ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 147: Ngọc bội 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:16:58
Lượt xem: 26
Hết ngày cuối cùng, Lục Đồng rời quán trọ, đi đến pháp trường, rồi mang theo hòm thuốc trở về Lạc Mai Phong. Nàng vốn nghĩ Vân Nương sẽ không vui khi thấy mình quay lại, nhưng không ngờ, Vân Nương chỉ nhìn nàng một cái đầy thích thú, rồi cúi đầu tiếp tục bày biện các dược liệu trong chiếc bình bạc của mình.
“Thật thú vị, nghe nói ngươi được người ta cứu?”
Lục Đồng giật mình.
Đúng là Vân Nương sống ở Tô Nam đã nhiều năm, nhưng bà ta biết chuyện này từ khi nào, và làm thế nào mà biết được? Lục Đồng hoàn toàn không hay.
“Ta còn nghĩ ngươi sẽ đi theo hắn.”
Lục Đồng mở miệng định nói, nhưng Vân Nương đã ngắt lời:
“Hắn là con trai nhà họ Kỷ ở Thịnh Kinh.”
“Thật đáng tiếc. Nếu ngươi mang hắn về Lạc Mai Phong, có lẽ hai người các ngươi có thể làm bạn trên núi.”
Vân Nương cười, giọng điệu pha chút tiếc nuối.
Nhưng sống lưng Lục Đồng lại lạnh toát.
Nàng cảm thấy một luồng khí lạnh len lỏi, sau đó là sự may mắn khi vừa thoát khỏi tai họa. Nàng cảm thấy may mắn vì đã không kéo Kỷ Tuân vào vòng nguy hiểm này.
Vân Nương vuốt lại mái tóc mai, rồi bước vào căn phòng nhỏ để điều chế thuốc mới.
Lục Đồng ôm chặt chiếc hòm thuốc trong tay, cảm thấy chiếc hòm vốn nhẹ bỗng nay bỗng trở nên nặng nề.
Sau đó...
Nàng vẫn giữ lại miếng ngọc bội, nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó, khi nàng rời khỏi núi và trở về huyện Thường Vũ, nếu mọi chuyện quay lại như cũ, có lẽ trên con đường dài phía trước, có thể sẽ có cơ hội đến Thịnh Kinh.
Đến lúc đó, nàng sẽ có thể ghé qua Thái Y Cục mà Kỷ Tuân từng nhắc đến. Nếu có duyên gặp lại, nàng sẽ đích thân trả miếng ngọc bội này cho hắn.
“Lục muội muội,” tiếng của Lâm Đan Thanh vang lên từ phía sau, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, “Không còn sớm nữa, mau lên giường nghỉ đi. Mai còn phải dậy sớm.”
Trong phòng, ánh đèn lập lòe. Hơi ấm mùa xuân của Tô Nam như tan biến, chỉ còn lại cái lạnh giá của đêm dài.
Lục Đồng cẩn thận cất miếng ngọc bội vào hòm thuốc.
“Tới đây.”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng rơi xuống mặt hồ, tựa như một viên ngọc lạnh lẽo.
Bên trong căn phòng, dược đồng kinh ngạc lên tiếng: "Đó là vị đại phu toạ quán trước đây công tử gặp ở Thục Dược Sở sao? Người ỷ thế h.i.ế.p người ấy?"
Kỷ Tuân gật đầu.
Hắn nhớ ra rồi, sở dĩ cảm thấy gương mặt Lục Đồng quen thuộc như vậy, không phải vì lần chạm mặt trên phố Tước Nhi trước đây, mà là từ lâu hơn nữa.
Từ hồi ở Thục Dược Sở của Thịnh Kinh, bọn họ đã từng gặp nhau một lần.
Khi ấy, hắn mang sổ thuốc đến Thục Dược Sở. Một nữ tử dẫn theo hộ vệ của phu nhân Thái phủ tự khanh ngang nhiên xông vào. Hắn núp sau bức bình phong, nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục Đồng và biện nghiệm quan Lâu Tứ.
Mặc dù giọng nói nàng nhẹ nhàng, nhưng từng chữ từng câu đều giấu gai nhọn trong mềm mại, dựa thế phu nhân Thái phủ để ép người.
Lâu Tứ sợ thế lực nhà họ Đổng, cuối cùng đành nhượng bộ.
Hắn liền nảy sinh ác cảm.
Là một người thầy thuốc, tâm không chính trực, chỉ biết dựa thế, y đức của người đó chắc chắn không ổn.
Nhưng khi ấy, hắn không để tâm quá nhiều. Những chuyện như vậy trong y quán ở Thịnh Kinh vốn đã có nơi thống quản. Thế lực của Thái phủ tự khanh dù lớn cũng không thể làm quá đáng.
Lần thứ hai hắn nghe tên Lục Đồng là qua loại trà thuốc "Tiêm Tiêm" đang rất thịnh hành trong giới phu nhân quý tộc Thịnh Kinh.
Hắn mải mê nghiên cứu y lý, không quan tâm đến những chuyện bên ngoài, nhưng khi nghe chuyện này cũng thấy tò mò.
Kỷ Tuân bảo người mua hai loại trà thuốc đó về kiểm nghiệm, quả thật là phương thuốc xuất sắc, chỉ có điều cách dùng thuốc hơi bá đạo và mạnh mẽ.
Lần tiếp theo nghe thấy cái tên Lục Đồng là tại kỳ thi mùa xuân của Thái y cục. Đề thi do chính hắn đặt ra, nhưng kết quả khiến mọi thí sinh gần như không ai đáp được, chỉ duy nhất một bài thi hoàn mỹ.
Người làm ra bài thi ấy chính là vị y quan dân dã đạt vị trí đứng đầu bảng đỏ tại kỳ thi mùa xuân năm nay.
Hai tháng trước, Kỷ Tuân bận đến chẩn trị cho lão nhân gia ở phủ Ngự sử, vì vậy không kịp nhìn thấy dung mạo vị đại phu họ Lục kia. Đến tối nay gặp mặt, hắn mới biết vị nữ y quan mới vào này chính là vị đại phu toạ quán từng ỷ thế h.i.ế.p người mà hắn gặp ở Thục Dược Sở ngày trước.
Dược đồng chợt nhớ ra điều gì, nhắc nhở: "Nói mới nhớ, hai hôm trước công tử gặp Đổng phu nhân, phu nhân có nói chuyện bóng gió. Lần này về Y Quan Viện, khắp nơi truyền tai rằng công tử hết lời khen ngợi vị nữ y quan ấy, ngay cả Thôi Viện sử cũng nói thế... Chẳng lẽ là nàng ta tự tung tin ra ngoài, muốn lợi dụng quan hệ với công tử?"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đổng phu nhân của Thái phủ tự khanh trước đây chưa từng giao du với Kỷ Tuân, lần này tình cờ gặp trên đường, lại phá lệ dừng xe ngựa, nói với hắn mấy câu. Trong lời nói, bà ta bóng gió rằng hắn khen ngợi Lục Đồng vì đứng đầu bảng đỏ, thật hiếm thấy hắn đánh giá cao một người như vậy.
Lời nói không đầu không đuôi, lại có chút kỳ quái, Kỷ Tuân nghe mà không hiểu gì cả.
Khi trở về Y Quan Viện, khắp nơi lại đồn rằng hắn rất xem trọng Lục Đồng.
Nhưng hắn thậm chí còn chưa từng gặp Lục Đồng.
Trước đây, Hàn Lâm Y Quan Viện đúng là có những y quan kiểu "mượn hổ làm oai", khoe khoang lá chắn của người khác để phô trương thanh thế. Nếu lời này là do Lục Đồng tự tung ra, thì tâm tư nàng ta cũng quá sâu xa rồi.
"Thận trọng lời nói."
Kỷ Tuân khẽ trách: "Không có chứng cứ thì không được phỉ báng hành vi của người khác."
Dược đồng lập tức im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-147-ngoc-boi-2.html.]
Kỷ Tuân lắc đầu.
Bất kể lời đồn có phải từ miệng Lục Đồng hay không, hắn đều sẽ giữ khoảng cách với người này. Hắn vốn chán ghét những tranh chấp quyền thế, mà Lục Đồng vừa mới bước chân vào Y Quan Viện đã gây ra nhiều chuyện thị phi như vậy, gần gũi với nàng chỉ càng thêm lời ra tiếng vào.
Hắn không muốn dính vào phiền toái của người khác.
Dưới hồ, một con cá chép đỏ lén nổi lên, khẽ vẫy đuôi, khiến ánh trăng lạnh trên mặt nước tức khắc tan vỡ.
Kỷ Tuân nhíu chặt mày.
Hắn không hứng thú với quá khứ của Lục Đồng, chỉ là cảm thấy khó hiểu.
Khi nãy trước dược khố, thấy hai người thu dọn dược liệu, trong giỏ thuốc mà Lục Đồng cầm trên tay, thấp thoáng lộ ra một góc nhành lá thuốc.
Đó là...
Hồng Phương Tự?
Sau vài trận mưa xuân, thời tiết ngày một ấm áp hơn.
Buổi sáng, trên con đê dài ven sông ở Thịnh Kinh, bắt đầu có những đứa trẻ thả diều. Trên những cây liễu hai bên bờ, thường treo lơ lửng những chiếc diều én bị vướng dây.
Bên ngoài sân của Kim Hiển Vinh, một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, rực rỡ đang vặn khăn tay, định xông vào trong thì bị gia đinh ngăn lại.
“Di nương Diêu, người không được vào—”
“Sao lại không được vào?” Diêu di nương dậm chân, tức giận thò đầu nhìn vào trong, “Lão gia từ khi bệnh không còn đến viện của ta nữa. Nửa tháng nay, ngay cả mặt ta cũng không được nhìn!”
Gia đinh lau mồ hôi, nói: “Lão gia bệnh thật mà, trong phòng đang có y quan trị bệnh…”
“Y quan gì chứ!” Diêu di nương cười lạnh, “Mấy nha hoàn trong viện ta đều nhìn thấy, rõ ràng là một mỹ nhân trẻ tuổi!”
“Lão gia đưa người vào trong phòng, chưa đến ba tháng đã chán. Trời ơi, số ta sao khổ thế này…” Diêu di nương bật khóc nức nở, rồi lại mắng: “Đồ hồ ly tinh ở đâu ra, trước đây trong phủ dù đông người nhưng ít ra lão gia mỗi tháng cũng đến phòng ta một lần. Còn bây giờ thì hay rồi, nửa tháng liền, đến cả mặt cũng không thấy…”
“Người đàng hoàng nào mà làm ăn khó coi đến thế, không sợ no đến bội thực à!”
“…”
Tiếng ồn ào ngoài cửa sân vọng xa vào trong tai người trong phòng.
Trước chiếc bàn thấp, Kim Hiển Vinh ngồi ngay ngắn, một giọt mồ hôi to như hạt đậu chầm chậm lăn xuống trán.
Diêu di nương trước đây là diễn viên trong gánh hát được mời về phủ để hát hầu mẹ hắn giải khuây. Hát qua hát lại, Kim Hiển Vinh lại vừa mắt bà ta.
Diêu di nương không muốn chịu khổ trong gánh hát, Kim Hiển Vinh mê đắm nhan sắc của bà ta, thế là cả hai qua lại với nhau.
Chỉ có điều, ông trời không có mắt, Kim Hiển Vinh vừa nạp Diêu di nương chưa được một tháng thì đổ bệnh. Sự lạnh nhạt kéo dài khiến bà ta sinh nghi.
Diêu di nương vốn trước đây là diễn viên hát vai nam chính trong gánh hát, giọng hát vang dội, cao vút. Lúc này, bà ta khóc lóc ngoài cửa, muốn giả vờ như không nghe thấy cũng khó.
Kim Hiển Vinh bất an nhìn về phía người trong phòng.
Trước bàn, Lục Đồng đang nghiêm túc giã thuốc trong chiếc bình bạc.
Người đẹp cúi đầu, vẻ mặt thanh tú như tranh vẽ. Bộ váy xanh nhạt càng tôn lên khí chất thanh tao như lan trong khe núi, chỉ cần nhìn cũng khiến lòng người xao xuyến. Đôi tay trắng muốt như ngọc, cầm chiếc chày nhỏ màu bạc, trông vừa khéo léo vừa đáng yêu.
Giây tiếp theo, người đẹp ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm, lấy từ trong chiếc hũ gốm ra một nắm gì đó, không biết là phổi lợn hay thứ gì khác, vẫn còn đẫm máu, rồi ném hết vào chiếc bình bạc.
“Cạch cạch cạch—”
Chiếc chày bạc nện xuống, m.á.u b.ắ.n ra, khiến Kim Hiển Vinh lạnh toát cả bụng dưới.
Hắn bỗng cảm thấy một số bộ phận của mình dường như cũng bị chiếc chày bạc này giã nát.
Những ý nghĩ bâng quơ ban nãy lập tức tan biến, Kim Hiển Vinh cố nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối mình, ngồi ngay ngắn và ngoan ngoãn.
Từ lần Lục y quan đầu tiên đến phủ chẩn bệnh, đã bảy ngày trôi qua.
Trong bảy ngày này, Lục Đồng còn đến thêm mấy lần.
Nàng vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh. Mỗi lần đến chẩn bệnh đều không tỏ ra biểu cảm gì khác.
Ban đầu, Kim Hiển Vinh vì nhan sắc quá đỗi xinh đẹp của nàng mà nảy sinh chút lòng tham, luôn muốn trêu ghẹo vài lần. Nhưng mỗi lần hắn buông lời trêu chọc, dù là ác ý hay kín đáo, vị nữ y này đều như đàn gảy tai trâu, nghe xong chẳng có chút phản ứng nào, không hề hoảng hốt, cũng chẳng ngượng ngùng, chỉ lạnh lùng như một khúc gỗ.
Ngược lại, Kim Hiển Vinh có mấy lần bị lời nói của nàng dọa sợ.
Nàng nói: “Châm cứu và dùng thuốc đều rất dễ xảy ra sai sót. Đại nhân tốt nhất nên phối hợp, nếu sai một bước, sau này thuốc thang cũng vô dụng.”
Đây là lời đe dọa… rõ ràng là đe dọa!
Nhưng Kim Hiển Vinh lại rất sợ lời đe dọa của Lục Đồng.
Đặc biệt là Lục Đồng không biết từ đâu tìm được lợn, bò, dê, lấy những quả thận của chúng, bỏ vào chiếc hũ gốm, trước mặt ông ta, cắt từng miếng một, mỏng như cánh ve, rồi ném hết vào hũ thuốc giã nát. Rất khó không liên tưởng nàng đang “giết gà dọa khỉ”.
Hành động như vậy, dù có đẹp đến đâu, cũng dễ bị nhuốm màu m.á.u me, khiến người ta phát buồn nôn.
Tiếng chày giã thuốc trong bình ngừng lại.
Lục Đồng múc thứ gì đó m.á.u me nhầy nhụa trong bình ra một chiếc bát sứ, đậy nắp lại, rồi nhìn Kim Hiển Vinh.
“Kim đại nhân, thuốc đắp hôm nay đã xong.” Nàng ngừng lại, nhìn ông ta: “Ngài có cần hạ quan giúp đắp thuốc không?”
“Không cần!”
Kim Hiển Vinh lập tức từ chối, nhưng dường như nhận ra mình từ chối quá nhanh nên có vẻ lộ liễu, ông ta vội cười khan, nói thêm: “Sao có thể phiền đến Lục y quan? Để hạ nhân giúp ta là được.”