Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 124: Tết Hoa đăng 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:27:13
Lượt xem: 37

Tháng Giêng ngày rằm, ngày Nguyên Tiêu, nhà nhà đều thắp đèn.

Triều Lương vẫn có tục "Tam Nguyên quan đăng".

Tam Nguyên quan đăng, tức là tháng Giêng ngày rằm Thượng Nguyên, tháng Bảy ngày rằm Trung Nguyên, tháng Mười ngày rằm Hạ Nguyên đều có hội đèn. Dân gian ngoài xem đèn, còn ăn bánh trôi, đố đèn, đốt pháo hoa, cúng cửa nhà để mừng ngày lễ.

Phủ Chiêu Ninh, đêm nay cũng rất náo nhiệt.

Nam tử ngồi ở vị trí cao trong phòng tiệc mặc một chiếc áo dài cổ tròn màu xám đen, tuy đã trung niên, nhưng dung mạo vẫn tuấn tú tiêu sái, khuôn mặt nho nhã phong lưu, chỉ nhìn đã khiến người ta sinh lòng thiện cảm.

Nam tử này chính là Chiêu Ninh Công Bùi Lệ.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta dung nhan xinh đẹp, vẻ ngoài dịu dàng, trong tay đang bế một bé trai khoảng ba bốn tuổi, cười nói chuyện với người đàn ông trong phòng.

"Lão gia, đêm nay có hội đèn ở cửa Cảnh Đức, tối nay chúng ta có thể bế Thụy nhi đi xem đèn được không?"

Người nói chuyện là Giang Uyển, phu nhân của Chiêu Ninh Công.

Chiêu Ninh Công Bùi Lệ ngoài phu nhân ra còn có tổng cộng ba người thiếp. Trong ba người thiếp này, chỉ có một người là Mai di nương sinh được một con trai thứ là Bùi Vân Tiêu, nhỏ hơn Bùi Vân Ánh một tuổi.

Thế tử Bùi Vân Ánh và chị gái Bùi Vân Thục đều là con của người vợ trước của Bùi Lệ. Sau khi phu nhân đầu qua đời, Bùi Lệ cưới Giang Uyển, Giang Uyển sau đó sinh hạ con trai Bùi Vân Thụy, năm nay mới bốn tuổi.

Chưa đợi Bùi Lệ trả lời, Bùi Vân Thụy trong lòng Giang Uyển đã hào hứng kêu lên: "Gọi cả đại ca! Phải gọi đại ca đi cùng chúng ta!"

Giang Uyển giật mình, vội véo nhẹ đứa con trong lòng, trong khi Mai di nương bên cạnh nghe vậy bật cười khúc khích.

"Tam thiếu gia à, Thế tử hàng ngày đều rất bận rộn, đâu có thời gian đi xem đèn? Nhị ca của con lại đang rảnh rỗi đấy, sao không rủ nó đi cùng?

Mai di nương có dung mạo kiều diễm, là mỹ nhân được đồng liêu tặng cho Chiêu Ninh Công. Vì lý do này, Mai di nương được người trong phủ kính trọng, lại vì sinh được Bùi Vân Tiêu nên địa vị cao hơn hai người thiếp khác rất nhiều.

Bùi Vân Tiêu năm nay hai mươi tuổi, dung mạo cũng tuấn tú, phần lớn thừa hưởng vẻ ngoài của Bùi Lệ, tính tình cũng rất văn nhã, thường được người ta khen ngợi.

Dưới cùng một mái nhà, những đứa con cùng lứa tuổi, lại đều xuất sắc, khó tránh khỏi việc bị đem ra so sánh.

Đặc biệt là khi một trong số đó có mối quan hệ phức tạp với gia đình.

Bùi Vân Tiêu như không nghe thấy lời Mai di nương, vẫn tiếp tục gắp thức ăn. Bùi Vân Thục ngồi bên cạnh Giang Uyển nghe vậy nhíu mày, nhìn Mai di nương với ánh mắt có chút giận dữ.

Ai cũng biết mối quan hệ giữa Bùi Vân Ánh và người cha Bùi Lệ không tốt. Tháng Giêng cần tế tổ thắp hương, Bùi Vân Ánh phải về từ đường họ Bùi dâng hương cho mẹ, nên sẽ về nhà một chuyến hiếm hoi. Nhưng phần lớn thời gian hắn đều trực trong cung, ngoài việc dâng hương cho mẹ ra, hắn chẳng bao giờ chủ động đặt chân đến nhà họ Bùi.

Bùi Vân Thục cũng không muốn về, nên cố gắng ở cùng Bảo Châu trong viện cũ khi chưa xuất giá. Nếu không phải đêm rằm này Bùi Lệ bảo cả nhà cùng ăn cơm, nàng cũng sẽ không đến đây xem cảnh tượng gia đình hòa thuận giả tạo này.

Bùi Lệ không nói gì, chỉ nhìn Mai di nương một cái, Mai di nương giật mình, lập tức im lặng, cúi đầu không dám nói thêm lời nào.

Bùi Vân Thục không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, ăn qua loa vài miếng rồi nói: "Ta đi xem Bảo Châu đây." Rồi rời khỏi bữa tiệc.

Khi ra khỏi sảnh đường, gió lạnh ngoài hành lang thổi vào mặt, dường như mới thổi tan được phần nào không khí ngột ngạt trong bữa tiệc vừa rồi.

"Phu nhân,…", Phương Tư nhẹ giọng nói: "Sau này nếu không cần thiết, thật sự không cần phải ăn cơm cùng họ."

Ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng cũng có thể nhìn ra được mọi người trong nhà họ Bùi này đều có tâm tư riêng, huống chi là người khác.

Thở dài một tiếng, Bùi Vân Thục nói: "Không sao, dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa là đi rồi."

Nàng là con gái đã xuất giá, huống chi khi chưa xuất giá, từ khi Giang Uyển bước vào cửa, nhà họ Bùi đã không còn chỗ dung thân cho nàng. Hiện giờ sau khi hòa ly với Văn Quận Vương, nàng cũng không về nhà mà ở trong khu nhà mà Bùi Vân Ánh mua.

Một người phụ nữ sau khi hòa ly không về nhà nương tựa mà tự lập phủ riêng, ở Thịnh Kinh đây cũng là lần đầu tiên. Nhưng chuyện vượt khuôn phép nàng làm nhiều rồi, cũng không thiếu một việc này, huống chi toà nhà ở ngay cạnh chỗ của Bùi Vân Ánh, cũng tiện cho nàng đi thăm đệ đệ.

Nếu không phải vì dâng hương cho mẹ, nàng cũng sẽ không về đây.

Đang nghĩ ngợi, Phương Tư nhìn về phía trước, gọi: "Thế tử!"

Bùi Vân Thục ngẩng mặt lên, thấy Bùi Vân Ánh đang đi từ đầu hành lang bên kia.

"Sao lại về rồi?", Bùi Vân Thục vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, "Không phải nói hôm nay phải trực sao?"

"Trực đêm, ta xong việc rồi, về dâng nén hương cho mẹ."

Bùi Vân Thục mỉm cười, "Vừa hay, ta cùng đi với đệ."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Từ đường ở cuối cùng của dãy hành lang. Bên ngoài cửa vừa thay tranh và đào phù mới, bên trong đèn hương sáng rực, thờ phụng di ảnh của tổ tiên họ Bùi.

Bùi Vân Thục và Bùi Vân Ánh bước vào từ đường, bên trong không có ai, Bùi Vân Thục vừa định lấy hương để bắt đầu thắp từ bên phải, vừa quay đầu lại, đã thấy Bùi Vân Ánh tự mình thắp hương, đi thẳng đến trước bài vị của mẹ.

Hắn không định thắp hương cho bất kỳ ai khác ngoài mẹ.

Bùi Vân Thục môi hơi động đậy, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói được gì.

Bùi Vân Ánh đứng trước bài vị của mẹ, cúi người dâng hương. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cũng không nói lời kính ngữ nào, lặng lẽ cắm hương vào lư hương trước bài vị mẹ, rồi lùi lại hai bước, nhìn bài vị mờ ảo trong khói hương, nở một nụ cười như thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-124-tet-hoa-dang-2.html.]

"Mẹ,…", hắn cười nói, "Năm mới đại cát."

Bùi Vân Thục nhìn động tác của hắn, không kìm được lòng đau xót, vội quay người đi, đợi khi bình tĩnh lại tâm tình mới cùng Bùi Vân Ánh dâng hương.

Rèm gấm trên chính điện treo cao, đứng thêm một lúc nữa, hai chị em mới chậm rãi đi ra ngoài.

Bùi Vân Ánh hỏi: "Tỷ định cùng Bảo Châu ở đây bao lâu?"

"Qua thêm hai ngày nữa sẽ đi."

Bùi Vân Ánh không lên tiếng.

Nàng bèn cười: "Không cần lo lắng, bình thường ta và Bảo Châu ở trong viện riêng, không ai làm phiền ta, cũng yên tĩnh. Còn đệ, không vui thì đừng về nữa. Phía mẹ..." nàng quay đầu nhìn từ đường một cái, "Ta sẽ nói thay đệ."

Vừa nói xong câu này, phía trước lại có người đi tới. Đã là hoàng hôn, trời dần tối, người đó dừng lại trước mặt hai người Bùi Vân Thục, áo dài nho nhã, vẻ mặt điềm đạm, đèn lồng treo dưới mái hiên chiếu sáng nửa bóng của ông ta, khiến khuôn mặt vốn thanh tú kia cũng toát ra vẻ lạnh nhạt.

Bùi Vân Thục vội nói: "Phụ thân."

Bùi Lệ khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Bùi Vân Ánh bên cạnh nàng.

"Về nhà sao không nói một tiếng?"

Giọng điệu tự nhiên dịu dàng, như một người cha trách mắng con trai về muộn, trong lời nói đều là quan tâm.

Bùi Vân Ánh không nói gì.

"A Ánh!" - Bùi Vân Thục cực kỳ lo lắng.

Chiêu Ninh Công Bùi Lệ và Thế tử Bùi Vân Ánh quan hệ cha con không hòa thuận, cả Thịnh Kinh đều biết. Người ngoài chỉ nói Bùi Vân Ánh tuổi trẻ ngang ngược, nên làm trái ý cha, mà Chiêu Ninh Công lại là người ôn hòa khoan dung, để mặc con trai cả tự do làm theo ý mình.

Chỉ có Bùi Vân Thục biết, sự thật không phải như vậy.

"Tỷ tỷ," - Bùi Vân Ánh cười nói với nàng: "Bảo Châu còn đang đợi tỷ trong phòng, về nhanh đi."

"Đệ…"

Nàng vẫn có chút lo lắng, nhưng ánh mắt của Bùi Vân Ánh rất kiên quyết, giằng co một lúc, Bùi Vân Thục đành chịu thua, chỉ có thể kìm nén sự bất an trong lòng, ném cho Bùi Vân Ánh một cái nhìn dặn dò rồi mới lo lắng rời đi.

Những dải treo từ đèn hoa sen treo dưới mái hiên tinh xảo lộng lẫy, chiếu ánh sáng rực rỡ xuống những người dưới mái hiên, chàng trai trẻ như chim ưng, người trung niên như sói hổ, rõ ràng là cha con ruột thịt, nhưng bị một ngọn đèn phân chia thành hai mặt sáng tối dưới chân, ranh giới rõ ràng.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Gió dần nổi lên, Bùi Lệ mở lời, giọng như mọi khi vẫn dịu dàng: "Nghe nói Thích gia đã tìm đến con."

Người trẻ tuổi chỉ mỉm cười, không nói gì.

"Thích gia là người của phe Thái tử."

Bùi Vân Ánh "ồ" lên một tiếng, giọng như cười mà không phải cười: "Nhưng ta không định lên thuyền."

Bùi Lệ không nói gì, im lặng nhìn người trước mặt. Chàng trai cao lớn, đứng lên đã cao hơn ông một đầu, khi cười có một lúm đồng tiền bên môi, đó là di truyền từ mẹ. Nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo, giống như thanh đao bạc nơi thắt lưng, toát ra vẻ lạnh giá.

Dường như trong một khoảnh khắc chẳng hay biết, hay có lẽ là trong một đêm chẳng ai nhận ra, đứa trẻ ngày xưa từng chạy theo cha để xem đèn lồng, thoáng chốc đã lớn khôn.

Bùi Lệ nhìn chăm chú hắn rất lâu, mới lên tiếng: "Nhà họ Bùi đứng về phía Thái tử."

"Vậy thì sao?", Người trẻ tuổi cười nhạt: "Những việc ta làm, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Bùi, vậy Bùi đại nhân định xử trí thế nào?"

Bùi Lệ im lặng.

"Chẳng lẽ ông lại vì đại nghĩa mà diệt thân, g.i.ế.c c.h.ế.t ta... "

Hắn bước lên một bước, hơi cúi người, thì thầm bên tai người đàn ông: "Giống như cách ông từng hại c.h.ế.t con ngựa của ta vậy."

Ánh mắt Bùi Lệ chuyển động nhẹ, Bùi Vân Ánh đã đứng thẳng người.

Hắn nhìn Bùi Lệ, ánh mắt xa lạ như nhìn một người hoàn toàn lạ, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

"Nếu không còn gì nữa, ta sẽ không làm phiền đại nhân thưởng thức niềm vui bên gia đình."

Nói xong, hắn vòng qua người trước mặt, bước đi thong thả.

Ngọn đèn bị gió đêm thổi bay, làm lắc lư, những tua rua dưới đèn như những bông hoa nhiều màu sắc.

Bùi Vân Ánh vòng qua hành lang, Quỳnh Ảnh được Bùi Vân Thục sai đến nghe ngóng vội hỏi: "Đại nhân định đi đâu?"

Người trẻ dừng chân một chút, liếc nhìn những tua rua rực rỡ dưới đèn lồng mái hiên, cười nhẹ không quan tâm.

"Hôm nay là ngày mười lăm, buổi tối đèn lồng rất náo nhiệt."

"Bỗng nhiên muốn đi xem đèn ở cổng Cảnh Đức."

Loading...