Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 121: Lục Tam cô nương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:27:02
Lượt xem: 31

Ký ức của Lục Đồng về giao thừa luôn rất náo nhiệt, cho đến khi rời khỏi huyện Thường Vũ.

Vân Nương ngoài việc thử thuốc và cho nàng uống thuốc giải đúng giờ, phần lớn thời gian đều không ở trên núi. Lục Đồng ở Lạc Mai Phong bảy năm, bảy năm này, mỗi năm giao thừa đều là Lục Đồng một mình trải qua.

Mấy năm đầu mới đến Lạc Mai Phong, Lục Đồng trong lòng luôn thầm mong năm nay không phải một mình. Có lúc, nàng thà rằng Vân Nương ở lại trên núi cho nàng thử thuốc, còn hơn là đêm giao thừa một mình cô đơn ở lại trên núi.

Nỗi đau của việc thử thuốc vẫn tốt hơn nỗi cô đơn khi một mình thức đêm giao thừa.

Trong những lúc náo nhiệt như thế, nỗi cô đơn của con người luôn bị phóng đại vô hạn.

Nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể nhặt nhạnh những cành khô và vài quả dại chưa chín hẳn xếp lại với nhau, đặt trong cái chậu sắt, một mình dùng sức bẻ ra, khẽ nói với chính mình-

"Bách sự cát."

Bách sự cát- tiếng cười trong sân ồn ào.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đáy mắt Lục Đồng lóe qua cảm xúc khó tả.

Đã nhiều năm rồi, lần đầu tiên, nàng không còn phải tự nói với chính mình "bách sự cát" nữa.

Ngân Tranh bưng chén rượu đến gần, nàng ấy thực sự vui vẻ, uống không ít, má ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh nhìn Lục Đồng.

"Cô nương," nàng ấy hỏi: "Có phải ồn quá không?"

Lục Đồng lắc đầu.

Ngân Tranh thở phào: "Vậy thì tốt, ta còn nghĩ người thích yên tĩnh, nhiều người ồn ào thế này, người sẽ không vui."

Lục Đồng cụp mi mắt xuống, giọng rất nhẹ: "Không đâu."

Nàng ở Lạc Mai Phong quá nhiều năm, tự nói với chính mình quá nhiều lần chúc mừng năm mới, đến nỗi gần như quên mất, thực ra nàng từng rất thích náo nhiệt.

Nàng vốn rất sợ cô đơn.

Đỗ Trường Khanh vẫn đang ở đằng kia gào lên: "Chúng ta hãy chúc trước cho Lục đại phu, kỳ thi xuân này một tiếng vang kinh người, áp đảo quần phương!"

Miêu Lương Phương tạt nước lạnh: "Bao nhiêu con cái Thái Y Cục, còn áp đảo nỗi gì? Nói khoác không biết ngượng."

"Sao không được? Tục ngữ nói tình trường thất ý thi trường đắc ý, Lục đại phu của chúng ta đường tình trắc trở, cái gì mà hôn phu và Đổng thiếu gia, kẻ nọ người kia chẳng đáng tin cậy, nói không chừng thi cử sẽ đắc ý đấy!

"Cái gì? Lục đại phu còn có hôn phu? Chuyện khi nào vậy?"

"Này, cái đó có gì quan trọng đâu, đàn ông sao quan trọng bằng tiền đồ được."

"Cái này thì đúng."

A Thành nhìn chằm chằm lên bầu trời sân nhỏ, lẩm bẩm: "Đêm nay giờ Tý, Đức Xuân Đài sẽ b.ắ.n pháo hoa, từ sân nhà chúng ta có thể nhìn thấy."

Đỗ Trường Khanh mắt say m.ô.n.g lung, chỉ trời đùa cợt, "Tốt lắm, người sang tiêu tiền, người thường hưởng thụ, có tiện nghi không chiếm là đồ rùa đen, đêm nay thức đêm nhất định phải canh đến giờ Tý!"

Bữa cơm tất niên này không thể ăn đến giờ Tý.

Đỗ Trường Khanh say rồi.

Cậu thiếu đông gia tỏ ra dáng vẻ ngàn chén không say, một vò rượu Đồ Tô chưa uống hết, người đã trượt xuống dưới bàn.

Chỉ thế này cũng được đi, nhưng tửu phẩm của hắn cũng không tốt, say rồi thì leo lên mái nhà khắp sân, nôn đầy đất bẩn thỉu.

Miêu Lương Phương thực sự không nhìn nổi nữa, nói với Lục Đồng: "Hắn là một nam tử trẻ tuổi, say rồi ngủ lại trong sân ngươi như thế nào được, để người ngoài biết được sẽ sinh ra lời đồn không hay."

Nói xong, ông ta gọi A Thành, cùng nhau đỡ Đỗ Trường Khanh say mèm về nhà trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-121-luc-tam-co-nuong-2.html.]

Sau khi ba người họ đi, sân nhỏ chợt trở nên vắng lặng hơn nhiều. Ngân Tranh lảo đảo đứng dậy: "Ta đi dọn dẹp nhà cửa." bị Lục Đồng ngăn lại.

Ngân Tranh hôm nay cũng uống không ít, có lẽ là trong lòng vui vẻ. Từ khi theo Lục Đồng đến nay, nàng vẫn luôn phập phồng lo sợ, nhưng giao thừa luôn có thể khiến người ta gạt bỏ tất cả, đắm mình trong niềm vui tạm thời này.

Lục Đồng đỡ Ngân Tranh vào nhà, thay nàng cởi giày tất, lại lau mặt cho nàng, cuối cùng đắp chăn cho nàng rồi lui ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại.

Đêm tối vắng lặng, xa xa thỉnh thoảng có một hai tiếng pháo nổ. Sân nhỏ một mảng bừa bộn chén đĩa sau tiệc, phản ánh vẻ xơ xác khi khúc nhạc đã tàn người đã tán.

Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, giao thừa năm sau, có lẽ nàng sẽ không được cùng họ đón năm mới nữa.

Lục Đồng ngồi xuống, nhặt những vò rượu chén đĩa đổ trên đất, cùng với những thức ăn thừa đổ vào thùng cặn, lau sạch bàn gỗ, đặt về vị trí cũ.

Nàng lại về bếp, dọn dẹp bếp lò, rửa chén đĩa hôm nay.

Nàng rửa rất chậm, như thể làm vậy có thể khiến cái Tết này qua chậm hơn một chút. Cuối cùng, nàng lại múc nước trong, dưới ánh nến, tưới rửa một lượt nền đá xanh trong sân nhỏ.

Nền đá xanh được rửa sạch, sáng bóng, phản chiếu mặt trăng trên trời, như nước đang chảy.

Ánh trăng dịu dàng toả xuống, tiểu viện lại trở về trạng thái ban đầu của nó, mọi dấu vết của bữa tiệc đã hoàn toàn bị xóa sạch.

Tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện ồn ào, những bài hát lệch nhịp, những lời chúc rượu thẳng thắn gần như thô tục, cùng với bóng người đã biến mất. Chỉ còn lại cành hoa mai đung đưa trong gió.

Lục Đồng ôm chiếc mâm đồng lớn, đặt nó lên bệ đá dưới mái hiên. Trong mâm, những cành bách gãy vây quanh những quả quýt đỏ và hồng giòn bị bẻ đôi, tạo nên không khí rộn ràng, vui vẻ đặc biệt. Nàng không đổ những thứ trong mâm đồng vào thùng cám thải, có lẽ vì tiếc, có lẽ vì không nỡ.

Đêm đông lạnh giá, ánh trăng cũng lạnh, nàng dừng lại trước bệ đá, đưa tay lấy một quả quýt đã bị bẻ đôi từ mâm đồng, bóc vỏ và cho một múi vào miệng. Múi quýt rất lạnh, như tuyết ngọt, trượt xuống cổ họng, vì đã chín mọng nên ngọt đến đắng. Nàng đứng trong sân, lặng lẽ ăn hết cả quả quýt.

Đêm dần có gió, gió thổi qua mặt người, má cũng bị lạnh đến đau. Lục Đồng ăn xong quả quýt, khẽ nói với chiếc mâm đồng đầy rộn ràng: "Trăm sự tốt lành."

Trăm sự tốt lành. Nàng nhớ đến Đỗ Trường Khanh đứng trên bàn thề thốt sẽ học cách làm cá, Miêu Lương Phương dưới bàn dùng gậy chọc mặt hắn, A Thành nài nỉ Ngân Tranh thắt cho hắn một dải ruy băng màu hình thỏ, luống cuống nói với Ngân Tranh về kiểu dáng con thỏ...

Tiểu viện vắng lặng, Lục Đồng khẽ mỉm cười. Nàng không biết tương lai có được vạn sự như ý không, điều đó nghe có vẻ quá xa xỉ, nhưng đêm nay, ít nhất là đêm nay, nàng đã nhận được sự an ủi ngắn ngủi từ lời chúc này... Và cả sự ấm áp nữa.

Trước khi về phòng ngủ, trên cửa vẫn còn treo một nút thắt đỏ do A Thành đan, là một nút thắt cát tường có thể xua đuổi tà ma và đón điều lành.

Nàng đẩy cửa bước vào. Lúc đi không thổi tắt đèn, ngọn đèn dầu trên bàn học vẫn còn sáng, Lục Đồng đóng cửa lại, đi vào trong hai bước, nụ cười trên khóe môi chưa kịp thu lại, bỗng nhiên lông tơ dựng đứng, đột ngột nhìn về phía cửa sổ.

Dưới ánh nến mờ tối, không biết từ khi nào đã có một người đứng đó.

Người đó tựa vào góc bàn, đang cúi đầu nhìn một tờ giấy mỏng trong tay, nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.

Bùi Vân Ánh.

Sắc mặt Lục Đồng lạnh đi.

Bùi Vân Ánh nhìn thẳng vào mắt Lục Đồng. Khuôn mặt tinh tế của chàng trai trẻ dưới ánh đèn mờ ảo trông đặc biệt dịu dàng, bàn tay cầm d.a.o có các khớp xương rõ ràng, dài và đẹp, nhẹ nhàng cầm tờ giấy mỏng đó.

Rõ ràng là hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như tuyết.

"Đây là danh sách trả thù của nàng sao?", Hắn khẽ vỗ vỗ cuộn giấy trong tay, thờ ơ nói: "Sao trên đó lại có cả tên ta?"

Đồng tử Lục Đồng co lại.

Trên tờ giấy mỏng đó, chi chít đầy tên người, có những cái đã bị gạch bỏ, có những cái dường như mới được thêm vào, dưới ánh nến trông như những con sâu đen ngòm được vẽ lên, lại như những lời nguyền đ.â.m vào da người, toát ra vẻ lạnh lẽo và rợn người.

Lục Đồng căng thẳng toàn thân, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

Chàng trai trẻ cười một tiếng, nhìn chằm chằm Lục Đồng, ngược sáng, từng bước từng bước tiến về phía nàng.

"Nói đi."

"Tam Lục cô nương, Lục Mẫn." - Hắn nhạt nhẽo nói.

Loading...