Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 146: Năm đó 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:16:51
Lượt xem: 23

Đêm khuya tĩnh lặng.

Đêm đã khuya, các ngọn đèn trong khu nội viện của Y Quan Viện đều đã tắt, chỉ còn những chấm sao lẻ loi lấp lánh trên bầu trời đen như mực. Giữa bầu trời ấy, vầng trăng trong veo và sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, ánh sáng của nó chiếu xuống khu sân nhỏ trước sảnh đường, khiến những tán liễu phủ lên một lớp sắc lạnh mong manh.

Lâm Đan Thanh đã ra ngoài lấy nước, còn Lục Đồng sau khi tắm gội xong, ngồi xuống trước chiếc bàn dài trong phòng.

Nội viện của Y Quan Viện tốt hơn rất nhiều so với khu nội viện ở Nam Dược Phòng. Tuy nơi này không quá xa hoa, nhưng mọi thứ đều sạch sẽ và gọn gàng. , các vật dụng cần thiết như án thư, giường nhỏ, tủ gỗ và chăn đệm đều đầy đủ.

Lục Đồng và Lâm Đan Thanh ở chung một gian phòng, một người ở gian trong, người còn lại ở gian ngoài. Đây là gian phòng mà Lâm Đan Thanh đã đặc biệt nhờ Thường Tiến sắp xếp.

Lục Đồng cúi người, đặt chiếc hòm tuỳ thân lên bàn, mở nắp ra. Nhưng nàng không động vào các loại thảo dược bên trong, mà kéo một ngăn nhỏ ra. Ngăn này bật mở, để lộ hai món đồ bên trong.

Đó là một chiếc nhẫn bạc và một miếng ngọc bội màu trắng.

Chiếc nhẫn bạc đã cũ, bề mặt đã sẫm màu theo năm tháng. Nhưng miếng ngọc bội lại sáng bóng như mới, ánh lên những tia sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Nàng cầm lấy miếng ngọc bội, ngón tay quấn nhẹ sợi dây đỏ quanh miếng ngọc. Mặt ngọc tròn xoay hướng về phía ánh trăng ngoài cửa sổ, dần dần làm hiện lên những hoa văn được khắc trên bề mặt.

Đó là hình ảnh một vị ẩn sĩ đang gảy đàn cầm.

Hoa văn được chạm khắc vô cùng tinh xảo, từng đường nét sống động như thật. Dưới ánh trăng, dường như vị cầm sư trên miếng ngọc sắp bước ra khỏi ngọc bội, mang theo cây đàn đến núi non tìm bạn, ngân nga giữa khe núi.

Nhìn hồi lâu, ánh mắt Lục Đồng thoáng mơ màng.

Lâm Đan Thanh bưng chậu nước nóng từ ngoài trở vào, thấy Lục Đồng ngồi quay lưng về phía cửa, ngẩn người nhìn miếng ngọc, liền nghĩ rằng nàng đang lo lắng về việc đã gặp Kỷ Tuân hôm nay. Nàng đặt chậu nước xuống, lên tiếng an ủi: “Lục muội muội, tuy rằng Kỷ Tuân là người tính tình cao ngạo, thỉnh thoảng ra vài đề khó xử lý, nhưng nhân phẩm của hắn không có gì đáng chê trách.”

“Đừng lo, hắn sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ cho muội đâu.”

“Người tốt…” Lục Đồng khẽ lẩm bẩm.

Nàng biết rõ, Kỷ Tuân là một người tốt.

Từ trước đến nay, luôn là vậy.

Ánh sáng mờ nhạt từ miếng ngọc in xuống tay nàng, kéo theo một cái bóng nhỏ, tựa như ký ức xưa cũ mơ hồ, đè nặng lên lòng nàng.

Lục Đồng khẽ cúi mi mắt.

Nàng từng gặp Kỷ Tuân.

Nhưng không phải hôm nay, trên bậc thềm của sân viện. Cũng không phải ở tiệm mì nhà họ Lưu ở phố Tước Nhi, mà là từ trước đó.

Ở Tô Nam.

Đó là vào khoảng bốn năm trước, năm Vĩnh Xương thứ ba mươi sáu.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Khi đó, nàng đã theo Vân Nương học cách phân biệt các loại độc dược và dược lý. Thỉnh thoảng, nàng cũng chữa trị cho những người lên núi tìm Vân Nương xin khám bệnh — những bệnh nhân mà Vân Nương không muốn trực tiếp chữa trị, thường bị bà ném lại cho nàng để đỡ phiền.

Tuy nhiên, ngoài việc chữa bệnh, nàng vẫn phải tiếp tục thử thuốc.

Có lẽ vì cơ thể nàng sau nhiều lần thử độc đã trở nên kháng thuốc, những loại độc bình thường không còn hiệu quả, nên những loại độc mà Vân Nương chế tạo ngày càng mạnh hơn. Trước kia, sau mỗi lần thử độc, nàng chỉ cần nghỉ ngơi hai, ba ngày là hồi phục. Nhưng giờ đây, có những lần phải mất cả tháng nàng mới hoàn toàn hồi lại.

Lục Đồng vẫn còn nhớ rõ, đó là một ngày xuân vào tháng ba.

Lần thử độc đó, Vân Nương đã bào chế một loại độc mới. Sau khi uống vào, toàn thân nàng lạnh buốt đến tận xương tuỷ. Dù đang giữa trời hè oi ả, nàng vẫn không cảm nhận được một chút hơi ấm.

“Con tằm sợ lạnh, mầm non sợ lửa.” Vân Nương ngẫm nghĩ hồi lâu, mới đặt tên cho loại độc này là “Hàn Tằm Vũ”.

Lục Đồng tự giam mình trong căn nhà tranh ở đỉnh Lạc Mai Phong, cuộn người trong lớp lớp chăn bông, nhưng vẫn cảm thấy như mình đang bị ném vào hầm băng giữa trời đông giá rét. Răng nàng va vào nhau lập cập, toàn thân cứng đờ như một *thê thỉ* chưa lạnh hẳn, cũng giống như một con tằm xuân bị dính mưa lạnh, từng giọt mưa như mang theo ý vị ăn mòn, từ từ đóng băng cơ thể nàng, từ ngoài vào trong, từ ngũ tạng lục phủ cho đến xương tủy.

Sau bảy ngày, cảm giác lạnh mới dần rút đi. Nàng bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ và có thể cử động cơ thể.

Vân Nương rất hài lòng với loại độc mới này, nhưng vẫn cần điều chỉnh thêm. Bà bảo nàng xuống núi tìm vài xác c.h.ế.t tươi mới để thử nghiệm.

Thế là nàng xuống núi, định đi một chuyến đến nghĩa địa đằng sau pháp trường.

Trên đường phố Tô Nam, người qua lại tấp nập, xe ngựa không ngớt. Đó là một ngày xuân, người dân trong thành thường ra ngoài du ngoạn.

Có lẽ do trong người vẫn còn dư độc, dù dưới ánh nắng rực rỡ của tháng ba, nàng vẫn không cảm nhận được chút ấm áp nào. Cơ thể như vừa thoát khỏi sự đóng băng, còn cứng đờ và chậm chạp, ngay cả bước đi cũng có chút lảo đảo.

Nàng vừa bước lên cây cầu gần quán trọ, bỗng nghe tiếng hô hoảng loạn kèm theo tiếng vó ngựa vọng lại. Từ phía sau, một giọng nói hối hả vang lên: “Này! Người phía trước đang làm gì đấy? Mau tránh ra ——”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-146-nam-do-1.html.]

Nàng ngơ ngác quay đầu lại, đã thấy một cỗ xe ngựa đang lao thẳng về phía mình.

Trong khoảnh khắc kinh hoàng, nàng theo phản xạ nghiêng người muốn tránh. Nhưng do dư độc của “Hàn Tằm Vũ” còn sót lại, cộng thêm cơ thể vừa trải qua bảy ngày băng giá, thân thể nàng không đủ linh hoạt. Xe ngựa vụt qua sát người nàng, khiến nàng loạng choạng, va mạnh vào lan can đá trên cầu.

“Dừng ——”

Phu xe phía trước hô lớn, kéo cương ngựa, cỗ xe dừng lại nơi đầu cầu.

Người đánh xe không xuống, chỉ ngồi trên ngựa, quay lại nhìn nàng và lớn tiếng hỏi: “Không sao chứ?”

Nàng bị ngã, mắt cá chân có vẻ bị thương, nhưng nàng không cảm thấy đau lắm. Đôi khi, cảm giác đau đớn của nàng chậm hơn người thường.

Nàng từ từ đứng dậy, vội vã kéo tấm khăn che mặt vừa rơi xuống, cúi người nhặt chiếc hòm dưới đất lên. Nàng không muốn dây dưa với ai, liền quay lưng bước đi.

Nhưng chưa được vài bước, một giọng nói vang lên.

“Chờ đã ——”

Nàng bất giác quay mặt lại, liền thấy rèm xe được vén lên, một người bước xuống từ trong xe.

Đó là một ngày xuân tuyệt đẹp.

Cây liễu xanh non, cỏ thơm ven bờ, gió đông thổi nhẹ làm nhuộm xanh tán lá. Toàn thành Tô Nam ngập tràn không khí vui tươi của mùa xuân mới. Trên bờ đê, những cô gái dạo chơi cùng nhau, cười đùa vui vẻ. Cơn mưa đêm qua để lại dấu vết trên cây cầu và lòng sông bên dưới, hoa dương liễu rụng tràn mặt hồ.

Từ khung cảnh xuân sắc ấy, một thiếu niên trong bộ trường bào màu xanh nhạt bước ra. Hắn đi tới gần Lục Đồng, dừng lại bên nàng, ánh mắt hơi chau lại, cúi xuống nhìn nàng và hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Giọng nói của thiếu niên rất trầm tĩnh, hoàn toàn không phù hợp với vẻ mặt có chút lo lắng của hắn.

Lục Đồng bỗng giật mình tỉnh táo lại, cúi đầu không đáp, vội vàng xoay người định rời đi.

Nhưng ngay lập tức, một bóng dáng áo xanh chắn trước mặt nàng.

Lục Đồng ngẩng đầu lên, chỉ thấy thiếu niên mím môi, ra hiệu bằng ánh mắt xuống phía đầu gối nàng.

Nơi đó, vết va chạm với lan can đá trên cầu đã làm rách lớp vải, để lộ một mảng da chảy máu.

“Ngươi đang chảy máu,” hắn nói.

Dù Lục Đồng có cố gắng giải thích rằng nàng không sao, và còn có việc quan trọng phải làm, thiếu niên vẫn nhất quyết đưa nàng đến y quán gần nhất.

Thậm chí, người đánh xe cũng lên tiếng khuyên nhủ: “cô nương, nàng cứ nghe lời công tử nhà ta đi. Công tử mà đã cố chấp thì không dừng lại đâu. Nếu hôm nay nàng không chịu đi, có khi công tử sẽ đứng đây cả ngày với nàng đấy!”

Lục Đồng không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng đồng ý.

Nàng còn phải đến pháp trường để tìm *thê thỉ* cho Vân Nương. Mùa xuân khác hẳn mùa đông khắc nghiệt, thời gian trôi qua lâu, *thê thỉ* sẽ bị phân hủy và thối rữa, nàng không thể trì hoãn quá lâu, chỉ đành bất lực đồng ý.

Thiếu niên và người đánh xe đưa nàng tới y quán gần nhất. Trên đường đi, hắn không nói nhiều, dáng vẻ hơi kiệm lời, nhưng trong sự trầm mặc ấy lại toát lên vẻ kiên định. Lục Đồng cũng không chủ động nói gì với hắn.

Đến y quán, người đánh xe đỡ nàng ngồi xuống, lão đại phu của y quán xem qua vết thương trên đầu gối nàng, chỉ kê một lọ thuốc trị thương.

Nhận lấy thuốc, Lục Đồng đứng lên định rời đi, nhưng vừa nhấc người thì cơn choáng váng ập đến, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Một bàn tay ấm áp vươn ra đỡ lấy nàng.

“Đa tạ,” nàng khẽ nói.

Nhưng bàn tay đó không rút lại ngay mà di chuyển từ khuỷu tay xuống cổ tay nàng, dường như đang bắt mạch.

Lục Đồng nhận ra điều gì đó bất thường, lập tức giật tay ra, ánh mắt đối diện với vẻ ngạc nhiên của thiếu niên.

Hắn bình thản nói: “Ngươi trúng độc.”

Câu nói của hắn làm sắc mặt nàng thay đổi.

“Hàn Tằm Vũ” không có giải dược.

Độc dược do Vân Nương chế tạo phần lớn đều không có thuốc giải, để ép nàng phải chịu đựng nỗi đau. Nhưng bà luôn khống chế liều lượng một cách tinh tế, vừa đủ để nàng không chết, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự giày vò của độc tố.

Nếu có thể vượt qua khoảng thời gian đau đớn đó thì sẽ được sống, ngược lại, là cái chết.

Sau bảy ngày chịu đựng, nàng đã vượt qua thời điểm nguy hiểm nhất. Tuy dư độc vẫn còn trong cơ thể, nhưng không đến mức đe dọa tính mạng. Nó chỉ nằm ẩn trong cơ thể, cần thời gian để hòa vào m.á.u thịt.

Loading...