ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 138: Miếu Thần Nông 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:04:26
Lượt xem: 28
Những ngày xuân trong vườn thuốc, trời tối muộn hơn những ngày trước một chút.
Trong điện thờ tối tăm, Lục Đồng quỳ trên đệm cỏ. Trên đầu nàng, pho tượng Thần Nông cao lớn tay cầm một cây linh thảo, cúi đầu mỉm cười nhìn xuống nàng.
Trên tường đá cao của điện thờ, một vầng trăng khuyết chiếu qua cửa sổ nhỏ rọi xuống chút ánh bạc trên mặt đất, soi sáng gian phòng trống trải bên trong, toát lên vẻ lạnh lẽo.
Lục Đồng đưa tay, xoa xoa đầu gối đã cứng đờ.
Ban ngày sau khi Chu Mậu đến, nàng đã bị người ta dẫn vào điện thờ tĩnh tâm sám hối.
Điện thờ ẩm lạnh, đến đêm, pho tượng từ bi nhân hậu trong ánh nến cũng trở nên âm u, một cô gái trẻ một mình qua đêm ở đây, chưa nói đến thân thể có chịu đựng được hay không, không khỏi trong lòng run sợ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Tuy nhiên, đối với Lục Đồng đã thường xuyên đi lại ở bãi tha ma, ở đâu cũng không có gì khác biệt. Thậm chí nơi này còn tốt hơn ký túc xá, yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức cho nàng đủ thời gian để suy nghĩ rõ những việc sắp phải làm.
Ngọn nến trên bàn bỗng lung lay, một giọng nói từ phía sau vọng đến: "Lục y sĩ!"
Lục Đồng quay người lại, thấy trên cửa sổ nhỏ cao kia, qua song sắt lộ ra một gương mặt quen thuộc, đang khẽ gọi nàng.
Là Hà Tú.
Lục Đồng đứng dậy, đi về phía cửa sổ: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Ta đến mang đồ ăn cho ngươi." - Hà Tú qua song sắt, đưa cho nàng một cái bánh bao nguội, "Ngươi đã cả ngày chưa ăn gì, cứ thế này không được, ở đây quá lạnh, sẽ sinh bệnh mất."
Lục Đồng nhận lấy chiếc bánh bao từ tay nàng ấy, biết đây là phần Hà Tú tiết kiệm từ bữa tối của mình, nói một tiếng "đa tạ".
"Đừng cảm ơn ta nữa,", Hà Tú thất vọng, "ngươi đã hái giúp ta nhiều Hồng Phương Tự như vậy, giờ ngươi bị giam trong điện thờ, ta lại chẳng giúp được gì. Là ta vô dụng..."
"Chỉ phạt quỳ ba ngày thôi, không sao đâu."
"Đây không phải chuyện nhỏ, Mai Nhị Nương năm đó cũng... "
Nàng đột nhiên ngưng lại, không nói tiếp nữa, nhưng Lục Đồng đã lập tức hiểu ra.
Có lẽ vị Mai Nhị Nương kia khi mới vào Nam Dược Phòng cũng như vậy, bị Chu Mậu tìm cớ giam trong điện thờ để bẻ gãy khí phách, làm nhụt chí, cuối cùng mới khiến Mai Nhị Nương cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với ông ta.
Hà Tú nhìn Lục Đồng, đáy mắt đầy nỗi buồn sâu sắc: "Lục y sĩ..."
Nàng ấy như đang nhìn người đồng hành sắp rơi xuống vũng lầy, lo lắng đau đớn nhưng bất lực, chỉ có thể tự trách mình hết lần này đến lần khác.
Lục Đồng im lặng một lúc, nói: "A Tú, ngươi giúp ta mang một thứ đến cho Mai Nhị Nương."
Hà Tú sững người, "Cái gì?"
Lục Đồng từ trong n.g.ự.c lấy ra một mảnh giấy đã gấp gọn, đưa qua song sắt, nhét vào tay nàng ấy.
"Đây là…"
Hà Tú vừa lo lắng vừa cất mảnh giấy vào ngực.
"Thay ta nhắn với Mai Nhị Nương một câu." - Lục Đồng nói xong, ghé tai Hà Tú, thì thầm vài câu.
Người con gái nghe xong, mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Vì sao Lục y sĩ lại muốn làm như vậy?"
Lục Đồng không nói gì, cúi đầu cắn một miếng bánh bao.
Bánh bao vừa lạnh vừa cứng, khi nuốt xuống, cổ họng cũng cảm thấy thô ráp. Thức ăn ở Nam Dược Phòng luôn như vậy, tiền bạc đều vào túi Chu Mậu, y công bình thường ở đây, sống không bằng một con ch.ó của Chu Mậu.
Nhưng người dù sao cũng không phải là chó.
Một lúc sau, nàng mới nhìn về phía người trước mặt.
"Bởi vì ta muốn rời khỏi nơi này."
......
Những chuyện vụn vặt trong cung nội viện, truyền đến Tam Ti cũng chẳng mất nhiều thời gian.
Đoàn Tiểu Yến biết được Lục Đồng bị phạt quỳ ở điện Thần Nông khi đã là đêm khuya.
Trong vệ sở những người khác đều đi tuần, chỉ có Tiêu Trục Phong đang xem công văn trước án. Đoàn Tiểu Yến đi tới đi lui trong ngoài phòng một vòng, không thấy bóng dáng Bùi Vân Ánh đâu, bèn hỏi Tiêu Trục Phong đang ngồi bên bàn: "Sao không thấy Vân Ánh ca?"
"Hắn ra ngoài thành rồi." - Tiêu Trục Phong không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Sao thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-138-mieu-than-nong-2.html.]
Đắn đo một lúc, Đoàn Tiểu Yến tiến lên, nửa người tựa vào bàn, ghé gần Tiêu Trục Phong hạ thấp giọng: "Ta vừa đi ngang qua Hàn Lâm Y Quan Viện, nghe được một chuyện, Lục đại phu, chính là vị ngồi quán ở Nhân Tâm Y Quán ấy, trước đây không phải là bị điều đến Nam Dược Phòng sao. Cũng không biết đã phạm phải chuyện gì ở Nam Dược Phòng, bị giam vào điện Thần Nông phạt quỳ."
Tiêu Trục Phong khựng lại một chút, rất nhanh đã hoàn hồn, ừ một tiếng.
Hắn vốn ít lời, Đoàn Tiểu Yến gõ gõ bàn, "Chúng ta không đi giúp ngài ấy sao?"
Tiêu Trục Phong ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nói: "Sao phải giúp? Nàng ta là gì của đệ?"
Đoàn Tiểu Yến nghẹn lời.
Phải nói là trước đây, Đoàn Tiểu Yến còn cảm thấy mình với Lục Đồng xem như bạn bè. Nhưng sau vụ hãm hại bằng túi thơm ở Vọng Xuân Sơn , đã chứng minh tình bạn này chỉ là do cậu tự tưởng tượng. Theo lý mà nói, Lục Đồng vào cung thế nào cũng không liên quan đến cậu.
Tuy nhiên, mỗi lần nghe Lục Đồng bị người ta làm khó hay gặp tình cảnh không hay, cậu lại không nhịn được mà lo lắng cho Lục Đồng. Đoàn Tiểu Yến tự nhận trước đây cũng không phải là người thích xen vào chuyện người khác, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là vì Lục Đồng quá xinh đẹp, khiến người ta khó lòng sinh ra ác cảm.
"Hay là gọi Thanh Phong nhắn cho Vân Ánh ca một tiếng, huynh ấy vẫn luôn quan tâm đến chuyện của Lục đại phu...". Những lời còn lại của Đoàn Tiểu Yến dần dần im bặt dưới ánh mắt quở trách của Tiêu Trục Phong. mMột lúc sau, cậu khẽ nói: "Vậy cũng không được sao?"
"Đừng làm chuyện thừa thãi." - Tiêu Trục Phong cảnh cáo, "Chuyện này không liên quan đến Điện Tiền Ti."
Đoàn Tiểu Yến không phục, nhưng cũng không dám cãi lại.
Tiêu Trục Phong liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng để nàng tA Ánh hưởng đến Bùi Vân Ánh."
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Tam Ti đã nhận được tin tức, Y Quan Viện kề cận Nam Dược Phòng, cũng không thể không biết gì về tình trạng hiện tại của Lục Đồng.
Trong phòng, Thôi Mân ngồi yên lặng.
Tập phương thuốc mới của Thái Y Cục đang được biên soạn lại, với tư cách là Y Quan Viện sử của Hàn Lâm Y Quan Viện, Thôi Mân phụ trách việc biên soạn chỉnh lý toàn bộ y tịch. Ngoài việc cải tiến điều chỉnh phương thuốc cũ, trong sách y còn phải biên tu thêm một số phương thuốc mới.
Tuy nhiên lương phương khó cầu, một phương thuốc mới mà lại có hiệu quả không dễ gì làm ra được. Hai năm nay vì biên tu sách y mới, tóc mai Thôi Mân bạc thêm không ít, người ngoài đều khuyên ông không cần đối xử với bản thân khắc nghiệt như vậy, dù sao chỉ riêng cuốn "Thôi Thị Dược Lý" nhiều năm trước, công đức đã đủ để ông được lưu danh trăm năm——
Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra.
Từ bên ngoài lặng lẽ đi vào một người, bước đến trước mặt Thôi Mân, thấp giọng báo: "Viện sử, hôm nay Nam Dược Phòng truyền ra, Lục y quan phạm lỗi, bị Chu đại nhân giam vào điện Thần Nông phạt quỳ ba ngày."
Thôi Mân ngừng bút lang hồ trong tay, một lát sau, đặt bút xuống, cầm tờ giấy vừa viết lên, đặt sang một bên, nói: "Chu Mậu vẫn là không đợi được nữa."
Từ khi Lục Đồng vào Nam Dược Phòng, không còn động tĩnh gì. Tuy nhiên, tin tức về nàng sẽ luôn bằng những cách ngẫu nhiên truyền đến tai Thôi Mân.
Lục Đồng đi hái Hồng Phương Tự rồi, Lục Đồng đi sắp xếp độc thảo rồi, Lục Đồng bị y công làm khó rồi...
Lần này là "Lục Đồng bị phạt giam vào điện Thần Nông rồi".
Đương nhiên đây là Chu Mậu cố ý làm vậy, loại thử thách vụng về này, Thôi Mân vốn không đáp lại.
Dù ông biết rõ, vào điện Thần Nông nghĩa là Chu Mậu đã hết kiên nhẫn, nóng lòng muốn bẻ gãy đóa hoa kiều diễm lạc vào hoang nguyên này.
"Không cần quản hắn." - Thôi Mân nói.
Tâm phúc ngẩng đầu, không nhịn được hỏi: "Tiểu nhân không hiểu, Viện sử bất chấp dư luận, đặc biệt chọn Lục y quan xuất thân bình dân làm hồng bảng thủ danh, đợi nàng ấy vào cung, lại phải đưa nàng ấy đến Nam Dược Phòng, dù có tính đến nhà họ Đổng, cũng không đến mức như vậy."
Đặc biệt cho Lục Đồng vào cung, chẳng lẽ là để hành hạ? Vậy cần gì phải phiền phức như thế?
Lời nói xong im lặng, lâu lâu không ai lên tiếng, đang khi tâm phúc lo lắng thì trong phòng vang lên giọng nói bình tĩnh của Thôi Mân.
Ngươi cũng từng nghe câu nói đó, không phải tuyết trung tu tống thán, liêu trang phong cảnh yếu thi lai.
Tâm phúc chợt rùng mình: "Viện sử đây là muốn..."
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc." - Ông cúi đầu, ánh mắt lâu lâu dừng lại trên chồng giấy dày trên án.
Y tịch mới vẫn chưa biên soạn xong, phương thuốc mới vẫn chưa đủ. Người trẻ tuổi kia có thể trong kỳ thi mùa xuân viết ra một lúc mười phương thuốc mới, tài năng không thể xem thường.
Nhưng người có tài thường kiêu ngạo phóng túng, như vậy không tốt.
Vì thế, phải để nàng chịu đủ dày vò trước, khi lòng đầy tuyệt vọng, muốn c.h.ế.t không được, rồi mới đưa tay cứu giúp, lúc ấy, mới có thể thu được lòng biết ơn, kính sợ và tin tưởng tận đáy lòng của đối phương.
Phải làm than ấm trong ngày tuyết rơi.
Nhưng bây giờ tuyết vẫn chưa đủ lạnh.
"Đợi thêm chút nữa đi." - Thôi Mân nhắm mắt lại: "Đợi đến ngày nàng ta chủ động cầu xin."