Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 136: Đêm hội 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:04:16
Lượt xem: 29

Trong Hồng Phương Viên, mặt trời dần dần nhô lên.

Ánh nắng vàng từ xa tỏa xuống, như những hạt vàng li ti, rắc khắp vườn thuốc một lớp mỏng. Một mảng hoa đỏ thắm dưới ánh nắng phản chiếu thành một làn sương mờ, đẹp đến mê hoặc.

Hà Tú ngồi trên tảng đá xanh bên vườn thuốc, đờ đẫn nhìn người đang hái thuốc giữa đám hoa.

Dưới tán hoa rực rỡ, chiếc áo vải nâu sẫm của người con gái như lớp đất chôn sâu dưới vườn thuốc, u ám, bùn lầy, chẳng có gì nổi bật, nhưng đôi mắt nàng trong trẻo, khi cúi người hái từng đóa hoa rực rỡ, thần thái chuyên chú, động tác điêu luyện, như thể đã làm việc này hàng nghìn lần.

Hà Tú cảm thấy như mình đang mơ.

Hồng Phương Tự có độc.

Loài hoa này kiều diễm phong tình như mỹ nhân, hoa như tên gọi, trên cành lá mọc vô số lông tơ màu hồng, khi gió thổi qua, những sợi tơ bay đầy trời như màn sương, bao phủ chặt lấy người.

Những sợi tơ này từ đầu mũi bay vào, theo đường hô hấp vào cơ thể, tích tụ lâu ngày, độc tố lan rộng.

Nếu chỉ có vậy thì cũng đã đành, nhưng hương thơm của Hồng Phương Tự cũng có độc, mùi hương nồng nàn quyến rũ khiến người ta toàn thân vô lực, ở đây lâu, cử động dần trở nên chậm chạp, dần dần chảy m.á.u mũi miệng, nếu không kịp thời rút lui nghỉ ngơi, có thể sẽ bất tỉnh.

Hà Tú chính là như vậy, vào vườn Hồng Phương Tự khoảng nửa canh giờ đã thấy chóng mặt, nên lập tức lui ra bìa vườn. Nàng nghĩ Lục Đồng mới đến vườn thuốc cũng sẽ như vậy, nhưng đã qua một canh giờ, sắc mặt Lục Đồng vẫn bình thường, đi lại trong vườn thuốc, chọn hái những bông Hồng Phương Tự chín mọng lên xe gỗ.

Hà Tú hơi bối rối.

Lục Đồng hái rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với Hà Tú đã ở vườn thuốc ba năm. Nàng ấy hái cũng rất sạch sẽ, không lãng phí cành lá. Những sợi tơ hồng nhạt theo gió phủ một lớp mỏng trên áo váy nàng, như thêu những bông hoa đậm nhạt trên vải thô, làm nổi bật đường nét gương mặt nàng thêm rõ ràng.

Nàng ấy thậm chí còn không đeo khăn che mặt.

Một người không đeo khăn che mặt, nhưng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tơ hoa và hương thơm trong vườn Hồng Phương Tự, đi lại tự nhiên, phải chăng... Hà Tú nghĩ, chẳng lẽ vị Lục y sĩ này không có khứu giác?

Nhưng độc tính của Hồng Phương Tự, lẽ nào chỉ cần mất khứu giác là có thể vô hiệu?

Hà Tú cũng không hiểu, nàng rời Y Quan Viện đã quá lâu, mỗi ngày chỉ hái rửa cùng một loại thuốc, những kinh nghiệm y lý đã quên sạch.

Đang nghĩ ngợi, bên tai vang lên tiếng xe gỗ lăn trên đất, Hà Tú ngẩng đầu nhìn, Lục Đồng đang kéo xe gỗ về phía bìa vườn.

Hơn nửa xe đã chất đầy Hồng Phương Tự tươi, chồng cao như một ngọn đồi nhỏ, Hà Tú nhìn mà trợn mắt, một lúc nói lắp bắp: "Ngươi... Ngươi..."

"Ta đã xem sổ sách, Lục Đồng nói: "Đủ lượng hái trong ngày rồi."

Hà Tú hơi lúng túng.

Với lượng hái như vậy, bình thường nàng phải làm từ sáng đến tối mới xong. Dù bây giờ họ có hai người, nhưng thực ra tất cả đều do một mình Lục Đồng hái.

Lục Đồng thậm chí còn chưa nghỉ ngơi lần nào.

Lục Đồng trải tấm vải lớn vốn được đặt trên xe gỗ lên trên những bông hoa Hồng Phương Tự vừa hái xuống, để tránh phấn hoa bay tứ tung, đồng thời cũng che bớt mùi hương của chúng.

Hà Tú ấp úng hỏi nhỏ: "Ngươi có muốn nghỉ một lát không?" Thấy Lục Đồng nhìn sang, nàng vội giải thích: "Thường thì ta phải làm đến tối mới xong, nếu về sớm quá, Y giám sẽ giao thêm việc khác cho ngươi..."

Nam Dược Phòng vẫn luôn như vậy, con người ở đây không phải là người, mà là súc vật, là lừa kéo cối xay, miễn còn sống là được.

Lục Đồng suy nghĩ một lát, quay người đến trước vườn thuốc, tìm một tảng đá ngồi xuống, nói: "Nghỉ một chút đi."

Hà Tú thở phào nhẹ nhõm, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong bọc ra một chiếc bánh khô đưa cho Lục Đồng.

Lục Đồng nhận lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-136-dem-hoi-1.html.]

"Trước khi đến vườn thuốc chúng ta đã ăn rồi, nhưng thường ngày ta phải làm xong việc mới về ăn. Ngày dài, ăn hai bữa sẽ đói, nên ta mang theo ít bánh khô." - Hà Tú giải thích.

Lục Đồng gật đầu, cắn một miếng, bánh không lớn, chỉ bằng lòng bàn tay, thô ráp đắng ngắt, khó nuốt, bên trong có một mùi đắng kỳ lạ.

Lục Đồng sững người: "Ngươi bỏ thuốc vào trong này à?"

Mắt Hà Tú sáng lên: "Ngươi nếm ra được sao?"

Nàng ta có vẻ vui mừng: "Ta bỏ vào đó mấy loại dược thảo giải độc, ở Nam Dược Phòng đôi khi sắp xếp dược liệu sẽ thừa một số cành lá vụn, ta nhặt những cái còn dùng được, mượn nhà bếp rồi tự làm bánh. Hồng Phương Tự có độc, ăn bánh thuốc tuy không thể giải độc hoàn toàn, nhưng cũng có thể giảm bớt độc tính." Nàng lại lấy từ trong túi ra một cái, cẩn thận cắn một miếng, như thể đang thưởng thức món ngon, rồi nhìn Lục Đồng cười ngượng ngùng: "Tuy không ngon lắm, nhưng có lợi cho cơ thể, Lục y sĩ ăn nhiều một chút."

Lục Đồng cúi đầu nhìn chiếc bánh thuốc trong tay.

Vị đắng của dược thảo còn đọng lại trên môi, có lẽ vì Hà Tú tiếc những mảnh lá vụn đó, có cái thậm chí chưa được nghiền nát hoàn toàn, nhưng đó có lẽ chỉ là những loại thảo dược không mấy quý giá, thậm chí là loại kém chất lượng, dược tính đã gần như không còn, muốn dùng nó để giải độc, không khác gì chuyện người điên nói mộng.

Thực ra, có lẽ ngay cả việc giảm bớt độc tính cũng không làm được, chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.

Lục Đồng nghiêng đầu, thấy Hà Tú ăn rất cẩn thận, một mảnh vụn bánh rơi xuống áo, nàng ta cũng nhặt lên cho vào miệng một cách cẩn thận, như thể đó là món ngon hiếm có trên đời.

Vì đang ăn nên chiếc khăn che mặt thô ráp được vén xuống, tuổi nàng ta có vẻ không nhỏ, trông khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu, đường nét khô héo vàng vọt như tờ giấy cũ, còn những đốm đen chi chít dưới mắt càng làm khuôn mặt đó thêm phần vất vả phong trần.

Thấy Lục Đồng nhìn chằm chằm vào mình, Hà Tú có vẻ không thoải mái: "Sao thế?"

Lục Đồng hỏi: "Những đốm đen trên mặt ngươi, là do Hồng Phương Tự gây ra phải không?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hà Tú giật mình, vô thức quay lưng lại, không muốn để Lục Đồng nhìn rõ mặt mình, nhưng rất nhanh, nàng ta lại nhận ra việc này có vẻ như che tai trộm chuông, một lúc sau, từ từ quay mặt lại, khẽ "ừ" một tiếng.

"Hồng Phương Tự có độc, ngửi lâu không chỉ nguy hiểm đến tính mạng, mà còn hủy hoại dung nhan.". nàng ta nói nhỏ: "Các y sĩ ở Nam Dược Phòng không ai muốn đến đây. Ta là vì..."

Nàng ta là vì không có tiền, dung mạo cũng bình thường, lại không có người quen giúp đỡ nói giúp, nên suốt mấy năm liền, việc hái Hồng Phương Tự đều do nàng ta làm.

Lục Đồng là người thứ hai.

Nghĩ đến đây, Hà Tú cũng có chút tò mò, Lục Đồng khi hái hoa trong vườn thuốc dường như không bị ảnh hưởng bởi mùi hương đó, nàng ta hỏi: "Thường ngày ta hái Hồng Phương Tự, dù đeo khăn che mặt cũng sẽ bị trúng độc, sao Lục y sĩ lại bình an vô sự vậy?" Còn một câu Hà Tú không nói, cách Lục Đồng hái những bông Hồng Phương Tự đó, trông rất thuần thục.

Lục Đồng đáp: "Thuở nhỏ ta từng thấy loài hoa này, đã uống thuốc giải, có lẽ vì thế, hương hoa này vô hại đối với ta."

Hà Tú ngạc nhiên: "Thì ra là vậy!" Rồi mở miệng đầy ghen tị, "Tốt quá."

Không ai muốn vô cớ bị hủy dung trúng độc, mạng không còn bao lâu, Lục Đồng sinh ra xinh đẹp, nếu khuôn mặt không tỳ vết đó cũng sinh ra những đốm đen chi chít, thật sự là chuyện rất đáng sợ.

Lục Đồng cụp mắt xuống, lặng lẽ cắn một miếng bánh khô thô ráp trong tay.

Nàng đương nhiên đã từng thấy Hồng Phương Tự, chỉ là lúc đó Hồng Phương Tự không gọi là Hồng Phương Tự, mà gọi là Ác Hương Quả.

Vân Nương tốn công sức kiếm hạt giống Ác Hương Quả, bắt nàng trồng trong vườn sau nhà, chỉ để làm dược liệu cho một loại hương liệu. Nàng chăm sóc cẩn thận mỗi ngày, lúc đó Hồng Phương Tự ở Lạc Mai Phong còn sum suê gấp mười lần nơi này, đỏ rực như một mảnh ráng chiều.

Nàng ở đó, trồng trọt nuôi dưỡng chúng, rồi lại hái xuống từng cái một.

Độc dược thông thường không  ảnh hưởng đến cơ thể nàng, mùi độc trong vườn đối với nàng chỉ là mùi hương bình thường, những đốm đen xấu xí kia sẽ không xuất hiện trên mặt nàng, nàng cũng không như Hà Tú, ở lâu sẽ bị chóng mặt hoa mắt.

Lục Đồng hỏi: "Ngươi đến Nam Dược Phòng từ khi nào, không thể rời khỏi đây sao?"

Như thể không ngờ Lục Đồng sẽ hỏi câu này, Hà Tú ngẩn người một lúc lâu, mới ấp úng trả lời: "Ta đến đây ba năm trước, về chuyện rời đi... y sĩ vào Nam Dược Phòng, chưa từng có ai rời đi cả."

Lục Đồng hơi giật mình.

Loading...