Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 133: Mưu 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:41:25
Lượt xem: 27

Sau khi Lão Hà mù nhận được bạc vui vẻ ra về, Đỗ Trường Khanh vẫn còn càu nhàu trong y quán.

"Ta đã nói là tên lừa đảo đến lừa bạc mà, hai lạng bạc... sao không đi cướp đi cho nhanh! Đại phu toạ quán một tháng mới được hai lạng, rốt cuộc ai mới là người mù chứ!"

"Thôi mà thôi mà," - Ngân Tranh cười giải vây, "Phá tài tiêu tai, cô nương sắp vào cung rồi, đeo một lá bùa cầu bình an, chủ nhân vốn rộng rãi, không lẽ tiếc hai lạng bạc sao?" Một mặt ra hiệu với A Thành.

A Thành hoàn hồn, kéo Đỗ Trường Khanh vào trong tiệm: "Chủ nhân, không phải ngài nói có thứ muốn đưa cho Lục đại phu sao?"

Lục Đồng: "Gì vậy?"

Đỗ Trường Khanh khẽ ho một tiếng, đi vào trong tiệm, từ ngăn dưới cùng của tủ rút ra một chiếc hộp nhỏ, đặt mạnh lên bàn: "Cho cô đấy."

Lục Đồng khẽ giật mình.

Chiếc hộp không lớn, nhìn có vẻ nặng trịch, vừa mở ra, bên trong xếp đầy nén bạc ngay ngắn, lớp trên cùng là những miếng bạc vụn, trông không ít.

"Đây là…"

"Không phải ngày mai cô đã phải đến Y Quan Viện rồi sao,", Đỗ Trường Khanh ngả người lên ghế dài, khoanh tay trước ngực. Một dáng vẻ như bùn nhão: "Ta đã hỏi thăm anh em trong cung rồi, bổng lộc y quan các người không nhiều, còn không thể thiếu việc đút lót khắp nơi."

"Bổn thiếu gia dù sao cũng làm ông chủ của nàng một năm, hai trăm lạng bạc này coi như tặng cô. Cô là y quan đầu tiên từ phố Tây bước ra ngoài, không thể làm mất mặt Nhân Tâm Y quán, ra ngoài phải rộng rãi một chút, đừng để người ta coi thường."

A Thành ngạc nhiên: "Chủ nhân, ngài còn có anh em trong cung nữa sao?"

"Đi đi đi...", Đỗ Trường Khanh không vui nói: "Những chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm, bớt tò mò đi."

A Thành nhếch môi, Ngân Tranh thấy Lục Đồng không động đậy, liền nhanh nhẹn ôm lấy chiếc hộp, cười nói: "Chủ nhân thật là người đẹp tâm thiện, khó trách người ta đều nói chủ nhân phố Tây rộng rãi nhất. Người khác làm sao bì kịp?"

Đỗ Trường Khanh rất thích lời khen này: "Đương nhiên rồi."

Lục Đồng mím môi, không nói gì, đứng dậy bước vào sân nhỏ. Chẳng bao lâu sau, nàng quay ra và trao một bức thư vào tay Đỗ Trường Khanh.

"Ngày mai ta đi,…", Lục Đồng nói, "Trước khi đi, ta muốn đưa cái này cho ngài."

Đỗ Trường Khanh nhăn mặt: "Giữa chúng ta không cần phải viết những lời khiến người ta nổi da gà đâu nhỉ."

"Đây là bốn phương thuốc, cứ ba tháng một lần, ngài theo phương thuốc điều chế một loại thuốc thành phẩm. Nhân Tâm y quán muốn có chỗ đứng trong giới y học, chỉ dựa vào 'Ngọc Long cao' và 'Tiêm Tiêm' thì không đủ."

Đỗ Trường Khanh giật mình, vội ngồi thẳng người, thốt lên: "Phương thuốc?"

Nếu thật sự là phương thuốc thành phẩm, giá trị của nó có lẽ còn cao hơn rất nhiều so với hai trăm lạng bạc mà hắn tặng Lục Đồng.

Miêu Lương Phương đứng bên cạnh cũng khá bất ngờ. Phương thuốc là thứ quý giá như vậy, tại sao Lục Đồng cứ tùy tiện tặng cho người khác như thế, vị sư phụ cao nhân của nàng rốt cuộc còn bao nhiêu phương thuốc bí truyền nữa, nhìn đệ tử tốt phung phí như vậy, dưới suối vàng có đau lòng không?

Lục Đồng không để ý đến phản ứng của Đỗ Trường Khanh, nhìn về phía A Thành đang đứng một bên, mỉm cười: "Khi quản sự rảnh rỗi, cũng nên dạy A Thành đọc sách viết chữ, nếu có thể dạy thêm về dược lý y kinh thì càng tốt."

"Đọc sách... vẫn là việc có ích." - Nàng khẽ nói.

A Thành không hiểu ý, vô thức gật đầu.

Miêu Lương Phương nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng thấy cay cay nơi khóe mắt, đang nghĩ có phải mình già rồi, không chịu nổi cảnh chia ly này, thì nghe Lục Đồng gọi: "Miêu tiên sinh."

Ông giật mình, cảnh giác lên tiếng: "Ta đã tặng quà rồi, giờ trong người không còn một đồng nào!"

Lục Đồng không nói gì, đưa tay lấy bầu rượu ở thắt lưng ông.

"Sao, ngươi định tặng ta rượu...?"

Chưa nói hết câu, Lục Đồng đã dứt khoát buông tay, bầu rượu "Cộp" một tiếng, rơi vào thùng rác trong phòng.

"Ơ!", Miêu Lương Phương giật mình, vội vàng đưa tay định nhặt lên, "Sao ngươi lại ném bầu rượu của ta?"

Lục Đồng ngăn động tác của ông: "Ngồi quán hành y, không được uống rượu."

"Ta ngồi quán gì... ", Miêu Lương Phương nói đến đây, giọng đột nhiên nghẹn lại, không thể tin được ngẩng đầu lên.

Lục Đồng đứng trước mặt ông, giọng điệu bình thường.

"Ta đã nói với quản sự rồi, từ nay về sau ông sẽ ngồi quán hành y ở đây."

Miêu Lương Phương giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía Đỗ Trường Khanh.

Người thanh niên trông có vẻ không đứng đắn nằm ngang trên ghế, chân gác lên đung đưa, giọng điệu đáng ghét: "Nói trước nhé, ông già quá, tuy từng là quan y, nhưng hảo hán không nhắc chuyện năm xưa. Lại còn què một chân, nên tiền tháng giảm một nửa. Một tháng một lạng bạc, bao ăn không bao ở. À, rảnh rỗi thì dạy thêm cho ta và A Thành."

"Làm tốt thì tăng lương cũng không phải không thể. Còn muốn lười biếng thì Hạnh Lâm đường rẽ trái, không tiễn."

"Còn nữa…"

Những gì Đỗ Trường Khanh nói sau đó, Miêu Lương Phương không nghe rõ câu nào, trong đầu chỉ vang vọng đi vọng lại đoạn đầu tiên.

Họ muốn ông ở đây ngồi quán hành y.

Sao có thể chứ? Miêu Lương Phương mơ hồ nghĩ.

Không thể nào, họ chắc chắn đang đùa mình.

Ông là Y Quan bị đuổi khỏi viện Hàn Lâm, mang tiếng xấu, một khi ngồi quán hành y, văn bằng hành nghề y học tất nhiên sẽ hiện ra quá khứ. Không có y quán nào dám mạo hiểm mời ông đến ngồi quán hành y.

Hay nói cách khác, không có ai dám tin tưởng ông.

Vì thế những năm qua, ông chỉ có thể trốn trong căn nhà tranh đổ nát ở phố Tây, trồng vài loại thảo dược hoang dại trước nhà, để thỏa nguyện xưa.

Nhưng giờ họ nói, muốn ông ở đây hành y.

Tuy giọng điệu nói chuyện rất đùa cợt, nhưng lời nói lại rất nghiêm túc.

Miêu Lương Phương co rúm ngón tay, cảm thấy trái tim tĩnh lặng, u ám của mình, như được sét xuân đánh thức hạt mầm, có điều gì đó đang từ trong đó nảy mầm, sống lại.

Đỗ Trường Khanh liếc nhìn ông, nhíu mày: "Ta biết điều kiện của ta rất tốt, nhưng ông cũng không cần cảm động đến mức khóc chứ? Chậc, có thể lau nước mũi không, chảy xuống đất rồi!"

Lão đầu nước mắt ngập tràn, một mặt luống cuống lấy khăn lau mặt, một mặt không quên phản bác giận dữ: "Ưm... đó là nước miếng!"

Lục Đồng: "..."

Đỗ Trường Khanh: "Vậy rốt cuộc ông làm hay không làm?"

"Làm!" - Miêu Lương Phương nói xong, phát hiện mình hô quá mạnh mẽ, vội vàng thêm một câu, "Xem như nể mặt tiểu Lục."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-133-muu-2.html.]

Đỗ Trường Khanh đảo mắt: "Hừ."

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Ngày này trôi qua trong việc dặn dò công việc và thu xếp hành trang.

Sau hoàng hôn, Đỗ Trường Khanh dẫn A Thành về nhà, Miêu Lương Phương cũng đi rồi, Lục Đồng đóng cửa y quán, vén rèm vào tiểu viện.

Lại một năm tháng Ba, đêm xuân lạnh lẽo, nhưng tiểu viện so với lúc mới đến đã náo nhiệt hơn nhiều.

Bốn góc mái nhà đều treo chuông gió lục giác mà A Thành mua từ chợ đèn, khi có gió, tiếng chuông trong trẻo vang lên. Một chiếc đèn lồng hình thiềm thừ xanh mướt to đùng ngồi dưới cây mai trước cửa sổ, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm người dưới cây một cách hài hước, chiếu sáng nền đá xanh dưới cây một màu u tĩnh.

Một cơn gió thổi qua, mùi hương bồ kết nhẹ nhàng từ quần áo phơi trong sân tỏa khắp sân. Góc sân còn chất đống thịt muối và trứng ngỗng mà Tôn quả phụ và Tống tẩu tặng, dải lụa đỏ trên giỏ mừng vẫn chưa tháo ra, thường khiến mèo hoang ban đêm trèo tường vào trộm một hai miếng.

Còn có hoa trà và lan xuân mà Ngân Tranh trồng...

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, nơi này đã càng ngày càng giống sân nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ.

Giống đến mức khi rời đi, trong lòng cũng sinh ra chút không nỡ.

Ngân Tranh từ ngoài đi vào, thấy Lục Đồng đứng trong sân thất thần, cười bước đến, thu quần áo phơi trong sân vào nhà, vừa nói với Lục Đồng: "Hôm nay có nắng, phơi trước khi vào Y Quan Viện thì tốt hơn. Cũng không biết những bộ quần áo này có đủ không, phải bảo thợ may Cát may thêm vài bộ..."

Lục Đồng sắp vào Y Quan Viện rồi, Ngân Tranh đã chuẩn bị từ lâu, may giày vớ áo lót cho Lục Đồng, làm thêm vài bộ cho một mùa. Tay nghề may vá của Ngân Tranh không tính là giỏi, nhưng vẽ hoa văn rất đẹp, những mẫu hoa nàng vẽ ngay cả thợ may Cát nhìn thấy cũng thèm thuồng.

Lục Đồng vào nhà, Ngân Tranh đang gấp từng món quần áo thu về, xếp vào gói đồ Lục Đồng sẽ mang đi.

"À phải rồi cô nương,…", Ngân Tranh vừa gấp quần áo, vừa không ngẩng đầu lên nói, "Thị vệ Thanh Phong của Điện Tiền Ti mang đến một cái hộp gỗ, không biết là gì, ta đã để trên bàn của người. Lát nữa người mở ra xem thử, có khi là lễ mừng gửi đến."

Lục Đồng nhìn về phía sau, trên bàn cạnh cửa sổ, quả nhiên có đặt một cái hộp gỗ, hộp không tinh xảo, thậm chí còn giản dị quá mức.

Im lặng một lúc, Lục Đồng quay người, đi đến bàn, mở tủ dưới chân bàn, lấy ra một cái hộp - đó là hai trăm lạng bạc mà hôm nay Đỗ Trường Khanh tặng nàng.

Nàng cầm hai trăm lạng bạc này, đi đến trước mặt Ngân Tranh đang gấp quần áo.

Ngân Tranh thấy nàng như vậy, động tác dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Cô nương định làm gì?"

Lục Đồng đặt hộp vào tay nàng.

"Ta sắp vào Y Quan Viện rồi.", Lục Đồng nói: "Đỗ Trường Khanh trả ngươi không nhiều tiền tháng, nếu ngươi không muốn ở lại đây, có thể cầm số bạc này rời đi."

"... Rời đi?"

Ngân Tranh sững sờ, rồi lắc đầu, "Ta sẽ ở đây đợi cô nương nghỉ phiên, nếu có gì có thể giúp..."

"Không cần đợi ta, sau này việc của ta, cũng không liên quan đến ngươi.". Lục Đồng nói rất bình tĩnh, "Ngươi và ta vốn là người qua đường gặp nhau, đồng hành một đoạn duyên phận đã hết, gặp nhau vui vẻ, chia tay yên bình."

Ngân Tranh khóe mắt nhất thời đỏ lên: "Nhưng mạng của ta là do cô nương nhặt về."

"Một năm nay, ngươi đồng hành với ta, coi như đã trả hết ơn cứu mạng, không cần phải mang nợ này nữa."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Ngân Tranh cắn môi, hơi giãy dụa: "Cô nương muốn đuổi ta đi sao?"

Lục Đồng không nói gì.

Ngân Chính nhìn người trước mặt.

Người con gái ngồi trước giường, vẻ mặt lạnh lùng, ánh đèn cũng không thể mang lại chút ấm áp cho khuôn mặt xinh đẹp. Từ khi quen Lục Đồng, dường như Lục Đồng luôn như vậy, mãi mãi giữ khoảng cách xa cách với mọi người.

Nhưng Ngân Tranh biết, Lục Đồng không phải là người lạnh lùng. Người lạnh lùng sẽ không mang nàng từ nghĩa địa âm u rùng rợn về núi, sẽ không chăm sóc nàng chu đáo, không tự tay điều chế và bôi thuốc cho những vết thương trên một thân thể mà ngay cả tú bà cũng ghê tởm.

Nàng chưa từng nhìn Ngân Tranh với con mắt nhìn nữ tử thanh lâu, không hề coi thường nàng, ngược lại, còn vô cùng kiên nhẫn với nàng.

Ngân Tranh không phải là kẻ ngốc, trong lòng rõ ràng Lục Đồng nói những lời lạnh bạc này là vì sợ liên lụy và ảnh hưởng đến bản thân. Việc muốn đuổi nàng đi cũng chỉ là mong nàng không bị trói buộc bởi ơn nghĩa.

Nhưng hiểu rõ là một chuyện, nghe lại là chuyện khác. Ngân Tranh cúi đầu, khẽ "Ừ" một tiếng, đứng dậy thều thào: "Ta hiểu rồi."

Nàng vừa bước đến cửa thì bị Lục Đồng gọi lại.

Trong mắt Ngân Tranh thoáng một niềm vui, cô nương đổi ý rồi sao? Nàng quay lại, thấy Lục Đồng tiến đến trước mặt, nhét một hộp nặng trĩu vào ngực: "Quên mất bạc rồi."

Ngân Tranh: "..."

Nàng ôm hộp, giậm nhẹ chân vì hơi tức giận, rồi quay người đi ra.

Ngân Tranh đi rồi, trong phòng một lần nữa an tĩnh lại.

Trên giường vẫn còn một gói đồ chưa xếp xong, Lục Đồng bước đến, cẩn thận gấp những bộ quần áo chưa xếp xong và cất chúng đi.

Ngân Tranh rất chu đáo, ngoài quần áo lót và giày vớ, nàng ấy còn chuẩn bị khoảng chục bông hoa nhung và khăn lụa với những màu sắc rực rỡ cho nàng. Những bông hoa tím đỏ ấy trong bóng tối trông vô cùng rực rỡ, chen chúc trước mắt, khiến không gian phòng lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Lục Đồng cúi mắt nhìn chăm chú những bông hoa nhung trong một lúc lâu, rồi từ từ duỗi tay, cẩn thận nhặt từng bông hoa bỏ vào túi vải.

Nàng lại đứng dậy, bước đến bàn, lấy hộp mà Ngân Tranh nói Thanh Phong vừa mới gửi đến, đặt dưới ánh đèn.

Một tiếng "tạch" nhẹ, nắp hộp được mở ra.

Dưới ánh nến mờ ảo, bốn chiếc bình sứ nhỏ bằng bàn tay được xếp cạnh nhau trong hộp gỗ. Lục Đồng cầm lấy một chiếc, ngón tay chạm đến đáy bình, phát hiện ra một dấu lõm. nàng cúi đầu nhìn và nhận ra đó là dấu ẩn của họ tên.

Cả bốn chiếc bình đều được khắc tên.

Tay Lục Đồng siết chặt lấy chiếc bình sứ.

Bùi Vân Ánh không nói dối, quả nhiên như hắn nói, hắn đã tìm lại được đất cát từ mộ của gia đình nàng.

Nhưng mà...

Góc phòng nơi bàn thờ nhỏ giờ trống trơn, từ khi chiếc bình sứ trắng Quan Âm bị vỡ, Lục Đồng vẫn chưa mua pho tượng Quan Âm mới để thờ phụng. Nàng sắp rời đi, từ nay cũng không cần phải thắp hương ở nơi này nữa.

Lão Hà mù đã giải cho nàng một quẻ: "Kì phùng địch thủ yếu tàng kì, hắc bạch bàn trung vị giác khi." Trong quẻ ẩn chứa những hiểm nguy và những biến cố không thể ngờ.

Nàng không hề sợ hãi, bởi bất kể đi đâu, gia nhân của nàng luôn ở bên cạnh.

Đêm xuân ở Thành Kinh, tiếng trống đầu phố vừa lắng, làn gió nhẹ thổi tan đi cái lạnh.

Người con gái cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bình sứ lạnh lẽo, vẻ mặt luyến lưu, như một người sắp xa nhà đang nghe lời dặn dò của người thân, ánh mắt bình yên.

"Cha, mẹ, tỷ tỷ, Nhị ca yên tâm,…", nàng nghiêm túc, như thể đang thề nguyện, từng chữ từng chữ trả lời.

"Ta sẽ lo liệu thỏa đáng."

Loading...