Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 122: Năm mới 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:27:06
Lượt xem: 39

Mũi d.a.o sắc lạnh, ánh bạc lao thẳng về phía trái tim yếu ớt, ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đột nhiên dừng tay, bất ngờ đổi hướng mũi đao, đón lấy người đang xông tới, hung hăng kẹp chặt cánh tay nàng, xoay tay đẩy ra.

Lục Đồng bị đẩy ngã lưng vào bàn thờ, pho tượng Quan Âm áo trắng với khuôn mặt từ bi không chịu nổi một cú va chạm mạnh như vậy, lắc lư rồi ngã nhào xuống từ trong tủ Phật.

Choang——

"Không—— ", Người con gái đột nhiên kinh hãi.

Trong đêm tĩnh lặnh vang lên tiếng vỡ giòn tan của đồ sứ, trong căn phòng bên cạnh, dường như có tiếng mê sảng say rượu của Ngân Tranh văng vẳng vọng lại, rồi nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Một mớ hỗn độn.

Tro hương trên bàn thờ tủ thần rải đầy đất, có lẽ là mới cúng hương vào sáng sớm, những quả hồng kia dán chữ đỏ, lăn đến dưới chân Bùi Vân Ánh.

Ánh mắt chàng thanh niên chấn động.

Pho tượng Quan Âm áo trắng vẫn được thờ trong tủ Phật nhỏ vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất, bên trong lại còn giấu mấy cái lọ sứ nhỏ bằng bàn tay, tổng cộng bốn cái, cũng vỡ nát, từ trong đó đổ ra đất, có một lọ là nước, tràn đầy đất.

"Đây là…" - Hắn nhìn chăm chú.

Lục Đồng đang vớt đất trong mấy cái lọ sứ.

Nàng vớt một cách hoảng hốt và gấp gáp, như thể sợ rằng chậm thêm chút nữa sẽ không vớt được vậy. Nàng thậm chí còn cố gắng vớt lọ nước đã đổ ra kia, nước chảy qua kẽ tay nàng, nhỏ giọt xuống đám đất vụn, không phân biệt được lọ nào là lọ nào.

Máu từ vết thương trên ngón tay chảy ra, Lục Đồng hoàn toàn không hay biết, cũng quên mất Bùi Vân Ánh ở bên cạnh, như thể trong trời đất này, chỉ có việc trước mắt là quan trọng nhất.

Bùi Vân Ánh lần đầu tiên thấy nàng hoảng hốt.

Dù là ở chùa Vạn Ân khi bị hắn gặng hỏi, sau vụ án tuyển cử bị tuần tra đêm xông vào y quán, thậm chí còn sớm hơn, dưới lầu Bảo Hương bị cướp bắt làm con tin, trong lúc sinh tử cách nhau chỉ một kẽ tư, hắn cũng chưa từng thấy nàng lộ vẻ hoảng hốt.

Nhưng bây giờ, nàng đang vớt những mảnh đất vụn kia, vớt một cách thất hồn lạc phách, hoảng loạn.

Bùi Vân Ánh nheo mắt lại.

Một ý nghĩ hoang đường nảy sinh trong lòng hắn.

Nhìn người con gái đang cẩn thận nhặt nhạnh đất, chàng thanh niên ngập ngừng một lúc, nói: "Đây là... đất mộ?"

Trong mật thư Thanh Phong gửi đến có nhắc đến, một nhà bốn người họ Lục đều đã chết, ngoài Lục Nhu được an táng, ba người còn lại không còn thi hài.

Phu nhân họ Lục c.h.ế.t trong đại hỏa, lão gia họ Lục c.h.ế.t đuối dưới nước, Lục Khiêm bị cực hình vứt xác nơi loạn phần, *thê thỉ* bị dã thú gặm nhấm, dù Lục Nhu đã được an táng, nhưng là con gái nhà họ Lục ẩn náu trong bóng tối, Lục Đồng không thể to gan mà thờ cúng công khai.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Ánh mắt Bùi Vân Ánh lướt qua bốn cái lọ sứ trên mặt đất. Bốn cái lọ sứ, bốn bài vị. Chẳng trách nàng phải thờ một pho tượng Quan Âm như vậy trong tủ Phật nhỏ trong nhà. Rõ ràng tay đã nhuốm m.á.u tươi, không tin thần phật, vậy mà lại giả vờ lễ bái Quan Âm, bởi vì thứ nàng lễ bái căn bản không phải Quan Âm gì cả, mà là bài vị của người nhà họ Lục.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lục Đồng không trả lời.

Nàng cố gắng vươn tay vớt những nắm đất mộ đã trộn lẫn vào nhau. Những nắm đất mộ mà nàng đã tìm kiếm khắp nơi, có lẽ còn mang hơi thở của người thân.

Nàng mang về tro tàn từ đám cháy ở nhà cũ tại huyện Thường Vũ, múc nước sông cuộn chảy từ thuyền trên đường thủy ở Thượng Kinh, nàng đào lấy bùn đen ẩm ướt đã thấm mưa từ bãi tha ma có lũ chó hoang vây quanh, còn lén đến mộ tỷ tỷ không người chăm nom mà mang đi một nhúm đất vàng.

Nàng không tìm được thứ nào khác mà họ để lại, chỉ có thể đựng những bùn nước này vào lọ sứ, đặt trong nhà, như thể làm vậy là có thể ở cùng người thân.

Mà giờ đây, những bùn đất, nước sông ấy trộn lẫn vào nhau, đục ngầu, hỗn loạn, như những giọt nước mắt bị làm bẩn, trượt qua kẽ tay nàng.

Không giữ được gì cả.

Động tác vớt những thứ lầy lội ấy dần dần chậm lại, cho đến cuối cùng đông cứng bất động. Nàng quỳ ngồi trên đất, đờ đẫn nhìn cảnh tượng hỗn độn khắp nơi.

Trước mắt chợt hiện lên một khung cảnh mờ ảo.

Đó có lẽ là khung cảnh từ rất rất lâu về trước.

Có cha, có mẹ, có huynh có tỷ. Trong tiểu viện một chiều hè, nàng cùng huynh tỷ ngồi một chỗ, nói về một vụ kiện gần đây ở huyện bên.

Một phú hộ cưỡng chiếm con gái trẻ đẹp của người làm công, tri huyện ở nha môn thẩm vấn vụ án này, tin tức truyền khắp huyện thành.

Nàng còn nhỏ, cắn những quả nho dại đã ngâm trong nước giếng, vừa cảm thán: "Thật đáng ghét quá, nếu một ngày nào đó, cũng có người như tên phú hộ kia muốn hại nhà ta thì phải làm sao?"

"Sẽ không có chuyện đó đâu. Tỷ tỷ nàng đáp.

"Nếu thật sự có thì sao?"

"Thì đi báo quan chứ sao!" - Lục Khiêm không cho là đúng, "Có phép nước làm chủ."

Mẹ cười nói: "Phải đấy, nhà ta lại không kết thù với ai, ai lại vô cớ đi hại nhà ta chứ?"

Nàng không hài lòng lắm với câu trả lời này, suy nghĩ một lúc, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: "Nếu thật sự có người muốn hại nhà ta, ta sẽ đi báo thù!"

"Phụt—— ", Lục Khiêm véo một cái vào má tròn vo của nàng, "Tiểu quỷ, muội cao chưa tới cái bàn đã đòi báo thù? Lấy gì báo thù, lấy cái ná ta mua cho muội để báo thù à?"

Mọi người cười thành một tràng.

Những tiếng cười đùa ấy dần dần xa xăm, trở nên mờ nhạt, cuối cùng hóa thành cảnh bùn đất lầy lội thành một đám trước mắt, cùng với giọt lệ trong như ngọc vỡ trên mu bài tay nàng.

Bùi Vân Ánh sững người.

Nàng im lặng ngồi trên đất, ngồi giữa vũng lầy khắp nơi, như một đóa hoa sắp héo tàn.

Cuối cùng hắn lên tiếng: "Nàng muốn vào Hàn Lâm Y Quan Viện, để đối phó với Thái sư phủ sao?"

"Ngài không phải đã điều tra rõ rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-122-nam-moi-2.html.]

"Thích Ngọc Đài là con trai của Thích Thanh, g.i.ế.c hắn là chuyện người điên mới làm."

Phạm Chính Liêm chỉ là một Tường đoạn quan ở Thẩm hình viện, còn Thích Ngọc Đài là con trai Thái sư, tất cả những người tiếp cận hắn đều bị điều tra đi điều tra lại. Cùng một thủ đoạn, Lục Đồng có thể tiếp cận Phạm Chính Liêm, chưa chắc đã tiếp cận được Thích Ngọc Đài, dù nàng có vào được Hàn Lâm Y Quan Viện, việc báo thù cũng trùng trùng khó khăn.

"Thế thì sao?"

"Nhà ta chỉ là người thường, nên cả mấy mạng người cứ thế là hết sao? Dựa vào cái gì?"

Nàng cười thảm, giọng rất lạnh, "Chỉ có trong mắt những công tử quý tộc như các ngài, người mới chia thành ba phần bảy loại. Trong mắt Diêm Vương, chỉ chia người sống kẻ chết."

"Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa."

"Thật là không biết trời cao đất dày,", Bùi Vân Ánh hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ nàng không muốn có được công bằng sao?"

"Công bằng?"

Lục Đồng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng dưới ánh đèn mờ tối, toát ra một vẻ trong suốt đến kinh người, khiến nàng trông vừa quyết liệt vừa bướng bỉnh. Giống như vừa rồi bị đẩy ngã bị thương, nàng không hề kêu đau mà lập tức xông lên lần nữa, giống như trong hoàn cảnh khốn cùng bị gông cùm hiện tại, nàng cũng không hề lộ ra nửa phần yếu đuối, chỉ lạnh lùng nhìn người trước mắt.

Lục Đồng nói: "Đại nhân rất rõ, dù vụ án này có giao cho Đại Lý Tự, cũng sẽ không có nửa điểm khác biệt."

Nàng nhớ đến vụ kiện truyền trong huyện Thường Vũ nhiều năm trước, vụ kiện đó thực ra rất đơn giản, người sáng mắt đều nhìn ra được sự thật là gì. Nhưng cuối cùng tri huyện lại tuyên phú hộ vô tội, cô gái bị ô nhục ôm d.a.o c.h.é.m đi đ.â.m phú hộ bị đánh c.h.ế.t bằng gậy gộc, người cha già của nàng ta, cuối cùng treo cổ trên mộ con gái.

Lục Đồng nắm chặt tay, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Nàng tuyệt đối sẽ không làm con cừu để người ta tùy ý g.i.ế.c thịt.

"Hắn là con trai Thái sư, có cả đống cừu non sẵn sàng vì hắn mà gánh tội thay. Dù thật sự kết tội, nặng nề thưa ra nhẹ nhàng buông xuống, đóng cửa lại đều là người nhà cả."

"Hắn sẽ không chết."

"Sự thật thế nào không quan trọng, rửa sạch nỗi oan cho người nhà ta cũng không quan trọng. Chỉ cần bọn họ còn sống một ngày, công bằng sẽ vĩnh viễn không đến."

"Công bằng?"

Nàng cười lạnh lùng, giọng điệu mang vẻ cố chấp của kẻ đường cùng: "Ta sẽ cho ngài biết công bằng là gì. Thích Ngọc Đài đã g.i.ế.c tỷ tỷ ta, ta sẽ g.i.ế.c Thích Ngọc Đài, mạng đền mạng, đó mới là công bằng."

"Ta không cần giúp đỡ, ta tự mình có thể tìm được công bằng."

Bùi Vân Ánh nhìn về phía nàng.

Nàng ngồi quỳ trên đất như khúc gỗ, giọng bình thản, ẩn chứa chút nghẹn ngào cố kìm nén. Hắn hiểu rõ, tiếng nghẹn ngào ấy không phải vì bí mật của nàng bị phát hiện, cũng không phải vì tình cảnh bất lực lúc này, mà là vì những người nằm dưới lớp đất mộ khắp nơi này.

Lục Đồng cúi đầu.

Trong hộp thuốc của nàng vẫn còn chiếc nhẫn bạc đã rỉ sét, chỉ cần lấy ra, có lẽ có thể nhận được chút đồng cảm từ Bùi Vân Ánh.

Nhưng lòng thương cảm luôn không bền lâu, hắn đã biết mọi bí mật, thân phận là địch hay bạn, tương lai chưa rõ.

Chỉ có người c.h.ế.t mới không tiết lộ bí mật.

Nàng có thể nhân lúc lấy chiếc nhẫn bạc ra, hạ thấp cảnh giác của hắn, hoặc là bỏ thuốc độc vào trà của hắn, hoặc là dùng kim độc đ.â.m vào huyệt Kiên Tỉnh của hắn... Căn phòng này khắp nơi đều giấu thuốc độc, trong tay áo nàng có một nắm độc phấn, có thể dùng để làm mù mắt hắn.

Từ cuối con phố xa xăm, vọng lại tiếng cười vui và pháo nổ, theo gió bay vào tiểu viện.

Lục Đồng nhìn về phía đồng hồ nước trên bàn.

Sắp đến giờ Tý rồi, A Thành nói, để chúc mừng ngày lễ, đêm nay Đức Xuân Đài sẽ b.ắ.n pháo hoa.

Trên rèm in bóng cành mai ngoài cửa sổ, trăng sáng lặng lẽ lên đỉnh hoa. Đêm giao thừa ở Thịnh Kinh, người bình dân quý tộc sẽ không phân biệt sang hèn trong giây phút này, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp thịnh thế.

Tích tắc... tích tắc...

Là tiếng nước nhỏ giọt của đồng hồ nước.

Rất nhanh, sắp đến giờ Tý rồi.

Ngón tay đã chạm đến độc phấn trong tay áo, nàng đang từ từ bóc giấy thuốc, đầu ngón tay sắp chạm đến lớp bột mịn màu xám đó...

Bỗng nhiên, một chiếc khăn tay thêu hình chim ưng được đưa đến trước mặt.

Bàn tay Lục Đồng đang giấu trong tay áo khựng lại.

Ầm...

Ngay trong khoảnh khắc đó, trên Đức Xuân Đài xa xa, pháo hoa bừng nổ rực rỡ trên bầu trời đêm của thành Thịnh Kinh, như vạn ngọn đèn bừng sáng trên không trung, trong thoáng chốc gấm vóc chồng lớp, năm sắc giao hòa.

Tiểu viện cũng được ánh sáng rực rỡ ấy chiếu sáng.

Lục Đồng bị lóa phải nheo mắt lại.

Giờ Tý, đêm giao thừa, pháo hoa trên Xuân Đài.

Đã là năm mới rồi.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu.

Bùi Vân Ánh đứng trước mặt nàng, ánh sáng rực rỡ của pháo hoa bên ngoài viện chiếu sáng khuôn mặt đẹp đẽ của hắn, khiến vẻ sắc bén và lạnh lùng quanh người hắn tan đi đôi chút, trông sáng sủa và dịu dàng hơn.

Chàng trai cúi người, đưa khăn tay gần hơn một chút, ra hiệu cho Lục Đồng băng bó ngón tay vẫn đang chảy máu.

"Lau đi,…" - hắn quay mặt đi, giọng bình thản.

"Ta bị nàng thuyết phục rồi."

Loading...