Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 119: Mã Câu 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:16:29
Lượt xem: 39

Những cuốn y tịch bị gió thổi rối trên bàn đã được xếp gọn sang một bên, Miêu Lương Phương tựa cây gậy vào tường, vịn mép bàn và ngồi xuống.

Lục Đồng im lặng chờ ông mở lời.

Hồi lâu sau, Miêu Lương Phương xoa xoa mũi, ngượng ngùng lên tiếng: "Thật ra, chuyện này kể ra cũng là một món nợ cũ từ nhiều năm trước."

"Hai mươi năm trước, ta tham gia kỳ thi xuân của Thái y cục, trở thành y sinh bình dân duy nhất vượt qua kỳ thi xuân năm đó. Khi ấy ta mới hai mươi hai tuổi, này, cũng tầm tuổi như Thiếu đông gia của các ngươi bây giờ."

"Lúc đó ta đứng thứ ba trong toàn bộ kỳ thi xuân, những học sinh trong Thái y cục đều không bằng ta. Sau đó vào Hàn lâm Y Quan Viện, chẳng bao lâu sau khi nhận chức đã được thăng làm y quan, Viện sử đương thời rất trọng dụng ta, những việc chẩn mạch và dược thiện cho quý nhân trong cung đều được giao cho ta xem xét."

"Người trẻ mà, chịu không nổi lời khen, đang lúc phong quang, không tránh khỏi kiêu ngạo một chút. Tính trẻ người non dạ, đôi khi đắc tội với người khác, nhưng nhờ được sủng ái trước mặt các quý nhân nên cũng bình an vượt qua. Thời gian lâu rồi, ta đến cả họ tên của mình cũng quên luôn."

Miêu Lương Phương kể chuyện xưa, ban đầu còn có chút không tự nhiên, nhưng càng kể càng bị cuốn vào những ký ức quá khứ, vẻ mặt trở nên bùi ngùi.

Lục Đồng lặng lẽ lắng nghe.

"Tiểu tử nhà họ Bùi ấy, lần đầu ta gặp nó, nó mới tám chín tuổi, theo cha vào cung. Cha hắn là Chiêu Ninh công, nó là Thế tử của Chiêu Ninh công, sinh ra đã đẹp mã, lại thông minh, từ nhỏ đã được mọi người yêu mến."

Miêu Lương Phương nhớ lại lần đầu gặp Bùi Vân Ánh trước điện, chỉ thoáng nhìn qua, đứa trẻ ấy tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã toát lên vẻ xuất chúng, mặc áo gấm màu tử đàn thêu hoa văn Chu tước, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng như sao, đã ẩn hiện phong thái tương lai.

Những công tử quý tộc như vậy, cuộc đời như đã được trải thảm đỏ, không cần làm gì cũng có thể áo gấm thêu hoa, bước một là lên mây xanh. Không giống như họ thuở nhỏ, phải vật lộn kiếm ăn trong bùn lầy, đến một đôi giày cũng không có tiền mua.

Miêu Lương Phương có chút ghen tị.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Ban đầu giữa ta và hắn cũng chẳng có gì liên quan. Sau đó có một đêm khuya, người của phủ Chiêu Ninh công mang thiếp mời Hàn lâm Y Quan Viện đến khám bệnh, nói trong phủ có người bệnh nguy cấp. Đêm đó ta đang trực, tiện miệng hỏi một câu, hóa ra là con ngựa yêu quý của vị Thế tử nhà họ Bùi ăn nhầm cỏ độc, nguy kịch.

Lục Đồng ngước mắt: "Ngài không cứu được sao?"

"Nếu chỉ là không cứu được thì còn tốt,…", Miêu Lương Phương cười khan một tiếng, "Lúc đó ta không đi khám."

Lục Đồng hơi sững người.

"Khi đó còn trẻ nóng tính, lại đang bận biên soạn y tịch, đang lúc bực bội, nghe nói là chữa ngựa, liền cho rằng nhà họ Bùi cậy mình thân phận cao quý mà sỉ nhục ta. Ta liền nói với người nhà họ Bùi rằng, ta là y quan, không phải thú y, chỉ chữa người, không chữa súc vật, rồi tùy tiện bảo một y quan mới đến đi thay."

Lục Đồng ngạc nhiên: "Tiên sinh cũng có lúc như vậy sao?"

Những lời kiêu ngạo như thế, thật khó mà liên tưởng đến Miêu Lương Phương luôn khúm núm, thậm chí bỏ chạy khi đối mặt với Bùi Vân Ánh ngày hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-119-ma-cau-1.html.]

Miêu Lương Phương ôm mặt than thở: "... Lúc đó đầu óc ta chắc chắn là bị ngập nước rồi! Hoặc là bị ai đó đoạt xá, đúng là trâu non không sợ cọp, cứ như sợ thù địch chưa đủ nhiều!"

"Rồi sao nữa?"

"Sau đó... sau đó ta nghe nói, con ngựa của hắn không cứu được, c.h.ế.t rồi."

Lục Đồng gật đầu: "Vậy nên, hắn báo thù ngài vì chuyện này?"

"Không phải vậy đâu!". Miêu Lương Phương vội vàng khoát tay, "Ta nghe nói hắn vì chuyện này mà chán nản một thời gian, nhưng lúc đó công việc ở Y Quan Viện bận rộn, các nương nương trong cung thường xuyên gọi ta đến chẩn mạch, nên cũng quên béng chuyện này đi."

Miêu Lương Phương thở dài: "Về sau, Y Quan Viện xảy ra chút chuyện, ta bị đuổi ra ngoài, không còn gặp lại hắn nữa."

"Đã vậy, tại sao ngài lại sợ hắn?"

Miêu Lương Phương bất đắc dĩ: "Hơn mười năm rồi, ta nghe nói phủ Chiêu Ninh công sau đó cũng xảy ra vài chuyện, phu nhân Chiêu Ninh công qua đời. Nhưng Bùi Vân Ánh hiện giờ lại trở thành Chỉ huy Điện Tiền Ti, được thánh sủng. Khi ta phiêu bạt khắp nơi, cũng từng gặp hắn ngoài phố, nghe không ít lời đồn về hắn, người này rất bênh người của mình, trông có vẻ thân thiện khiêm nhường, nhưng thực ra ra tay không nương tình, là một con hổ cười."

"Ngươi xem đôi mắt độc của hắn kìa, ta giờ đã thành ra nông nỗi này, người béo nục, tóc thưa thớt, còn què một chân, vậy mà hắn vẫn nhận ra được ngay, có thể thấy ngày ngày đêm đêm đều để ta trong lòng mà nguyền rủa."

Lục Đồng không nói gì.

Theo hiểu biết của nàng về Bùi Vân Ánh, nàng cảm thấy Bùi Vân Ánh không rảnh rỗi đến thế.

"Dù sao đó cũng là chuyện hơn mười năm trước rồi, hơn nữa cho dù ngày đó ngài có đi khám, chưa chắc đã cứu được ngựa của hắn, có khi Bùi Vân Ánh đã quên chuyện cũ rồi."

"Tuy nói vậy, nhưng gặp lại vẫn thấy khó nhìn mặt nhau mà." - Miêu Lương Phương ngượng ngùng cúi đầu, móc móc lỗ thủng trên ống quần, "Năm đó ta kiêu ngạo tự phụ trước mặt gia nhân nhà hắn, bây giờ người ta sống tốt như vậy, còn ta lại sa sút thành ra nông nỗi này, cho dù hắn không báo thù ta, ta cũng không còn mặt mũi nào gặp người. Biết đâu bây giờ hắn đang chửi ta sau lưng."

Lục Đồng: "... Tiên sinh lo nghĩ quá nhiều rồi."

Nhưng mà, Miêu Lương Phương ngừng móc lỗ thủng, nghi hoặc nhìn Lục Đồng, "Hôm nay ta thấy hắn nói chuyện với ngươi, giọng điệu tư thế rất thân thiết, các ngươi rất thân à?"

Chuyện Lục Đồng trước đây cứu mẹ con Văn Quận vương phi, mọi người ở phố Tây đều biết. Bùi Vân Ánh là em trai của Bùi Vân Thục, đến cửa tạ ơn cũng là chuyện bình thường. Nhưng một lần thì thôi, như việc cấp thuốc cho tiểu thư nhà họ Bùi, hoàn toàn có thể để người nhà họ Bùi tự đến lấy, việc gì phải tự mình chạy một chuyến.

Hơn nữa...

Giọng điệu của Lục Đồng khi nói chuyện với Bùi Vân Ánh cũng không như có khoảng cách về thân phận, thậm chí có thể nói là không khách khí, rất có vài phần phong thái khí tiết của ông năm xưa.

"Chỉ gặp vài lần thôi." - Lục Đồng đáp: "Không tính là thân thiết."

Loading...