ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 148: Hắc khuyển 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:17:01
Lượt xem: 22
Rời khỏi Kim phủ, Lục Đồng đến Phủ Điện Soái.
Đã đến hạn bảy ngày, hôm nay là ngày phải đổi phương thuốc mới cho các cấm vệ.
Chưa đến cửa Phủ Điện Soái, nàng đã nhìn thấy cấm vệ lần trước. Cấm vệ này vừa vào gọi một tiếng, tất cả cấm vệ đều ùa ra.
Những chàng trai trẻ nhìn thấy Lục Đồng thì rất vui, nhiệt tình đưa nàng vào nhà ngồi, người rót trà, người rót nước, còn có người lấy ra bánh mứt quả tích trữ lâu ngày. Trong Phủ Điện Soái nuôi năm trăm con vịt, lại bắt đầu ồn ào.
Xích Tiễn ôm kiếm đứng một bên, từ xa nhìn cô gái bị bao quanh ở trung tâm, không khỏi nhíu mày.
Hắn không giống những kẻ ngốc kia, mờ mắt vì sắc đẹp. Những kẻ ngốc đó chỉ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của nữ tử, nhưng lại không biết rằng đối phương có thể mặt không đổi sắc g.i.ế.c người đoạt của, giá họa, tựa như một mối nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối, không biết lúc nào sẽ gây nguy hiểm cho chủ tử...
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Người trong Phủ Điện Soái đều mù rồi.
Một cấm vệ trẻ tuổi hai tay cầm bó hoa dại không biết hái từ đâu, định chen vào đám đông, liền bị Xích Tiễn túm lại.
“Làm gì đấy?”
Xích Tiễn giật lấy bó hoa trong tay cậu ta, bó hoa này được phối trí tinh tế, đỏ đỏ trắng trắng, trên cành hoa buộc dải lụa hồng, được nam tử cao lớn cầm, nói là “thiết hán nhu tình” cũng không quá.
Cấm vệ đưa tay đoạt lại: “Trả cho ta!”
Xích Tiễn ném trả bó hoa, giọng đầy chán ghét: “Cái gì đây?”
“Ta định tặng Lục Y Quan đấy.” Cấm vệ ngâm nga, “Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, ngươi xem, bó hoa này có phải rất hợp với Lục Y Quan không?”
Lời này nghe còn chua xót hơn hai sọt mơ mà Tiêu Phó Sứ năm ngoái gửi đến Phủ Điện Soái.
Xích Tiễn cố nén buồn nôn, nhìn người ở trung tâm đám đông, không nhịn được mở lời: “Nàng có gì hay ho? Trước đây không phải chưa từng thấy nữ tử đến Phủ Điện Soái.”
Nói này không sai.
Vì người trong Phủ Điện Soái toàn là võ vệ trẻ tuổi, thân thủ bất phàm, mấy năm qua từng làm không ít việc “anh hùng cứu mỹ nhân.”
Lục Đồng không phải là nữ tử đầu tiên đến Phủ Điện Soái này.
Có những nữ tử từng đến để cảm tạ, có người mang lễ vật, thậm chí cũng có nữ y quan từ Y Quan Viện đến hành chẩn. Trong đó không thiếu những mỹ nhân nhan sắc hơn người. Dẫu rằng Lục Đồng xinh đẹp, nhưng mấy năm qua, Phủ Điện Soái cũng không phải chưa từng tiếp đón những cô gái xinh đẹp.
Thế nhưng Phủ Điện Soái dường như chỉ có khi Lục Đồng đến mới náo nhiệt như vậy.
Xích Tiễn cảm thấy khó hiểu, không hiểu tại sao chỉ có Lục Đồng mới khiến năm trăm con vịt trong Phủ Điện Soái quậy lên như thế.
“Lục Y Quan không giống những nữ tử khác.”
“Không giống chỗ nào?” Xích Tiễn chân thành hỏi.
Đồng liêu nhìn hắn một cái, ghé sát thì thầm: “Ngươi xem này, huynh đệ trong Phủ Điện Soái chúng ta, cũng coi như cao lớn uy vũ, diện mạo không tệ. Trước đây những cô nương mà chúng ta cứu, ban đầu đều đối với chúng ta cũng không tồi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Điện Soái, ánh mắt các nàng đều không còn để ý đến ai khác. Cái này không sao cả, thấy được người tốt hơn, ai lại muốn lùi bước, đúng không? Hiểu được, rất dễ cảm thông mà.”
“Nhưng mà—Lục Y Quan thì khác!”
“Ta đã quan sát, tuy Lục Y Quan không quá nhiệt tình với người khác, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng—”
“Nàng đối với Điện Soái cũng lạnh lùng như vậy, nàng không phân biệt đối xử, lạnh nhạt với tất cả mọi người như nhau.”
Xích Tiễn: “……”
“Cho nên,” cấm vệ hào hứng nói, “chứng tỏ nàng không thích Điện Soái, huynh đệ chúng ta đều có cơ hội. Phải tranh thủ chứ.”
“Nàng đã không thích Điện Soái, biết đâu lại thích chúng ta?”
Xích Tiễn im lặng một lúc, cuối cùng thốt lên một câu: “Tìm cái gương mà tự soi kỹ vào.” Rồi quay người bỏ đi.
Trước bàn, Lục Đồng kiểm tra cánh tay của nhóm cấm vệ chen chúc lại, mặt trời đã quá ngọ.
Một cấm vệ nhiệt tình không kìm được mời: “Đã trưa rồi, Lục Y Quan vẫn chưa dùng bữa phải không? Đồ ăn ở Phủ Điện Soái rất ngon, chi bằng Lục Y Quan dùng bữa rồi hãy đi?”
“Đa tạ, nhưng ta còn phải trở về Y Quan Viện chỉnh lý y tịch.”
Lục Đồng khéo léo từ chối, vì hôm nay Bùi Vân Ánh ra thao luyện, nàng liền giao phương thuốc mới viết cho Thanh Phong, dặn dò kỹ lưỡng xong liền đeo hộp thuốc rời khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-148-hac-khuyen-2.html.]
Bên ngoài, mặt trời chói chang. Đoàn Tiểu Yến đi sau Tiêu Trục Phong với vẻ mặt khổ sở, thở dài: “Không ngờ đệ tuổi trẻ như vậy, đã làm ông ngoại rồi.”
Tiêu Trục Phong nghe mà đau đầu.
Trong lòng hắn, bốn con ch.ó con lông đen như nhung chen chúc nhau, như bốn viên bánh trôi mè đen, phát ra tiếng rên ư ử.
Mấy ngày trước, chó của Điện Tiền Ti Chỉ Tử bị chó hoang dụ dỗ, cứ thế mà sinh ra một ổ chó con. Đoàn Tiểu Yến đứng trước cửa Phủ Điện Soái, chỉ trời chỉ đất, mắng ba ngày liền cũng không tìm ra được kẻ bạc bẽo kia là ai, để lại một mẹ 4 con để cậu phải thu dọn.
Hơn một tháng trôi qua, lũ chó con đã mở mắt, có thể loạng choạng đi trên đất. Đoàn Tiểu Yến mỗi ngày mang chúng ra võ trường phơi nắng, hôm nay cũng vậy.
“Ngươi ghét con ch.ó đó như vậy,” Tiêu Trục Phong nói, “sao lại giữ chúng?”
“Trẻ nhỏ vô tội, cùng lắm là bỏ cha giữ con.” Đoàn Tiểu Yến ôm chặt đám chó trong tay, lại không quá chắc chắn mà nói, “Nhưng mà, Phủ Điện Soái của chúng ta có thể nuôi được nhiều chó thế này không?”
Thêm bốn cái miệng, Phủ Điện Soái không đến mức không nuôi nổi, nhưng lũ chó con nghịch ngợm, chỉ một mình Chỉ Tử đã thường xuyên phá hỏng hàng rào trong viện, nếu thêm bốn con nữa, Đoàn Tiểu Yến không dám tưởng tượng cảnh gà bay chó chạy sau này.
Nghĩ một lúc, hắn nói: “Hay là tìm vài gia đình tốt mà cho nhận nuôi.”
Đang nói, cậu thấy trong sân Phủ Điện Soái có người vén rèm bước ra. Váy xanh áo vải, lưng đeo hộp thuốc, chính là nữ y quan Lục Đồng.
Đoàn Tiểu Yến mắt sáng rực, vui mừng nói: “Không phải có đây rồi sao?”
“Lục Y Quan—” cậu nhiệt tình bước lên.
Lục Đồng vừa ra cửa liền nghe thấy tiếng gọi.
Ngẩng đầu, nàng đã thấy một cái bóng lao nhanh như gió đến trước mặt mình. Đoàn Tiểu Yến đứng đó, tay xách theo mấy cục lông đen, cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều.
“Xem này—”
Lục Đồng nhìn theo, đầu óc trống rỗng.
Bốn con ch.ó đen nhỏ bị Đoàn Tiểu Yến nhấc lên khỏi mặt đất, chân cẳng mềm mại nhỏ nhắn đạp loạn trong không trung, miệng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Đoàn Tiểu Yến nhiệt tình giới thiệu: “Chó con vừa tròn tháng, thông minh lanh lợi, ngây ngô đáng yêu, vừa có thể vuốt ve, lại có thể giữ nhà, đúng là linh vật cần thiết cho cuộc sống! Lục Y Quan muốn nhận một con không?”
Lục Đồng đứng sững tại chỗ.
Trong khoảnh khắc, trong đầu nàng vụt qua vô số hình ảnh xa xăm. Máu bẩn lẫn bùn đất, nghẹn ngào trong mưa bão, những thân thể vụn vỡ, mộ phần trên núi cùng tiếng khóc bất lực. Nàng bỗng cảm thấy một cảm giác hỗn loạn hoang đường, không biết mình đang ở Thịnh Kinh ngàn dặm hay trong ánh đèn tịch mịch của Lạc Mai Phong.
Ánh nắng buổi trưa xuyên qua giàn tử đằng trong viện, rải xuống từng mảng lớn, chói đến mờ mắt. Rõ ràng là nắng ấm tháng ba, nhưng nàng lại như trở về những ngày bị trúng độc “Hàn Tàm Vũ,” lạnh đến tận xương tủy, băng giá thấu xương.
Trước mặt, Đoàn Tiểu Yến vẫn lảm nhảm không ngừng: “Lục Y Quan xem này, đây là bốn con ch.ó nhỏ, con nào cũng lanh lợi hoạt bát, hai con cái hai con đực. Khi lớn lên sẽ uy vũ xinh đẹp không thua gì Chỉ Tử của chúng ta. Ngài chọn một con mang về Y Quan Viện, hoặc mang về Nhân Tâm Y Quán ở phố Tây cũng được. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cho nó gặp mẹ nó một chút…”
Những gì cậu nói sau đó, Lục Đồng hoàn toàn không nghe rõ. Bốn cục lông đen gần như áp sát mặt nàng, tựa như một đám mây đen khổng lồ. Nàng cảm nhận được bộ lông mềm mại của những con ch.ó chạm vào da, cảm giác ngứa ngáy, nhẹ nhàng mà khiến người run rẩy.
Nàng bắt đầu thấy khó thở, sắc mặt dần tái nhợt.
Ngay lúc này, một bóng dáng bất ngờ chen vào.
Có người đứng chắn trước mặt nàng, ngăn cách sự tiếp cận của Đoàn Tiểu Yến, đồng thời che khuất tầm nhìn của nàng.
Giống như bị ai đó kéo ra khỏi làn nước ngột ngạt, cuối cùng nàng cũng hít thở trở lại được. Nàng mơ hồ ngẩng đầu lên.
Bùi Vân Ánh đang đứng trước mặt nàng.
Hắn có lẽ vừa trở về từ võ trường, một tay xách thanh đao bạc, hơi nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay sang hỏi Đoàn Tiểu Yến: “Đệ làm gì vậy?”
Đoàn Tiểu Yến ôm bốn con ch.ó nhỏ: “…Chó con của Chỉ Tử. Đệ nghĩ Phủ Điện Soái nuôi nhiều chó quá, muốn tặng Lục Y Quan một con…”
“Không cần.”
Lục Đồng ngắt lời hắn.
Bùi Vân Ánh nghiêng đầu, nhìn nàng, không nói gì.
Lục Đồng cúi đầu, không nhìn những con ch.ó nhỏ trong tay Đoàn Tiểu Yến, siết chặt hộp thuốc trên lưng, chỉ để lại một câu “Ta không thích chó” rồi bước nhanh đi.
Đoàn Tiểu Yến nhìn bóng lưng nàng, há miệng muốn nói gì đó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nhìn đám chó trong tay, không nhịn được thốt lên: “Ngài ấy… đáng yêu thế này, sao lại nỡ không thích chứ? Ca… Ca?”
Thanh niên thu hồi ánh mắt, liếc nhìn đám chó nhỏ trong tay cậu, lạnh nhạt nói: “Câm miệng.”