Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 116: Miêu Lương Phương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:16:17
Lượt xem: 38

Khi Lục Đồng và Đỗ Trường Khanh đến hiệu sách Nhã Trai, chủ hiệu sách Lạc Đại Khẩu đang ăn cơm trước cửa.

Thấy Đỗ Trường Khanh chạy đến, vẻ mặt không vui, tưởng hắn định gây sự, nhưng khi nghe rõ ý định của hai người, Lạc Đại Khẩu mới hạ tay áo đã xắn lên xuống.

Lục Đồng hỏi: "Lạc lão bản có biết người viết sách đó là ai không? Khi nào họ sẽ đến hiệu sách giao sách nữa?"

Đối với một cô gái trẻ xinh đẹp như Lục Đồng, thái độ của Lạc Đại Khẩu tốt hơn nhiều so với lúc nói chuyện với Đỗ Trường Khanh, hắn ôn hòa nói: "Người này, chân không được tốt, không thường xuyên đến hiệu sách của ta. Trước đây người đó từng viết một số sách về y học, kia, chính là những giấy phế thải đó. Cô nương cũng biết đấy, phố Tây toàn là tiểu thương, những giấy phế thải đó không bán được, ta không nhận nữa, nên người đó cũng đi luôn."

"Lạc lão bản có biết nhà họ ở đâu không? Có thể tìm y ở đâu?"

Lạc Đại Khẩu suy nghĩ một lúc: "Ta nghe nói nhà họ nghèo, nhưng chữ viết không tệ, sau này kiếm sống bằng cách chép sách thuê cho người ta. Trước đây sống ở ngõ Yên Chi gần tiệm gạo trên phố Tây, không biết giờ đã dọn đi chưa, cô nương có thể đến thử vận may."

Lục Đồng gật đầu, cảm ơn Lạc Đại Khẩu, rồi định cùng Đỗ Trường Khanh rời đi.

Nhưng Lạc Đại Khẩu ngẫm nghĩ một hồi, kéo Đỗ Trường Khanh lại, thì thầm hỏi: "Lão Đỗ, người đó lai lịch thế nào, sao lại phải đặc biệt tìm họ vậy?"

Đỗ Trường Khanh liếc nhìn ông ta: "Người ta đã viết rõ ở trên đó rồi còn gì? Cao thủ vô danh! Chỉ có ngươi là không biết nhìn người."

Nói xong, hắn phủi tay áo, đi theo Lục Đồng ra khỏi cửa.

Lúc này còn sớm, những ngày gần đây Y quán ít bệnh nhân, Lục Đồng quyết định cùng Đỗ Trường Khanh đến nơi mà Lạc Đại Khẩu đã nói để tìm người đó. May là tiệm gạo không xa hiệu sách Nhã Trai, đi khoảng một nén nhang, hai người đã nhìn thấy tiệm gạo mà Lạc Đại Khẩu đã nhắc đến.

Đúng giờ ngọ, mặt trời chiếu thẳng đứng trên đầu, tô điểm cho mùa đông ở Thịnh Kinh một chút ấm áp. Tiệm gạo không lớn, chủ tiệm mở một cửa sổ nhỏ vuông trên tường, trên cắm lá cờ nền xanh chữ vàng, phá lệ nổi bật.

Đỗ Trường Khanh đứng yên, nhìn về phía cách tiệm gạo chừng mười mấy bước, lẩm bẩm: "Sao mà tệ thế này..."

Lục Đồng nhìn theo hướng mắt hắn.

Ngay tại khoảng đất trống cách tiệm gạo mười mấy bước, là một căn nhà tranh cũ nát hoàn toàn khác biệt với khung cảnh xung quanh. Dù phố Tây toàn là dân thường tiểu thương, không thể gọi là giàu có xa hoa, nhưng các cửa hiệu và nhà ở dù lớn nhỏ đều được quét dọn sạch sẽ gọn gàng. Căn nhà tranh của Ngô Hữu Tài ở cửa miếu tuy cũ kỹ, nhưng ít ra sân trước và chuồng gà cũng được dọn dẹp sạch sẽ, hàng rào cũng được sửa chữa hoàn chỉnh.

Nhưng căn nhà tranh trước mặt, có vẻ cũ nát quá mức.

Không có sân, cũng không có hàng rào, cỏ dại mọc um tùm trước cửa, cao gần bằng nửa người, gần như nhấn chìm cánh cửa gỗ đã vỡ một nửa. Hôm nay trời quang, nắng nhiều, vậy mà ánh mặt trời khi chiếu đến trước cửa một nửa thì đột ngột dừng lại, chỉ còn lại một căn nhà đen tối âm u đổ bóng xuống đất, mái hiên tạo nên một cái bóng cô độc đột ngột trên mặt đất, như thể có thể ngửi thấy mùi mốc meo từ bên trong qua cánh cửa.

Đỗ Trường Khanh có vẻ ghê tởm: "Nhìn không giống có người ở, có khi đã dọn đi rồi."

Lục Đồng nhìn đám cỏ dại lộn xộn trước cửa, không nói gì, tiến về phía trước.

Đỗ Trường Khanh đành phải đi theo.

Khi đến trước cửa, Lục Đồng khẽ gõ hai tiếng vào cửa, bên trong không có ai trả lời, nhưng cánh cửa gỗ mục nát không chịu nổi tiếng gõ nhẹ, phát ra một tiếng ầm trầm đục, từ từ hé ra một khe nhỏ.

Cửa tự mở ra.

"Có ai không?" - Đỗ Trường Khanh gọi hai tiếng.

Không ai trả lời.

Ngập ngừng một lúc, Lục Đồng đưa tay đẩy cửa, tự ý bước vào.

Trong nhà rất tối, không biết có cửa sổ hay không, chỉ nhờ chút ánh sáng từ cửa chiếu vào soi sáng nửa mặt đất. Vừa vào nhà, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Đỗ Trường Khanh đi theo vào, lập tức không nhịn được phải bịt mũi.

Lục Đồng vừa bước một bước, chân vấp phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn, mới phát hiện là mấy vò rượu không.

Nhìn kỹ, nhờ chút ánh sáng mờ nhạt, có thể thấy rõ trên bàn, dưới đất trong nhà ngổn ngang nhiều vò rượu không, một số đổ xuống đất, mùi rượu hòa với mùi mốc meo trong nhà, khiến người ta choáng váng.

Căn nhà này trông giống như chỗ ở của một gã nghiện rượu.

Đúng lúc Lục Đồng nhìn về phía cửa sổ nhỏ đóng kín, trong nhà đột nhiên vang lên một giọng khàn đục: "Ai?"

Giọng nói xuất hiện đột ngột, làm Đỗ Trường Khanh giật mình.

Tiếp theo, có tiếng sột soạt vang lên, trong góc sâu của căn nhà trên giường, mơ hồ có một bóng người ngồi dậy, bóng người động đậy, như thể nghiêng đầu nhìn về phía Lục Đồng và Đỗ Trường Khanh, lại hỏi thêm một lần: "Ai vậy?"

Giọng khàn như cái mõ vỡ.

Đỗ Trường Khanh lần đến bên cửa sổ, dùng sức mở ra, ánh sáng tràn vào nhiều hơn, một nửa rọi lên giường, chiếu rõ người trên giường hơn một chút.

Giường rất cũ, dưới lót rơm khô, trên chất đống vài tấm chăn bẩn, một người đàn ông trung niên mặc áo đơn rách nát ôm chăn ngồi trên giường. Người này khoảng ngoài bốn mươi đầu năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, rối bù trên đầu, trông như mấy ngày không rửa mặt, râu ria xồm xoàm. Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông nhấc mí mắt lên, để lộ hai mắt hơi đỏ, không tỏ vẻ tức giận, chỉ lè nhè mở miệng: "Tìm ai?"

Trông như vẫn chưa tỉnh rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-116-mieu-luong-phuong-1.html.]

Lục Đồng tiến lên hai bước, mở miệng: "Xin hỏi, có phải là Miêu tiên sinh không?"

Lạc Đại Khẩu ở hiệu sách Nhã Trai nói, người này thường ngày sống một mình, nghiện rượu như mạng, người ngoài không ai quen biết, chỉ biết họ Miêu.

Nghe thấy ba chữ "Miêu tiên sinh", ánh mắt người đàn ông tỉnh táo hơn một chút, nhìn chằm chằm Lục Đồng một lúc lâu, mới nói: "Tìm ta có việc gì?"

Đỗ Trường Khanh sắc mặt không được tốt.

Người này trông rách rưới túng thiếu, trong nhà đâu đâu cũng là vò rượu, trông giống như những kẻ nghiện rượu cờ b.ạ.c lê la ở các phường. Giữa ban ngày ban mặt mà người đầy mùi rượu, nhìn dáng vẻ và giọng điệu nói chuyện của y, không giống người đàng hoàng.

Nhưng Lục Đồng dường như không để ý, chỉ rút từ trong tay áo ra mấy cuốn sách: "Ta vô tình mua được mấy cuốn sách ở hiệu sách Nhã Trai, chủ hiệu sách nói là do tiên sinh viết."

Nàng mở những trang giấy mỏng ra, mấy chữ 'Tinh giải đề thi cuộc thi mùa xuân các năm của Thái Y Cục Thịnh Kinh' trên bìa đặc biệt nổi bật.

Người đàn ông nhìn cuốn sách, rồi lại nhìn Lục Đồng, có vẻ không hiểu ý định của Lục Đồng là gì.

"Ta muốn mua thêm một số tác phẩm của tiên sinh." - Lục Đồng nói.

Lời vừa dứt, người đàn ông sửng sốt một chút.

Trong đôi mắt dưới mái tóc rối bù bẩn thỉu kia dường như có điều gì đó thoáng qua, tuy nhiên rất nhanh, y khịt mũi cười, gãi đầu nói: "Đùa gì vậy, mấy thứ này ta chép lại từ nhà người khác thôi." Y dang hai tay, nhếch mép nói: "Chỉ có mấy tờ này, hết rồi."

Đỗ Trường Khanh khẽ ho hai tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Đồng có thể rời đi.

Tuy không hiểu tại sao Lục Đồng lại cứ khăng khăng muốn tìm người này, nhưng nhìn qua thì người này quả thật không giống người hiểu biết về y lý và kinh nghiệm y học. Có thầy thuốc nào lại uống say mèm giữa ban ngày ban mặt, ngay cả chăn rách bẩn cũng không biết giặt một cái chứ.

Lục Đồng đứng trong phòng, nhìn người trên giường buông tấm chăn đang quấn lấy mình, cúi đầu tìm đôi giày dưới giường. Sau một lúc im lặng, nàng lên tiếng: “Ta muốn thỉnh giáo tiên sinh y lý, để tham gia kỳ thi xuân của Thái Y Cục vào năm tới.”

Câu nói vừa dứt, căn phòng bỗng chốc im lặng.

Người đàn ông đang tìm giày khựng lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Đồng.

Lục Đồng lặng lẽ nhìn y.

Một tia nắng từ bên ngoài chiếu vào, soi sáng mặt đất trước cửa sổ. Khuôn mặt thô ráp, đầy nếp nhăn li ti ấy cũng như mặt đất trong phòng, ánh lên vẻ ẩm ướt lạnh lẽo và bẩn thỉu. Đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên trông có vẻ tiều tụy, tầm thường đến mức gần như nhờn nhợn, phủ đầy vẻ ảm đạm và tiều tụy.

Trong một thoáng, Lục Đồng thấy đôi mắt say sưa kia chợt sáng lên.

Nhưng rất nhanh, tia sáng ấy đã tắt ngấm.

Người đàn ông cúi xuống, tìm thấy đôi giày bị đá sang một bên rồi xỏ vào, vịn giường nhảy xuống đất. Y có một chân què, đi đứng khập khiễng, bước đến bàn trong phòng, lôi ra một cái nồi sắt cũ, múc nửa bát gạo từ túi vải bên cạnh đổ vào, rồi múc một gáo nước từ thùng nước, bắt đầu nhóm lửa nấu cháo ngay trong phòng.

Y lên tiếng: "Cô nương chắc là tìm nhầm người rồi, ta đâu phải đại phu, không giúp được nàng đâu."

Lục Đồng đáp: "ta thấy trước cửa nhà tiên sinh trồng không ít dược thảo, nếu không chăm sóc, sao có thể mọc tốt thế được. Hẳn là người hiểu về dược lý."

Đỗ Trường Khanh tỏ vẻ ngạc nhiên.

Đám cỏ dại mọc um tùm gần như ngập cửa trước căn nhà nát này là dược thảo sao?

Tuy hắn không biết khám bệnh, nhưng qua nhiều năm làm việc ở y quán, vẫn có thể phân biệt được các loại dược liệu thông thường, không ngờ lại không nhận ra manh mối.

Người đàn ông khẽ dừng động tác khuấy cháo bằng muỗng sắt, đổi chủ đề: "Các người là ai?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đỗ Trường Khanh mắt sáng lên, không đợi Lục Đồng nói, vội hắng giọng, tự giới thiệu: "Ta là ông chủ của Nhân Tâm Y quán Đỗ Trường Khanh, vị này là Lục đại phu, là đại phu toạ quán của y quán. Nhân Tâm Y quán ở phố Tây đã mở nhiều năm rồi, tiên sinh có thể đi hỏi thăm, tuyệt đối là có danh tiếng tốt. Nếu tiên sinh đồng ý dạy y lý cho vị ngự y của chúng ta đây, chúng ta sẽ trả thù lao, điều kiện ngài cứ tự đưa ra..."

Người đàn ông ngẩng đầu, ngắt lời hắn: "Nhân Tâm Y quán?"

Đỗ Trường Khanh mừng rỡ, đang định tiếp tục khoe khoang, thì nghe người đàn ông trước mặt thờ ơ lên tiếng: "Ồ, ta có nghe nói, mấy ngày trước người của Thái phủ Tự Khanh đến gây sự với nữ y ngự tọa."

Hắn liếc nhìn Lục Đồng, chậm rãi nói: “Một… y nữ muốn dựa vào danh phận Y quan Hàn Lâm để trèo cao.” Lại liếc qua Đỗ Trường Khanh, nhếch môi cười, nụ cười mang chút chế nhạo: “Một… tên công tử ăn chơi nửa đời lười biếng giờ bỗng dưng hồi tâm chuyển ý.” Cuối cùng, hắn lắc đầu, buông một câu đánh giá: “Chẳng có tiền đồ gì đâu, đừng tốn công vô ích.”

Đỗ Trường Khanh vốn tự nhận đã nhẫn nhịn đủ với người đàn ông này, không ngờ lại bị đáp trả bằng những lời châm chọc lạnh lùng. Mặt hắn đỏ bừng, giận dữ quát: “Ông nói bậy bạ cái gì…” nhưng vừa nói được một nửa đã bị Lục Đồng kéo lại.

Lục Đồng nhìn về phía đối phương. Người đàn ông ngồi bệt trên sàn, ánh mắt dán chặt vào nồi cháo đang nấu. Nồi cháo loãng, gần như toàn là nước, chỉ có một nắm nhỏ gạo bên trong, loãng đến mức có thể nhìn thấu đáy. Vậy mà hắn lại nhìn nồi cháo ấy chăm chú như thể đang nhìn một món cao lương mỹ vị, ánh mắt thậm chí còn lộ vẻ thèm thuồng.

"Vậy là hôm nay tiên sinh sẽ không đồng ý thỉnh cầu của chúng ta sao?" Nàng hỏi.

Người đàn ông phẩy tay như đuổi ruồi, lười cả nói chuyện với nàng.

Lục Đồng gật đầu: "Ta hiểu rồi, xin cáo từ."

Nàng khẽ cúi người, lui ra khỏi phòng, Đỗ Trường Khanh đi theo ra, phía sau nàng, nói năng lộn xộn vì tức giận: "Cứ thế này mà thôi sao? Người này có phải bị điên không? Cô có nhìn kỹ không, những thứ trồng trước cửa thật sự có không phải là cỏ dại à? Nếu hắn hiểu y lý thì sao lại sống thành ra thế này, cái nồi còn bị thủng! Ăn mày còn có mặt mũi hơn ông ta!"

Lục Đồng dừng bước chân, quay người nhìn lại.

Loading...