ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 131: Bảng đỏ 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:41:18
Lượt xem: 18
Dân chúng rất quan tâm đến việc ai đỗ Trạng nguyên, ai làm Thám hoa, nhưng lại không mấy tò mò về việc ai đỗ kỳ thi xuân, trở thành Thái y Hàn lâm.
Một là vì Thái y Hàn lâm là những thầy thuốc chữa bệnh cho những quý tộc trong cung, xa cách cuộc sống của người dân thường. Hai là vì năm nào cũng chỉ có học trò của Thái Y Cục đỗ, rốt cuộc chẳng liên quan gì đến dân thường. Phải biết rằng trước đây từng có một thầy thuốc dân gian vượt qua nhiều học trò Thái Y Cục để đạt hạng ba kỳ thi xuân, nhưng đó cũng đã là chuyện hai mươi năm trước! Hai mươi năm, hẹ trong ruộng cũng không biết đã thay bao nhiêu lứa rồi!
bảng đỏ dưới Đức Xuân Đài chưa được dán lên, nhưng những người quen biết với Y Quan Viện đã nhận được tin tức trước.
Trong Nhân Tâm y quán, Lục Đồng đang ngồi trước bàn lau chùi những lọ sứ chất đống.
Lại một mùa xuân nữa, hoa dương ở Thịnh Kinh sắp nở, Ngự Dược Viện đã nhận đơn thuốc, năm nay không làm được "Xuân Thủy Sinh" nữa, nàng phải chuẩn bị một số trà thuốc khác.
Đang lau chùi, bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, Lục Đồng ngẩng đầu lên, thấy một cỗ xe ngựa dừng trước cửa tiệm.
Rèm xe được vén lên, từ trên xe nhảy xuống vài người quen thuộc, người đứng đầu chính là bà Vương, người hầu bên cạnh Đổng phu nhân, Thái Phủ Tự Khanh.
Lần trước Vương ma ma đến Nhân Tâm y quán là để chuyển lời nhắc nhở của Đổng phu nhân, bảo Lục Đồng đừng nên với cao quá tầm, sau đó không hề quay lại Nhân Tâm Y quán nữa, kể cả thuốc của Đổng Lân cũng không lấy. Nhưng bệnh phổi của Đổng Lân đã khỏi được bảy tám phần, phần dưỡng bệnh còn lại, các thầy thuốc khác cũng có thể làm được.
Có lẽ chính vì thế mà Thái Phủ Tự Khanh mới dám vô tư trở mặt như vậy.
"Vương ma ma." - Lục Đồng gật đầu.
Vương ma ma bước vào Y Quán, đưa mắt đánh giá Lục Đồng một lượt, nở một nụ cười không mấy thân thiện.
"Hôm nay là ngày công bố kết quả thi xuân, phu nhân quan tâm đến kết quả thi của Lục Đại phu, đặc biệt sai lão nô mang quà chúc mừng đến.". Bà ta đặt một giỏ quà màu đỏ thắm lên kệ, đẩy về phía Lục Đồng, rồi nhìn quanh quất, giả vờ ngạc nhiên nói: "Ô, sao không thấy người đưa tin đâu?"
Hôm nay Đỗ Trường Khanh và A Thành đã đi về phía nam thành thu thuốc, trong tiệm chỉ có Miêu Lương Phương và Ngân Tranh, Ngân Tranh đang đun nước ở sau viện, Miêu Lương Phương đang ngồi một bên thấy tình hình không ổn, chống gậy đứng dậy, hỏi Lục Đồng: "Tiểu Lục, đây là ai vậy?"
Lục Đồng chưa kịp nói gì, từ bên ngoài lại vang lên một giọng nói: "Còn có thể vì sao nữa, đương nhiên là vì không đỗ rồi!"
Người nói chuyện là Bạch Thủ Nghĩa của tiệm Hạnh Lâm Đường bên cạnh.
Từ khi Lục Đồng đến Nhân Tâm y quán, làm ra vài thang thuốc xuất sắc, tiệm Nhân Tâm ngày càng phát đạt. Tiệm Hạnh Lâm Đường nhiều lần muốn gây khó dễ, cuối cùng đều tự chuốc lấy thất bại, thêm vào đó sau này Lục Đồng được tấm biển thêu vàng của tiểu thư Chiêu Ninh Công, mỗi ngày treo cao ngạo ngễ trên sảnh chính của Y Quán, việc làm ăn của Hạnh Lâm Đường sa sút thê thảm, nhìn có vẻ sắp trở thành như tiệm Nhân Tâm ngày trước, không xa ngày phá sản.
Đúng vào lúc này, Lục Đồng đắc tội với Thái Phủ Tự Khanh, lại không biết lượng sức mình tham gia kỳ thi xuân của Thái Y Cục.
Ha, đúng là tự tìm đường chết!
Bạch Thủ Nghĩa mặc một chiếc áo dài trắng toát, cổ và áo gần như hòa làm một, cười đến híp cả mắt, khuôn mặt béo tròn đầy vẻ vui sướng.
Hắn đang rát vui, thành công của bản thân đương nhiên khiến người ta vui sướng, nhưng thất bại của kẻ thù còn khiến người ta cảm thấy vui hơn.
Vương ma ma kinh ngạc: "Không thể nào! Lão nô thấy Lục Đại phu tự tin lắm, còn tưởng Lục Đại phu chắc chắn sẽ thành công chứ!"
Lục Đồng không nói gì.
Nụ cười của Bạch Thủ Nghĩa càng đậm thêm, cố ý thuận theo lời Vương ma ma: "Những người bình thường như chúng ta đây, làm sao dám so với những công tử tiểu thư của Thái Y Cục chứ, người ta phải biết tự lượng sức mình chứ. Đáng tiếc thật..."
Trước cửa Y Quán dần dần có đám đông tụ tập lại, xe ngựa của Thái Phủ Tự Khanh đứng trước cửa, lần này không ai dám đứng ra bênh vực tiệm Nhân Tâm nữa.
Lục Đồng không vào được Y Quan Viện, vẫn chỉ là một thầy thuốc nhỏ ở phố Tây, sự e ngại của dân thường đối với quan gia vẫn là thứ bẩm sinh đã có.
"Chẳng phải vẫn chưa có kết quả, sao đã vội đến tiếc cho tiểu thư nhà ta rồi." - Ngân Tranh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng vén rèm chạy ra, đứng chắn trước mặt Lục Đồng.
Nàng không quên giữ một tư thế đường hoàng, trên mặt vẫn treo nụ cười. Chỉ là nụ cười này rơi vào mắt Bạch Thủ Nghĩa và những người khác, lại thấy chỉ là sự cố chấp khi đã hết cách mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-131-bang-do-2.html.]
Miêu Lương Phương cũng lẩm bẩm: "Đỗ hay không đỗ liên quan gì đến người khác, đúng là tưởng mình làm quan à — quản rộng quá."
Tiếng lẩm bẩm này bị Bạch Thủ Nghĩa nghe thấy.
Bạch Thủ Nghĩa liếc nhìn Miêu Lương Phương một cái, cố ý thở dài: "Phải nói là Lục Đại phu cũng là bệnh cấp loạn đầu y, người lung tung gì cũng dám mời làm thầy, thực sự không được, đều là hàng xóm láng giềng cả, ta đi y hội mời giúp nàng ấy một vị lão đại phu đến chỉ dạy y lý vậy. Để người không minh không bạch dạy y lý, cũng không sợ đi sai đường."
Lời này nói đến tận xương tủy, Miêu Lương Phương sắc mặt tái xanh: "Ngươi nói ai không minh không bạch?"
Người xem náo nhiệt càng lúc càng đông, Lục Đồng đặt lọ sứ trong tay xuống bàn.
Một tiếng rất nhẹ, nhưng khiến xung quanh dần dần im lặng.
Nàng nhìn về phía người phụ nữ trước mặt: "Vương ma ma đã xem bảng đỏ chưa?"
Vương ma ma sững người.
Bà ta sáng sớm nay nhận được tin từ Đổng phu nhân đã đến phố Tây, đương nhiên chưa xem bảng đỏ. Nhưng xem hay không xem cũng không quan trọng, bởi vì trước đó, y quan quen biết ở Y Quan Viện đã xem qua hai mươi suất đỗ kỳ thi xuân năm nay, báo cho Đổng phu nhân biết trong đó không có tên Lục Đồng.
"Đã không xem qua, vậy đợi kết quả ra rồi hãy tặng quà." - Lục Đồng nói xong, đẩy giỏ quà màu đỏ đó về phía trước mặt Vương ma ma.
Nữ đại phu phản ứng lạnh nhạt, không hề cảm thấy chút không tự nhiên nào trước đám đông vây quanh, tấm thảm thêu lụa lóng lánh ánh vàng treo trên tường Y Quán sau lưng nàng, còn nàng trong bộ y phục giản dị, đôi mắt trong Y Quán ngày xuân này như bức tranh thủy mặc, trong suốt vừa phải.
Rõ ràng là rớt, vậy mà còn làm ra vẻ thản nhiên.
Không hiểu sao, trong lòng Vương ma ma có chút bực bội.
Một cô gái bình dân giả tạo, tự cao tự đại, dù có giả vờ cao quý đến đâu, cũng không thay đổi được sự thật là bản thân đang ở trong bùn đất.
Phố Tây này toàn những kẻ nghèo hèn, ngày thường bà ta nhìn cũng chẳng thèm liếc một cái, vậy mà bây giờ vì công tử nhà mình mà phải ba lần bốn lượt đến nơi này.
Hàn Lâm Y Quan Viện? Nữ y quan?
Chỉ với thân phận của nàng ta? Và những người không ra gì trong Y Quán này?
Trong lòng Vương ma ma khinh miệt, đang định châm chọc thêm vài câu.
"Lục Đại phu! Lục Đại phu!"
Đột nhiên, có tiếng gọi vui vẻ từ xa vọng lại.
Lục Đồng ngước mắt lên, thấy có người đang cố gắng chen qua đám đông để vào Y Quán, người này mặc trang phục công sai tuần tra, mặt đầy nụ cười, không ai khác chính là Thân Phụng Ứng của nha tuần tra.
Thân Đại nhân, Ngân Tranh ngạc nhiên, "Sao ngài lại đến đây?"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Ta đến chúc mừng Lục Đại phu!" - Thân Phụng Ứng nhìn quanh, lại liếc thấy giỏ quà đỏ thắm trên kệ, cười toe toét nói: "Nhiều người thế này, xem ra ta không phải người đầu tiên đến chúc mừng rồi."
"Chúc mừng?" - Vương ma ma không quen biết Thân Phụng Ứng, nhưng từ lời nói của người này trực giác thấy không ổn, vội hỏi, "Chúc mừng gì?"
"Chúc mừng Lục Đại phu đỗ đầu bảng đỏ kỳ thi xuân chứ sao!"
Xung quanh im phăng phắc.
Thân Phụng Ứng ngạc nhiên: "Sao vậy, các người không phải đều đến chúc mừng Lục Đại phu đỗ bảng sao?"