ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 114: Hậu nhân Lục gia 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:58:06
Lượt xem: 18
Cuối cùng không chịu nổi Đỗ Trường Khanh cứ lẽo đẽo trong tiệm sách ảnh hưởng việc buôn bán, bất đắc dĩ, Lạc Đại Khẩu đứng dậy đi vào trong nhà, từ đống sách tạp chất ở góc nhà, lật lật tìm tìm một lúc, tìm ra một xấp sách cũ nhàu nát.
Đỗ Trường Khanh nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì thế?"
“Không ngươi muốn có quà tặng kèm sao?” Lạc Đại Khẩu nhét quyển sách vào tay Đỗ Trường Khanh, cùng với cuốn y tịch vừa nãy, rồi đẩy hắn ra ngoài cửa. “Đây là 'Tinh giải đề thi cuộc thi mùa xuân các năm của Thái Y Cục Thịnh Kinh'! Có nó, ngươi chắc chắn sẽ đứng đầu kỳ thi xuân năm nay!”
“Thật không?” Đỗ Trường Khanh bán tín bán nghi. “Ai viết? Ngươi có phải đang lừa bổn thiếu gia không?”
Ngoài cửa, tuyết dày đặc phủ kín, Lạc Đại Khẩu đứng trước cửa hiệu sách, nhướng mày cười đầy ẩn ý: “Đúng vậy.”
Ngay sau đó, “rầm” một tiếng, hắn đóng cửa lại.
Đỗ Trường Khanh: “… Đồ xui xẻo!”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Tuyết ở Thịnh Kinh đã phủ dày nửa thước trên phố Tây, cản trở xe ngựa của người qua đường. Tại những dinh thự quyền quý, tuyết lại trở thành thứ trang trí điểm xuyết thêm vẻ đẹp.
Trong phủ Thái sư, những cành mai trên núi giả phủ đầy tuyết dày, cành hoa không chịu nổi sức nặng của tuyết tích tụ, rơi xuống đầm bên dưới với tiếng sột soạt, những chú cá chép trong đầm khẽ động đậy, đuôi dài tạo gợn sáng trên mặt nước.
Một lão giả đứng trong đình, ngước mắt nhìn xa.
Sau trận tuyết, Thịnh Kinh mênh m.ô.n.g một màu trắng xóa, phía đông là hướng hoàng thành. Tường son dưới bầu trời xám nhạt hiện lên một chút sắc đỏ tươi, rồi nhanh chóng bị lớp trắng bạc sâu hơn phủ kín.
Lão giả cúi đầu, ho khẽ hai tiếng.
Đêm qua có kẻ ám sát đột nhập cung môn, định mưu sát Đông cung, nhưng tên ám sát đã tẩu thoát ngay dưới mắt cấm vệ. Hôm nay trong thành giới nghiêm, thiên tử nổi giận, triều đình náo loạn. Thái sư Thích Thanh đã cáo bệnh vì cảm phong hàn mấy ngày trước, vừa hay tránh được cơn sóng gió này.
Quản gia tiến lên từ phía sau, khoác áo choàng cho Thích Thái sư, khom người nói: "Lão gia, trong cung truyền tin ra, Thái tử điện hạ đêm qua bị kinh sợ, nằm liệt giường, bệ hạ đã khẩn cấp triệu các đội cấm vệ Điện Tiền Ti vào cung."
Năm xưa bệ hạ hành sự quá độc đoán, giờ tất nhiên sẽ lo sợ bất an. Lão giả thu hồi ánh mắt, thở dài: "Thật là thời buổi đa sự."
Quản gia nói: "Tiểu nhân đã theo lệnh lão gia dặn dò xuống dưới, mấy ngày tới không cho công tử và tiểu thư ra khỏi phủ."
Thích Thái sư gật đầu: "Trong thành không yên ổn, cẩn thận là trên hết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-114-hau-nhan-luc-gia-2.html.]
Có lẽ vì nhắc đến Thích Ngọc Đài, quản gia chợt nhớ ra điều gì đó, dừng lại một chút rồi nhìn người trước mặt, hạ giọng nói: "Còn một chuyện nữa, lão gia, việc điều tra về lương phụ họ Kha trước đây đã có manh mối."
Lời vừa dứt, thân hình bất động của Thích Thanh khẽ run.
"Thế nào?" - Hồi lâu sau, ông mới hỏi.
Quản gia cúi người thấp hơn, nhẹ nhàng đáp: "Lương phụ nhà họ Kha tên là Lục Nhu, không phải người Thịnh Kinh, nhà ở huyện Thường Vũ. Người điều tra báo lại rằng, cha mẹ Lục Nhu đều đã qua đời, em trai Lục Khiêm một năm trước vào kinh đã bị đánh vào ngục vì tội trộm cắp tài sản và làm nhục người khác, bị xử cực hình."
"Ngoài ra, những năm gần đây nhà họ Lục không có thân quyến nào lui tới."
"Ồ? Đều đã c.h.ế.t cả rồi sao?"
"Vâng, nhưng thưa lão gia, tiểu nhân còn điều tra được một chuyện…"
Thích Thanh thoáng biến sắc.
Huyện Thường Vũ tám năm trước từng xảy ra dịch bệnh, cả huyện hầu như không ai thoát khỏi, nhưng không hiểu sao nhà họ Lục lại gặp may mắn thế nào, cả nhà bốn người đều sống sót.
Quản gia nói: "Chuyện này kỳ lạ, nhà họ Lục nghèo khó, cả huyện Thường Vũ sống sót được rất ít người, mà riêng nhà họ Lục không ai thiệt mạng. Tuy nhiên năm đó dịch bệnh ở huyện Thường Vũ rất dữ dội, người c.h.ế.t như rạ, những người biết về quá khứ nhà họ Lục đều đã không còn, theo lời kể của những người mới chuyển đến huyện, không nghe thấy có gì đáng ngờ."
Người biết chuyện quá khứ nhà họ Lục đều đã c.h.ế.t hết, tự nhiên không thể móc ra được thông tin hữu ích.
Một khoảng im lặng thật lâu.
Thích Thanh trầm ngâm giây lát: "Nhà họ Lục không còn thân quyến nào khác sao?"
Quản gia lắc đầu, rồi nhìn về phía Thái sư: "Lão gia nghi ngờ..."
"Cả nhà họ Lục đã c.h.ế.t hết, nếu có người muốn dùng họ Lục làm con dao, ắt phải tìm thân quyến còn sống của họ Lục. Hơn nữa…"
Thích Thanh nói nhạt: "Xưa có hiếu tử vì cha báo thù, nếu hậu nhân nhà họ Lục còn sống trên đời, chắc chắn không thể bỏ qua."
Ông xoay người lại, mái tóc bạc hòa vào với tuyết dài phía sau.
"Biết đâu, vẫn còn con cá sót lưới." - Ông nói.