, một người phụ nữ trẻ vận áo lụa mềm vàng nhạt, kết hợp với váy lụa màu ngọc, dáng vẻ đoan trang., khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt sáng và sắc nét, toát lên sự thanh tú khiến ai nhìn cũng thấy thân thiện.
Nghe tiếng khóc, người phụ nữ đặt chiếc bình tưới hoa trên tay xuống, đi vào trong phòng, bế đứa bé từ tay người hầu, nhận ra con mình đã tè ướt tã. Nàng vội vàng thay tã, lúng túng loay hoay khiến hai người hầu đứng bên cạnh phải phì cười.
Đó chính là Bùi Vân Thục, trưởng nữ của phủ Chiêu Ninh Công.
Khi xưa, sau khi hòa ly với Văn Quận Vương, Bùi Vân Thục không trở về nhà mẹ đẻ mà chuyển tới căn nhà bên cạnh biệt phủ của Bùi Vân Ánh. Căn nhà này do chính Bùi Vân Ánh mua cho nàng. Tuy không rộng lớn xa hoa như phủ Văn Quận Vương, nhưng lại thanh nhã, tiện nghi. Bùi Vân Ánh còn sắp xếp người bảo vệ, người hầu đầy đủ. Với sự hỗ trợ sát bên của đệ đệ, cuộc sống của nàng thậm chí còn tự do tự tại hơn cả lúc chưa lấy chồng.
Ban đầu, Bùi phu nhân Giang Uyển từng khuyên nhủ nàng nên về nhà để tránh điều tiếng dư luận. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh người hầu nhà họ Bùi bị đuổi ra khỏi cửa bởi thuộc hạ của Bùi Vân Ánh, bà đành bỏ cuộc, không quay lại nữa.
Không ai quấy rầy, ngày tháng của Bùi Vân Thục trôi qua thật yên bình. Nàng chuyên tâm nuôi nấng Bảo Châu, nhìn con lớn lên từng ngày, lòng mãn nguyện hơn bao giờ hết.
Lúc nàng đang dỗ con gái trong tay, một người hầu đến báo: “Phu nhân, Lục Đại phu của Nhân Tâm Y Quán đã đến.”
Nghe vậy, gương mặt Bùi Vân Thục sáng lên, vui vẻ nói: “Mau mời đại phu vào!”
Lục Đồng vừa đến Bùi phủ, đã được nha hoàn dẫn vào ngay. Người dẫn đường là một hầu gái bên cạnh Bùi Vân Thục, tên là Phương Tư.
Đêm Trung thu trước đó, khi giúp Bùi Vân Thục kích sinh, Phương Tư luôn ở bên cạnh Bùi Vân Thục, dường như là người do Bùi Vân Ánh sắp xếp. Khi đó, Phương Tư còn giữ thái độ nghi ngờ và phòng bị với Lục Đồng, nhưng bây giờ nhìn lại, đã thân thiết hơn nhiều.
“Phu nhân nghe nói Lục đại phu sẽ đến từ tối qua, sáng nay đã dậy từ rất sớm để chờ.” Phương Tư mỉm cười nói: “Hiện tại người vẫn đang chờ trong viện, tiểu thư cũng vừa mới tỉnh.”
Đi qua hành lang và hồ sen, vừa bước vào viện, đã nghe thấy giọng nói vui vẻ vang lên dưới giàn hoa: “Lục đại phu!”
Lục Đồng ngước mắt lên.
Bùi Vân Thục giao Bảo Châu trong tay cho bà v.ú bên cạnh, mỉm cười nói: “Cuối cùng ngài cũng tới.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng gật đầu: “Phu nhân.”
Bùi Vân Thục liền vỗ nhẹ vào tay nàng, giả vờ trách móc: “Lại gọi sai rồi, chẳng phải đã nói gọi ta là tỷ tỷ là được rồi sao? Muội cứu mạng Bảo Châu, ân tình này sánh bằng cha mẹ, sao lại còn giữ khoảng cách với ta?”
Sau đó, nàng kéo tay Lục Đồng, chỉ vào cô bé trong tay bà vú: “Muội xem, có phải lớn hơn nhiều không?”
Lục Đồng nhìn sang đứa bé trong chiếc khăn quấn.
Trẻ con thay đổi từng ngày, nàng vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Bảo Châu khi vừa mới sinh ra, đỏ hồng, gầy gò như một chú mèo con chưa lớn. Vậy mà giờ đây, chưa đầy nửa năm, cô bé đã tròn trịa, trắng trẻo như cô bé trong bức tranh Tết. cô bé giống mẹ, da trắng như tuyết, đôi mắt đen láy to tròn, nhìn Lục Đồng đầy tò mò.
Lục Đồng không kìm được đưa tay ra, Bảo Châu cũng vươn bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình tới, nắm chặt lấy ngón tay của nàng, rồi như thể hài lòng với chiến thắng này, cười khúc khích.
Lục Đồng hơi sững sờ.
Bàn tay ấy rất mềm.
Bàn tay mềm mại dùng hết sức để nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhưng lại giống như bàn chân mèo chạm vào lòng người, dù là người cứng rắn đến đâu cũng sẽ bị làm mềm lòng.
Nàng từng chữa trị cho rất nhiều người, đã từng nhìn qua sinh tử, nhưng có lẽ vì sự sống mới này liên quan đến nàng, nàng tự mình chứng kiến một hạt giống mỏng manh phá đất vươn lên, lớn mạnh từng ngày, trong lòng bỗng cảm thấy một cảm giác khó tả.
Bên tai vang lên tiếng cười của Bùi Vân Thục: “Bảo Châu rất thích muội.”
Lục Đồng rút tay lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của đứa bé: “Con bé giống Vân Thục tỷ.”
Nụ cười trên mặt Bùi Vân Thục càng rạng rỡ: “Ai cũng nói vậy.” Rồi nhìn sang Lục Đồng, nghĩ một lúc nói: “Nếu sau này lớn lên, con bé có thể vừa xinh đẹp vừa thông minh như Lục đại phu, ta cũng đã mãn nguyện.”
Lục Đồng đỏ mặt: “Vân Thục tỷ nói đùa rồi.”
“Là thật mà.”
Bùi Vân Thục bảo bà v.ú bế Bảo Châu ra nôi phơi nắng, rồi kéo Lục Đồng ngồi xuống bàn nhỏ dưới giàn hoa: “Lần trước nghe nói muội đỗ đầu kỳ thi xuân, trong lòng ta rất vui. Vốn muốn mang lễ đến tận nơi chúc mừng, nhưng Bảo Châu còn quá nhỏ, ta không thể rời xa con bé, mà con bé lại còn bé quá, ta cũng không tiện mang theo, nên chỉ có thể nhờ người mang lễ vật đến cho muội.”
“... Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy không yên.”
Lục Đồng lắc đầu: “Vân Thục tỷ không cần để tâm, hơn nữa những lễ vật đó đã rất hậu hĩnh rồi.”
“Làm sao sánh được với ân cứu mạng của muội chứ.” Bùi Vân Thục vừa nói vừa cười: “Sau đó ta nghĩ, thôi thì đợi muội được nghỉ định kỳ, có thời gian rảnh rỗi, ta sẽ đến tìm muội. Cuối cùng cũng đến ngày này. Hôm nay muội cứ ở lại đây, ta đã bảo nhà bếp làm vài món ngon, xem như bù lại lời chúc mừng đã nợ lâu như vậy, được không?”
Trước sự nhiệt tình của nàng, Lục Đồng không tiện từ chối, liền đáp: “Được.”
Bùi Vân Thục vui mừng, nhưng rất nhanh sau đó, nàng như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn ra phía sau.
Lục Đồng hỏi: “Sao vậy?”
“Kỳ lạ,” Bùi Vân Thục nói, “Hôm nay A Ánh được nghỉ, mấy ngày trước ta đã bảo người nhắn với nó, hôm nay cùng ngồi ăn một bữa. Cũng định nhờ nó ở gần Y Quan Viện thì tiện chiếu cố muội một chút."
“Y quán và phủ Điện Soái không cách xa nhau, muội vừa vào, chắc chắn còn nhiều thứ chưa quen. Nó ở gần, giúp đỡ một chút cũng là điều nên làm.”
“Vừa rồi ta đã sai người đi gọi rồi,” Bùi Vân Thục tỏ vẻ nghi hoặc, “Sao bây giờ vẫn chưa thấy trở về?”