Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 117: Ta giúp ông 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:16:24
Lượt xem: 28

Miêu Lương Phương ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Nhà ông đời đời làm thuốc, kinh nghiệm trăm năm ông biên soạn thành sách, thề sẽ viết ra một cuốn "Miêu Thị Lương Phương", tạo phúc cho y công bình dân.

Nhưng sau đó, ông bị kết tội, bị đuổi khỏi Hàn lâm Y Quan Viện, cuốn "Miêu Thị Lương Phương" vẫn được Y Quan Viện biên soạn thành sách, nhưng tên người viết lại là một cái tên khác.

Ông từng tranh cãi, từng làm ầm ĩ, cuối cùng như hòn đá chìm biển lớn, chẳng đi đến đâu.

Phương thuốc gia truyền không giữ được, làm giá y cho người khác, ông không dám về quê, càng không còn mặt mũi đối diện với tổ tiên nhà họ Miêu, nên mấy chục năm lang thang phiêu bạt ở Thịnh Kinh, rượu chè bê tha qua ngày. Thời gian lâu rồi, ông chỉ biết mình là "Miêu què" ở phố Tây, mà quên mất rằng mình từng là "Miêu Y quan" đã từng một thời xuất chúng trong kỳ thi mùa xuân, đắc chí phong lưu.

Y nữ đó, y nữ đó có đôi mắt trầm tĩnh, như nhìn thấu nỗi đau và cơn giận trong lòng ông, những bí mật và đau thương, nói với ông: "Ta có thể giúp ngài báo thù."

Nàng ta thậm chí còn không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Miêu Lương Phương tự giễu cười.

Không nên kỳ vọng.

Những năm đầu khi sự việc vừa xảy ra, ông tìm khắp những người bạn cũ, bằng hữu ngày xưa, đồng liêu đều né tránh, sợ rước họa vào thân. Những người ông từng cứu ngược lại chỉ trích ông ỷ ân đòi báo đáp, bộ mặt nghiêm chỉnh khiến ông kinh hãi.

Không ai muốn giúp ông.

Không ai dám mạo hiểm giúp một tội thần xuất thân bình dân, phạm phải đại họa. Huống chi mười năm đã qua, kẻ hại ông địa vị cao quý, không thể lay động.

Nàng ta chỉ là một thầy thuốc bình thường trong y quán, vậy mà dám nói cuồng ngôn muốn giúp ông báo thù.

Thật đáng cười.

"Đáng cười…" - Miêu Lương Phương khòm người, che mặt cười khẽ.

"Thật đáng cười…"

Cười rồi cười, nhưng những giọt nước trong vắt lại rơi qua kẽ tay, thấm ướt ánh trăng trước cửa sổ.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Đêm đông giá lạnh, tiếng gió như tiếng khóc than.

Ngân Tranh đứng trước bàn nghiêng người, dùng sức đóng cửa sổ lại, cái lạnh cùng màn đêm đều bị ngăn ở bên ngoài.

Trong phòng đèn sáng mờ mờ, Ngân Tranh cắt bớt một đoạn tim đèn, ánh lửa liền sáng rõ hơn.

Ngân Tranh đặt kéo xuống, quay người nhìn về phía Lục Đồng đang thu dọn y tịch: "Cô nương, vị Miêu tiên sinh hôm nay, thật sự sẽ đến nữa sao?"

"Có lẽ vậy." - Lục Đồng nói.

Thực ra nàng cũng không chắc lắm, ông ta đi dứt khoát như vậy, không để lại lời nào, có quay lại hay không, cuối cùng phải xem sự chấp niệm trong lòng ông ấy.

Tuy nhiên kể từ khi Miêu Lương Phương một thời nổi tiếng trong kỳ thi mùa xuân đến nay đã qua hai mươi năm, ông rời khỏi Hàn lâm Y Quan Viện cũng đã hơn mười năm. Thời gian là thứ rất kỳ diệu, nó có thể thay đổi tất cả, có thể khiến chí lớn tiêu tan, anh hùng trở thành người tầm thường.

Nhưng mà, Ngân Tranh tò mò, "sao cô nương biết vị Miêu tiên sinh đó bị người ta hãm hại?"

Mao què này ở phố Tây đã nhiều năm, bốn phương láng giềng đều không quen biết, lại vì ông ta nghiện rượu bẩn thỉu, ít ai hỏi han chuyện của ông. Riêng Lục Đồng vừa gặp đã nhận ra ông không phải người thường, lật ra thân phận y quan của ông, còn tuyên bố muốn giúp ông báo thù.

Lục Đồng nói: "Ta không biết."

Ngân Tranh sửng sốt: "Nhưng cô nương nói..."

"Ta chỉ nói giúp ông ấy báo thù kẻ làm ông ấy què chân, không nói ông ấy bị người ta hãm hại." - Lục Đồng cất y tịch, "Ông ấy tốt hay xấu, ta không quan tâm."

Giữa Miêu Lương Phương và Hàn lâm Y Quan Viện có những ràng buộc gì, nàng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm Miêu Lương Phương có ích cho mình hay không. Giống như năm xưa Vân Nương cứu người nhà Lục Đồng, điều kiện là Lục Đồng phải đi theo bà ta vậy. Hôm nay giữa nàng và Miêu Lương Phương, cũng chỉ là một vụ trao đổi mà thôi.

Bạc không thể lay động Miêu Lương Phương, tự nhiên còn có thứ khác có thể. Người ta sống một đời, đơn giản chỉ có 2 cữ yêu hận.

Ngân Tranh im lặng một lúc, cẩn thận mở miệng: "Nhưng mà, nếu Miêu tiên sinh không chịu đồng ý điều kiện của cô nương, thì phải làm sao?"

Miêu Lương Phương trông có vẻ không màng đến tiền bạc, Đỗ Trường Khánh tự thân đến cửa hứa hẹn lợi lớn, ông ta không để tâm. Ban ngày đến y quán hung hăng tìm Lục Đồng đòi lời giải thích, nói chưa được mấy câu đã vung tay áo bỏ đi. Trông có vẻ không coi ai ra gì, chưa chắc sẽ đồng ý yêu cầu của người khác.

Lục Đồng cụp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-117-ta-giup-ong-2.html.]

"Không phải chỉ có một con đường để đi." - Một lúc sau, nàng mới nói: "Nếu ông ấy không chịu, lại nghĩ cách khác."

Đường là chết, người là sống, nàng muốn vào Hàn lâm Y Quan Viện, có Miêu Lương Phương giúp đỡ tất nhiên có thể thuận lợi hơn, nhưng nếu không có Miêu Lương Phương, nàng cũng không phải bó tay.

Luôn có cách khác.

Ngân Tranh gật đầu, không nói gì nữa.

Đêm đó ngủ muộn, nửa đêm về sáng, Thịnh Kinh lại bắt đầu rơi tuyết nhỏ. Sáng hôm sau, khi Lục Đồng thức dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Mai đỏ trước cửa sổ qua một đêm đã nở vài cành, lẻ loi vài bông điểm trên cành dài, trong ngày tuyết càng thêm quạnh quẽ.

Lục Đồng đẩy cửa sổ, nhìn thấy cảnh mai đỏ trong tuyết, rực rỡ diễm lệ, chợt có chút hoảng hốt.

Dường như trở về Lạc Mai Phong nhiều năm trước, một giấc tỉnh dậy, bên cạnh là bát thuốc thử đã hết, nàng từ dưới đất bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi nhà, ngẩng đầu lên, tuyết trắng phủ khắp núi non.

Phía sau có người gọi nàng: "Cô nương?"

Lục Đồng chợt tỉnh thần, Ngân Tranh đứng ở cửa dụi mắt: "Sao lại thức sớm thế?"

Nàng ngẩn người một chút, như dần dần mới hiểu ra, đây là Thịnh Kinh dưới chân thiên tử, không phải Lạc Mai Phong ở Tô Nam cách xa nghìn dặm.

Ngân Tranh không nhận ra vẻ mặt khác thường của Lục Đồng, chỉ ngáp một cái, kéo chặt thêm áo trên người, "Lạnh quá, cô nương mau vào nhà, không thể để gió lạnh thổi vào người, cảm lạnh thì không hay."

Lục Đồng đi theo Ngân Tranh vào nhà. Hai người rửa mặt sơ qua, Ngân Tranh đun nước, cùng Lục Đồng ra mở cửa.

Ngày đông lạnh lẽo, trời sáng muộn, tiểu thương phố Tây cũng mở cửa muộn hơn một chút. Cửa lớn y quán mở ra, tiệm may và tiệm giày lụa đối diện vẫn còn đóng cửa, trời vừa mờ sáng, chân trời vừa qua tuyết, sáng sớm mờ mịt, như phủ một lớp sương trắng.

Ngân Tranh cầm chổi, định quét tuyết đọng trước cửa, vừa đi đến bên cửa, hét lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo suýt ngã.

Lục Đồng hỏi: "Sao thế?"

Ngân Tranh chỉ dưới cây mận: "Cô nương..."

Lục Đồng nhìn theo.

Dưới cây mận có người đang ngồi, không biết đã ngồi bao lâu, toàn thân phủ một lớp tuyết trắng, thoạt nhìn tưởng là một xác chết. Ông ta vừa động đậy, hạt tuyết trên mũ nỉ rơi xuống xào xạc, lộ ra khuôn mặt bóng nhẫy, đầy nếp nhăn.

Lục Đồng hơi sửng sốt.

Người đó là Miêu Lương Phương.

Miêu Lương Phương vịn cây, chậm rãi đứng dậy.

Không biết là do chân què hay vì đã bị đông cứng quá lâu, động tác của ông ta có phần cứng nhắc, lảo đảo như trẻ con mới tập đi.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Không ai lên tiếng.

Một lúc lâu, Miêu Lương Phương run rẩy, nhìn về phía Lục Đồng, giọng vẫn sốt ruột như hôm qua: "Ngươi có biết không, kỳ thi mùa xuân rất khó, ba năm gần đây, y công bình dân qua được kỳ thi mùa xuân, cộng lại đếm trên một bàn tay."

"Ta biết."

"Biết vậy vẫn thi sao?"

"Vẫn thi."

Ông ta tiến lên hai bước, xoa xoa mũi, ngượng ngùng nói: "Lời ngươi nói hôm qua, còn tính không?"

Lục Đồng nhìn ông ta.

Miêu Lương Phương vẫn mặc chiếc áo bông rơi bông hôm qua, lỗ thủng trước n.g.ự.c dường như to hơn một chút, tóc hoa râm, mắt đỏ hoe, đứng dưới cây mận, vụng về cứng nhắc như một người tuyết.

Người tuyết được A Thành nặn cẩn thận, rồi bị vợ Thái phủ Tự khanh một chân đạp nát.

Đôi mắt đen của người tuyết như hai quả táo đen phủ bụi, lại mang một chút tha thiết, mỏng manh hy vọng, rụt rè nhìn nàng.

Tuyết đã tạnh, sáng sớm phố Tây tĩnh lặng, biển hiệu y quán đối diện cổng chính có cây mận, cành lá không che được hai chữ "Nhân Tâm".

Lục Đồng mỉm cười, gật đầu nói: "Đương nhiên."

Loading...