Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 118: Tiểu Bùi Đại nhân 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:16:28
Lượt xem: 38

Gió nổi lên trên phố dài, theo cửa chính y quán lùa vào trong nhà, thổi những trang giấy trên bàn bay tán loạn. Ánh mắt Lục Đồng đảo qua hai người họ một lượt, từ từ nhíu mày.

Trong bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, Miêu Lương Phương từ từ quay người lại, cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc đối với Bùi Vân Ánh.

"Tiểu... tiểu Bùi đại nhân."

Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn ông ta: "Lâu không gặp."

"Bùi đại nhân quen biết Miêu tiên sinh sao?" Lục Đồng đặt thuốc thành phẩm trong tay xuống, hỏi.

Bùi Vân Ánh tiện tay đặt tiền thuốc xuống, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong tiệm.

"Miêu y quan năm xưa của Hàn lâm Y Quan Viện, một đơn thuốc khó cầu,...", khóe miệng y nở một nụ cười rất nhạt, "sao lại ở đây?"

Ánh mắt Lục Đồng rơi xuống người Miêu Lương Phương, Miêu Lương Phương đứng đó vẻ ngượng ngùng, sắc mặt có phần khó coi, Lục Đồng liền nói: "Miêu tiên sinh là người được ta mời đến dạy y lý."

"Tiên sinh?", Bùi Vân Ánh liếc nhìn ông ta, "Năm đó Miêu y quan rời khỏi Y Quan Viện, nhiều năm không biết tung tích, không ngờ hôm nay có duyên gặp lại ở đây."

Ánh mắt Lục Đồng khẽ động.

Thái độ của Bùi Vân Ánh đối với Miêu Lương Phương không thể gọi là thân thiện, cũng chẳng rõ họ có hiềm khích gì từ trước không. Chuyện gì đã xảy ra ở Hàn Lâm Y Quan Viện năm đó, tại sao Miêu Lương Phương lại bị què chân rồi bị đuổi khỏi Y Quan Viện, không ai biết được. Đỗ Trường Khanh đã từng hỏi Miêu Lương Phương về chuyện này, nhưng ông ta không muốn nói chi tiết, chỉ bảo đợi Lục Đồng thi đỗ kỳ thi xuân của Thái y cục rồi sẽ kể.

Lục Đồng không biết gì về quá khứ của Miêu Lương Phương, nhưng qua bầu không khí vi diệu giữa Bùi Vân Ánh và Miêu Lương Phương, nàng đã nhận ra được đôi điều.

Miêu Lương Phương đứng trước tấm rèm dạ, hai tay đan vào nhau, lúng túng ngước mắt lên: "Phải, phải, phải, quả thật có duyên."

Lục Đồng thầm nghĩ, Miêu Lương Phương rời Hàn Lâm Y Quan Viện hơn mười năm trước, còn Bùi Vân Ánh mười năm trước cũng chỉ là một thiếu niên non nớt mới hơn mười tuổi, giữa hai người này có thể có hiềm khích gì chứ?

"Miêu y quan những năm qua thay đổi không ít." - Bùi Vân Ánh mỉm cười nhìn ông ta, ánh mắt dừng lại một thoáng trên chân phải bị què của ông.

Vẻ mặt Miêu Lương Phương càng thêm cứng nhắc.

Thật ra từ khi Miêu Lương Phương đến Nhân Tâm y quán dạy Lục Đồng, hình ảnh đã hoàn toàn khác với người đàn ông bẩn thỉu nghiện rượu, còn tệ hơn cả ăn mày trước kia. Ít nhất mái tóc rối bù như rơm của ông ta đã được chải gọn gàng, quần áo cũng đổi thành áo vải sạch sẽ - là do Đỗ Trường Khanh sợ ông tA Ánh hưởng đến hình ảnh của y quán.

Lục Đồng chưa từng thấy dáng vẻ trước kia của Miêu Lương Phương, nhưng nghe Bùi Vân Ánh nhắc như vậy, cũng có thể đoán được Miêu Lương Phương ngày xưa phong độ như thế nào.

Nàng thấy bàn tay buông xuống bên người của Miêu Lương Phương dần dần nắm chặt lại, liền lên tiếng: "Trong bếp vừa gửi đến chỉ dâu trắng mới chưa sắp xếp, tiên sinh, ông vào phòng giúp ta sắp xếp một chút nhé."

Nghe vậy, Miêu Lương Phương ném về phía Lục Đồng một cái nhìn biết ơn, miệng đáp một tiếng, rồi vén rèm nỉ, vội vã chạy mất.

Bùi Vân Ánh nhìn về phía Lục Đồng, Lục Đồng bình tĩnh đáp lại ánh mắt của hắn.

Một lúc sau, hắn cười: "Có thể được Miêu y quan vang danh một thời đích thân chỉ dạy, quan hệ của Lục đại phu quả là rộng rãi."

"Dù sao chúng ta thân phận thấp kém, mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân, nếu không có y quan chỉ dạy, làm sao có thể so với những công tử quan lại ở Thái y cục được chứ?" - Lục Đồng đặt gói thuốc đã gói sẵn cho Bảo Châu lên bàn nhỏ, ngồi xuống đối diện Bùi Vân Ánh.

Hắn nhìn gói thuốc trên bàn, hỏi: "Nàng định tham gia kỳ thi xuân của Thái y cục sao?"

"Điện soái chẳng phải đã sớm biết rồi sao?"

Chuyện này ầm ĩ khắp nơi, tai mắt của Bùi Vân Ánh thông suốt bốn phương tám hướng, Lục Đồng không tin hắn giờ mới biết.

"Người khác nói là một chuyện, tự tai nghe thấy lại là chuyện khác.". Hắn tựa lưng vào ghế, uể oải nói: "Ta cứ tưởng Lục đại phu sẽ bám lấy cây đại thụ Thái phủ tự khanh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-118-tieu-bui-dai-nhan-2.html.]

"Tại sao?"

"Công tử nhà họ Đổng vốn ngoan ngoãn, vì nàng mà cãi nhau với mẹ. Lúc này tham gia thi xuân, chính là đánh vào mặt mũi Thái phủ tự khanh. Không đỗ còn may, một khi đỗ, coi như là kết một mối thù.". Hắn liếc nhìn những y tịch chất đống khắp phòng trong, và những cuốn sách Miêu Lương Phương biên soạn cho Lục Đồng, đuôi mày khẽ động: "Lục đại phu không phải là nghiêm túc đấy chứ?"

Lục Đồng: "Như ngài thấy đấy."

"Lục đại phu không sợ đắc tội Thái phủ tự khanh sao?"

"Không sợ."

Thần sắc hắn hơi thu lại, chăm chú nhìn Lục Đồng, một lúc lâu sau mới lên tiếng đầy ẩn ý.

"Quan gia không sợ, thích khách không sợ, g.i.ế.c người không sợ, chôn xác cũng không sợ…"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Lục đại phu,…", hắn hỏi, "trên đời không có người nào, việc nào có thể khiến nàng sợ sao?"

Tim Lục Đồng khẽ run.

Đôi mắt thanh niên trong veo sáng ngời, nhưng màu mắt sâu không thấy đáy, nhìn người khác thoạt đầu tưởng quan tâm, nhìn kỹ lại, có những tia sắc bén khó nắm bắt, luôn chờ đợi để nhìn roc con người ta từ trong ra ngoài.

Lục Đồng cụp mắt xuống, bỗng cười một tiếng.

"Ban đầu là có. Nhưng mà…"

"Nhưng mà sao?"

"Nhưng mà,…" - Lục Đồng ngẩng đầu lên, "những chuyện đó đã xảy ra rồi, nên, cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa."

Bùi Vân Ánh sững người.

Giọng nói của người con gái vẫn dịu dàng lạnh nhạt như xưa, nhưng trong sự bình tĩnh đó, những căm ghét sâu sắc và chán ghét cuộc đời vẫn len lỏi qua kẽ hở, như thể vén lên một góc tảng băng.

Không ai nói gì, trong phòng rất yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió bắc bên ngoài thổi qua ngọn cây, tiếng tuyết rơi xào xạc.

Không biết đã qua bao lâu, Bùi Vân Ánh gật đầu, đưa tay cầm gói thuốc trên bàn nhỏ, đứng dậy.

Hắn cúi đầu nhìn Lục Đồng đang ngồi, khóe môi nhếch lên: "Vậy chúc Lục đại phu may mắn."

"Đa tạ."

"Ta mang thuốc đi đây.", Giọng nói của chàng trai trẻ lại trở nên nhẹ nhàng, liếc nhìn về phía tấm rèm dạ ở sân sau, cầm gói thuốc đi ra ngoài, "Tiền khám không cần thối lại, tính là tiền trà."

Bóng dáng dần dần xa khuất.

Lục Đồng ngồi im không nhúc nhích, chỉ nhìn người này dần biến mất ở cuối y quán, Miêu Lương Phương không biết từ lúc nào đã ra từ sân sau, vươn cổ nhìn ra ngoài một chút, xác nhận đối phương thật sự đã đi rồi, mới vừa nghi hoặc vừa còn sợ hãi vỗ ngực: "Cuối cùng cũng đi rồi... À, tiểu Lục này, ngươi và Bùi thế tử rất thân sao?"

Lục Đồng im lặng một lúc, quay mặt lại nhìn ông ta.

"Miêu tiên sinh."

"Hả?"

"Tại sao ngài lại sợ Bùi Vân Ánh?"

Loading...