Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 154: Về nhà mẹ 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:28:52
Lượt xem: 18

Hôm nay, Nhân Tâm Y Quán thật náo nhiệt.

Từ sáng sớm, Đỗ Trường Khanh đã dẫn A Thành đi tới quán thịt Đới Ký ở miếu Đông Thành để mua thịt.

Ngân Tranh và Miêu Lương Phương đang lau chùi trong y quán. Miêu Lương Phương đứng ngoài cửa nhìn Ngân Tranh trèo lên ghế lau tấm biển treo trước cửa.

Ở tiệm cắt may đối diện, thợ may Cát đang dọn quán, thấy y quán bận rộn bèn tò mò hỏi: “Ngân Tranh cô nương dậy sớm thế, hôm nay có khách quý nào đến sao?”

Ngày thường có thấy Nhân Tâm Y Quán làm lớn thế này đâu.

Ngân Tranh đứng trên ghế, quay đầu cười với thợ may Cát: “Hôm nay cô nương nhà chúng ta nghỉ, sẽ về y quán!”

À, thì ra là Lục Đại phu về y quán!

Thợ may Cát bừng tỉnh, lại nhìn Miêu Lương Phương đang cẩn thận sắp xếp những hũ thuốc trước cửa, không kìm được mà lẩm bẩm: “Về thì về, mà làm như đón dâu mới về nhà mẹ đẻ vậy.”

Tống tẩu từ tiệm giày lụa bước ra, lườm hắn một cái: “Nhân Tâm Y Quán chính là nhà của Lục Đại phu, chẳng phải về nhà mẹ đẻ thì là sao!”

Nói rồi bà đi tới trước cửa y quán, gọi Ngân Tranh lại, đưa cho nàng một giỏ nhót vàng tươi mới hái: “Hôm qua ta nghe Đỗ chưởng quầy nói Lục Đại phu… à không, là Lục y quan sắp về. Ông nhà ta hái nhót trong vườn, ngọt lắm, mang vào rửa rồi mời Lục y quan ăn thử nhé.”

Ngân Tranh từ chối: “Thế này sao được…”

“Sao lại khách sáo thế?” Tống tẩu liền giận, “Đừng nói làm quan rồi thì coi thường mấy người hàng xóm chúng ta nhé. Lúc nào có thời gian nhớ bảo Lục y quan qua chọn vài đôi giày mới ở tiệm nhà ta. À, mà này…” Bà ghé sát lại thì thầm: “Lục y quan vào hoàng thành rồi, chắc quen không ít thanh niên tài giỏi. Nếu có ai hợp thì đừng chỉ để ý cho góa phụ Tôn, để ý cho tiểu muội nhà ta chút nhé.”

Ngân Tranh cười gượng hai tiếng, khó khăn lắm mới tiễn được Tống tẩu đi thì bên kia Miêu Lương Phương lại gọi nàng.

Lão đại phu đang ngồi xổm trước cửa y quán, chăm chú nhìn một hàng hũ thuốc bày lộn xộn trên quầy, cẩn thận hỏi: “Ngân Tranh cô nương, nàng bảo mấy cái hũ này nên bày thế nào thì đẹp? Xếp thành hình bông hoa hay xếp thành bốn chữ ‘Hoan nghênh về nhà’?”

Ngân Tranh: “…”

Thợ may Cát bảo rằng Lục Đồng về y quán làm như đón dâu mới về nhà mẹ đẻ, tuy hơi phóng đại, nhưng thật ra cũng không khác là bao.

Hai ngày trước, Lục Đồng nhờ người báo rằng từ hôm nay nàng được nghỉ, sẽ về y quán. Nghe được tin này, cả Nhân Tâm Y Quán lập tức bận rộn cả lên.

Đỗ Trường Khanh trước đó mấy ngày đã hỏi thăm mấy người bạn mở quán ăn của mình, soạn sẵn một thực đơn đón Lục Đồng về quán… không, là về nhà, dẫn A Thành đi chợ mua nào gà, nào cá, tưng bừng hơn cả Tết.

Ngân Tranh và Miêu Lương Phương sửa chữa lại bàn ghế khập khiễng trong tiệm, mấy lá cờ ghi “Thuốc đến bệnh khỏi” vốn được A Thành lau chùi đến mười lần một ngày, giờ chẳng cần lau nữa. Nếu không phải Ngân Tranh cản lại, có khi Đỗ Trường Khanh còn đòi tỉa bớt lá trên cây mận trước cửa.

Ngày Lục Đồng không ở đây, y quán vẫn mở đều đặn, chẳng ai thấy thiếu vắng điều gì. Nhưng khi nàng sắp trở về, nỗi nhớ nhung như nước lũ tràn bờ, không cách nào ngăn lại.

Họ đều mong ngóng từng giờ từng phút.

Nắng dần lên cao. Đỗ Trường Khanh và A Thành mang hai giỏ lớn đầy rau thịt trở về, rồi chui thẳng vào bếp bận bịu. Hương xương hầm dần dần bay lên, tỏa khắp Tây Nhai. Còn bên kia, thợ may Cát đã ăn xong bữa trưa mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Đồng trước cửa y quán.

Đỗ Trường Khanh sai A Thành ra đầu phố nhìn mấy lần, vẫn chẳng thấy ai. Tay hắn cầm chiếc muôi xào, đứng dưới gốc cây mận trước cửa y quán, giống như bà mẹ già chờ con gái về thăm nhà, lòng nóng như lửa đốt, nhíu mày lẩm bẩm: “Giờ này rồi, sao còn chưa về?”

Vừa nói xong, phía trước chợt vang lên tiếng bánh xe lăn.

Đỗ Trường Khanh phấn khởi, thấy chiếc xe ngựa cũ kỹ kêu lạch cạch, dừng lại trước cửa y quán.

Rèm xe được vén lên, một cô gái trẻ đeo hòm thuốc bước xuống.

“Lục…” Hai chữ còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã nghe tiếng Ngân Tranh phía sau: “cô nương!” Nàng đẩy hắn ra, chạy tới.

Lục Đồng vừa bước xuống xe, liền bị một người chạy tới ôm chặt lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-154-ve-nha-me-1.html.]

Giọng nghẹn ngào của Ngân Tranh vang lên bên tai: “Người cuối cùng cũng trở về!”

Nàng sững người, trước sự thân mật bất ngờ này, bỗng có chút bối rối, hồi lâu mới vỗ nhẹ lên lưng Ngân Tranh.

Miêu Lương Phương chống gậy đứng bên A Thành, còn Đỗ Trường Khanh buộc tạp dề trên người, kỳ quái nhìn nàng: “Về muộn thế? Cơm canh sắp nguội cả rồi. Ta cứ tưởng hôm nay Lục y quan không định về nữa chứ.” Rồi hắn liếc chiếc xe ngựa phía sau nàng vậy: “Lĩnh bổng lộc rồi, sao không thuê nổi một chiếc xe ngựa tử tế, đúng là mất mặt!”

Lục Đồng lặng người trong thoáng chốc.

Bộ dáng của Đỗ Trường Khanh lúc này thật giống hệt Tống tẩu dạy dỗ tiểu muội ở tiệm giày bên cạnh.

Người đã trở về, không còn lý do gì để đứng đợi ở cửa y quán nữa. Mọi người cùng Lục Đồng đi vào bên trong. Y Quán vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, bàn quầy thuốc sạch bóng, tấm cờ treo trên tường chính vẫn lấp lánh ánh vàng như xưa. Tuy nhiên, chữ viết trên giá thuốc đã được thay đổi.

Một tấm lụa trắng lớn được treo lên, vẫn là nét chữ thanh tao của Ngân Tranh, trên đó viết dòng chữ nhỏ nhắn đầy duyên dáng: “âm tình viên khuyết đô hưu thuyết, thả hỉ nhân gian hảo thì tiết - Trăng tròn hay khuyết chẳng cần quan tâm, chỉ vui vẻ giữa đời là được."

Lục Đồng chăm chú nhìn câu thơ, phía trước, Miêu Lương Phương quay lại mỉm cười nói: “Lục đại phu, những phương thuốc ngươi để lại, ta đã thử làm một phương. Dù năm nay không thể bán 'Xuân Thủy Sinh', nhưng các khoản thu của Y Quán vẫn rất khá.”

“Hạnh Lâm Đường bên cạnh đã đóng cửa, nên người dân ở Tây Nhai đều qua đây khám bệnh. Đôi lúc ta một mình bận không hết việc, may mà có A Thành và Ngân Tranh cô nương hỗ trợ.”

Đỗ Trường Khanh nghe vậy không hài lòng: “Nói thế là sao? Chẳng lẽ chủ tiệm không giúp gì sao? Đừng quên ai là người phát lương hàng tháng cho các người!”

Lời của hắn nhanh chóng bị mọi người phớt lờ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

A Thành kéo rèm lên, reo lên: “Lục đại phu, mau vào đi!”

Lục Đồng bước theo vào trong.

Tiểu viện dường như vẫn giữ dáng vẻ ngày xưa, những viên đá xanh được tưới nước rửa sạch, bóng loáng xanh rêu. Trước cửa sổ, cây mai được treo một chiếc đèn lồng vải đỏ. Có lẽ do là mùa xuân, những khóm đỗ quyên mà Ngân Tranh trồng dưới cửa sổ đều nở rộ, rực rỡ bên dưới lá chuối, tựa như những đám mây đỏ tươi.

Ngân Tranh kéo Lục Đồng vào phòng trong, cười nói: “Biết người sắp về, mấy ngày trước ta đã giặt chăn chiếu phơi khô, rồi thay mới hết rồi. Ta còn ra chợ hoa Quan Hạng mua hai bông trà mới.”

Lục Đồng nhìn theo hướng tay chỉ, thấy trên bàn cạnh cửa sổ có một chiếc bình sứ trắng, bên trong cắm hai bông trà tươi. Bên cạnh, một chiếc đĩa mây đựng đầy táo đen, hạt dẻ luộc và bánh cam. Cạnh đó còn có một ít kẹo đậu ai đó để sẵn.

Thấy Lục Đồng nhìn qua, Ngân Tranh liền nói nhỏ: “Là A Thành mua đấy, nói là người thích ăn ngọt nên đặc biệt ra tiệm trái cây mua cho người hai lạng.” Vừa nói, nàng vừa đưa một viên kẹo cho Lục Đồng: “Người nếm thử xem?”

Viên kẹo đơn giản, thậm chí có chút thô sơ, nằm gọn trong lòng bàn tay nàng. Lục Đồng cúi đầu, chậm rãi bóc giấy gói rồi đặt kẹo vào miệng.

Vị ngọt thuần khiết tan ra từ đầu lưỡi.

Lục Đồng bất giác lạc trong hồi ức.

Hồi còn ở huyện Thường Vũ, mỗi nửa tháng, Lục Khiêm từ thư viện trở về nhà, trong nhà cũng chuẩn bị y hệt như thế.

Cha mẹ nàng sớm chuẩn bị sẵn những món ăn mà Lục Khiêm thích, Lục Nhu dọn dẹp sân nhỏ sạch bóng hết lần này đến lần khác. Phần nàng, chẳng có việc gì để làm, chỉ ngồi bên bậc cửa chống cằm chờ đợi. Nàng biết, trước khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả đỉnh núi và con phố dài trước nhà, Lục Khiêm nhất định sẽ xuất hiện.

Huynh ấy sẽ luôn trở về trước lúc trời tối.

Mỗi lần như vậy, nàng lại nhảy cẫng lên, chạy quanh hòm sách của ca ca, chờ hắn rút ra từ trong n.g.ự.c một nắm kẹo đậu—thứ kẹo ngon nhất mà hắn mua từ tiệm tạp hóa trước cổng thư viện.

“... Cô nương?”

Tiếng gọi của Ngân Tranh kéo nàng về thực tại.

Lục Đồng giật mình, cảm thấy có chút lúng túng, ngập ngừng nói: “Ta không… mang gì về cho mọi người.”

Ngân Tranh ngây người trong chốc lát. Đỗ Trường Khanh đang định bước ra cửa nghe vậy, liền trượt chân suýt ngã. Hắn quay đầu lại, kinh ngạc: “Lục đại phu, cô ở Y Quan Viện bị chạm dây thần kinh à? Sao lại nói mấy lời vô lý thế này?”

Miêu Lương Phương đẩy hắn ra: “Thôi đi, bớt nói vài câu. Gà trong nồi còn đang hầm, đã quá trưa rồi vẫn chưa được ăn, nhanh bày cơm lên đi. Đừng để tiểu Lục đói.”

Loading...