ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 110: Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:48:36
Lượt xem: 48
Một lúc sau, Bùi Vân Ánh cúi đầu, nhìn chén trà trước mặt, thờ ơ lên tiếng: "Nàng nói chuyện thật khó nghe."
Lục Đồng thầm cười lạnh.
Vị Chiêu Ninh công tử này nửa đêm bị truy đuổi khắp thành, với bản lĩnh của hắn, chắc chắn không thiếu cách thoát thân, vậy mà lại cố tình chạy vào Nhân Tâm y quán để trốn binh lính đuổi bắt. Thật khó để người ta không nghi ngờ hắn cố ý.
Bùi Vân Ánh cố tình lôi nàng xuống nước cùng, có lẽ xuất phát từ một tia ác ý nào đó của hắn.
Đã nhìn thấu sự giả dối của nhau rồi thì không cần phải giả vờ lịch sự và khách sáo nữa. Hiện giờ nàng không thể làm gì được Bùi Vân Ánh, nhưng nếu có thể khiến hắn khó chịu một chút thì cũng còn hơn là không làm gì cả.
Lục Đồng lười che giấu sự lạnh nhạt và bực bội của mình.
Có lẽ vì câu nói Lục Đồng so sánh Bùi Vân Ánh với thịt lợn, nếu còn do dự nữa thì càng chứng thực sự ngượng ngùng của mình, Bùi Vân Ánh không còn chần chừ nữa, giơ tay xé rách lớp vải áo bị vũ khí sắc bén rạch nát trên vai.
Khi lớp vải vừa xé ra, Bùi Vân Ánh nhíu mày.
Lục Đồng ngẩng mắt nhìn.
Dưới tầm mắt, từ vai phải đến nửa lưng của người này đẫm máu, có vẻ là vết thương do tên. Không thấy mũi tên, chỉ có da thịt bị lật ra, nhìn thật khiến người ta kinh hãi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng thầm nghĩ, với vết thương như vậy mà người này vẫn có thể cười nói tự nhiên, xem ra khả năng chịu đựng của Bùi Vân Ánh còn mạnh hơn tưởng tượng.
Hắn cầm lọ thuốc trên bàn lên, như thể định rắc lên vết thương, nhưng lại cảm thấy có vẻ quá qua loa, bèn hỏi Lục Đồng: "Có nước và khăn không?"
Lục Đồng gật đầu: "Có."
Có vẻ không ngờ lần này nàng dễ nói chuyện như vậy, Bùi Vân Ánh ngẩn người, rồi cười nói: "Đa tạ..."
Ngay lập tức, Lục Đồng cắt ngang lời cảm ơn của hắn.
"Thêm bạc là được."
Bùi Vân Ánh: "..."
Lục Đồng đứng dậy, tìm ấm bạc đựng nước, tìm chậu gỗ trên giá hoa, đổ một ít nước nóng vào. Lại tìm một chiếc khăn sạch ngâm trong đó, bưng nước nóng đến trước mặt Bùi Vân Ánh, đặt chậu gỗ lên bàn.
Bùi Vân Ánh nhìn nước nóng trước mặt, suy nghĩ một lát, rồi đẩy năm mươi lạng bạc vụn mà Lục Đồng vừa trả lại về phía nàng.
"Đủ không?"
Lục Đồng thu bạc, để lại vào hộp cất kỹ: "Tạm được."
Hắn lắc đầu cười, không so đo việc Lục Đồng nâng giá, giơ tay lấy khăn trong chậu nước, vắt bớt nước thừa.
Chiếc khăn là kiểu dáng của phụ nữ, màu xanh nhạt, thêu hoa mộc cẩn, khăn tay của phụ nữ thường xức phấn thơm hoặc xông hương, nhưng chiếc khăn này chỉ có mùi thuốc nhàn nhạt, giống hệt mùi thuốc thanh đạm trên người Lục Đồng.
Bùi Vân Ánh nắm khăn, vươn tay lau vết thương trên vai.
Vết m.á.u dần được lau sạch, để lộ vết thương ghê rợn. Lục Đồng nhìn rõ ràng, vết tên từ phía sau chếch lên, hắn hẳn là bị b.ắ.n từ phía sau.
Bùi Vân Ánh lau xong vết thương, đặt khăn xuống, cầm lọ thuốc rắc thuốc bột lên vai. Hắn làm bằng một tay, không tiện, một nửa thuốc bột rắc lên vết thương, nửa còn lại rơi xuống đất.
Lục Đồng tựa mép bàn, lạnh lùng nhìn động tác của hắn, đột nhiên lên tiếng: "Phí của trời."
Bùi Vân Ánh: "..."
Hắn vừa tức vừa buồn cười, nói: "Lục đại phu, tuy chúng ta không thể tính là bạn bè, nhưng ít nhất cũng là người quen."
"Đối xử với một người bị thương như vậy, không tốt lắm đâu."
Bên ngoài cửa sổ, gió tuyết càng dày đặc, gió bấc thổi cửa sổ mở rộng thêm một chút, trên mái ngói dần phủ một lớp sương trắng. Qua ánh đèn lồng le lói, có thể thấy tuyết bay đầy sân.
Dưới ánh đèn lung linh trong phòng, bóng người dưới cửa sổ mờ ảo. Một bông tuyết theo khe cửa sổ bay vào phòng trong, rơi xuống đuôi tóc buộc của người kia, rất nhanh biến mất không thấy.
Lục Đồng đứng dậy, đi đến sau lưng Bùi Vân Ánh, giật lấy lọ thuốc trong tay hắn.
Bùi Vân Ánh giật mình.
Lục Đồng bình thản nói: "Thuốc trị thương rất đắt, nếu ngài còn lãng phí, thì chỉ có thể trả thêm năm mươi lạng để mua một lọ khác."
Thuốc trị thương trong tay Bùi Vân Ánh, tuy nguyên liệu không quý giá, nhưng chế tạo lại rất phiền phức.
Nàng vốn không chịu được người khác phí phạm thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-110-phan-2.html.]
Bùi Vân Ánh nghe vậy, lần này lại không nói gì, chỉ quay đầu lại cười: "Phiền Lục đại phu."
Lục Đồng đứng sau lưng Bùi Vân Ánh, vai hắn rất rộng, tiễn y mặc trên người, phác họa thân hình rất đẹp. Dưới tầm mắt nàng, làn da không giống những công tử gầy yếu văn nhược kia, có lẽ vì thường xuyên luyện võ, cơ bắp cân đối, ẩn chứa sức mạnh.
Lục Đồng một tay đặt lên vai hắn.
Thân thể Bùi Vân Ánh hơi cứng lại.
Ngay lập tức, Lục Đồng vung tay, "xoạt" một tiếng, chiếc áo đen đã rách trước mặt bị xé một mảng lớn, kéo theo cả da thịt bị m.á.u dính vào.
Bùi Vân Ánh hít một hơi lạnh.
"Chỉ là một vết thương nhỏ,…", Lục Đồng cầm lọ thuốc, rắc đều lên vết thương của hắn, "Điện soái lo lắng làm gì."
Bùi Vân Ánh quay đầu lại, nhíu mày nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu đây là công báo tư thù đúng không?"
"Sao có thể?" - Lục Đồng đậy nắp lọ, đặt lọ thuốc vào lòng bàn tay Bùi Vân Ánh, khẽ cười nói: "Bôi thuốc tất nhiên sẽ có chút đau đớn, Bùi Đại nhân đừng nên giấu bệnh sợ thầy."
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, một lúc sau, tự giễu mà gật đầu: "Được rồi, nghe theo lời Lục đại phu."
Đồng tử Lục Đồng khẽ động.
Thật ra là nàng cố ý ra tay nặng để Bùi Vân Ánh đau đớn, người này vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với nàng, công phu tu dưỡng quả là hạng nhất.
Bôi thuốc xong còn phải băng bó, Lục Đồng cắt một miếng vải trắng dùng để băng bó từ hòm thuốc, đi đến sau lưng Bùi Vân Ánh để băng bó cho hắn.
Bùi Vân Ánh dường như rất ghét tiếp xúc quá gần gũi với người khác, cố ý vô ý kéo giãn khoảng cách, nhưng Lục Đồng lại không có lo lắng này, giơ tay vòng qua vai Bùi Vân Ánh, từ phía sau, thành thạo băng bó cho hắn.
Nói ra, vết thương trên vai Bùi Vân Ánh không sâu lắm, tuy nhiên từ vai xuống một phần lưng còn có một vết d.a.o ghê rợn khác, hẳn là vết thương cũ. Vết thương mới vết thương cũ chồng lên nhau, hẳn là rất khó chịu đựng, nhưng từ đầu đến cuối đêm nay, Bùi Vân Ánh chưa từng lộ ra nửa phần vẻ đau đớn.
Có lẽ là vì vết thương này đối với hắn không đáng kể gì, hoặc có lẽ, chỉ là hắn có thể chịu đựng mà thôi.
Lục Đồng cắt phần thừa của vải trắng đã băng bó xong, tiện miệng hỏi: "Ở đây từng có vết thương cũ?"
Bùi Vân Ánh dừng lại một chút, nói: "Phải."
Lục Đồng liếc nhìn vết d.a.o cũ kỹ đó, vết d.a.o rất sâu, không biết được ai khâu vết thương, nhưng khâu rất lộn xộn, giống hệt như vết thêu thùa thời thơ ấu của nàng, đông một nhát tây một gậy, xiên xiên vẹo vẹo, in dấu trên lưng Bùi Vân Ánh, như một vệt mực đỏ sẫm khôi hài.
Nàng nói: "Giống như kẻ thù khâu cho ngài vậy."
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Có thể khâu vết thương thành như vậy, đúng là như cố ý.
Bùi Vân Ánh nghe vậy, như nhớ ra điều gì đó, lúm đồng tiền ở khóe môi càng rõ rệt, "Cũng coi như vậy. Đại phu lúc đó là một tiểu cô nương, mới học y không lâu, y thuật tất nhiên không bằng nàng, nhưng lòng báo thù thì cũng mạnh như nàng vậy."
Đèn dầu trên bàn sắp cháy hết, Lục Đồng đứng dậy lấy một chiếc đèn khác từ trong tủ ra, vừa đổ dầu đèn vừa lên tiếng: "Ngài đã làm gì mà cô bé ấy phải báo thù ngài?"
Bùi Vân Ánh trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói: “Cũng chẳng có gì, mấy năm trước ta bị truy sát ở Tô Nam, bị thương, phải trốn vào đống xác c.h.ế.t sau pháp trường. Ở đó, ta gặp một tên trộm xác.”
“Nàng đã cứu ta, băng bó vết thương, nhưng có vẻ cũng không mấy tình nguyện.”
Lục Đồng khẽ sững người, tay đổ dầu vào đèn nhưng lại quên dùng đá lửa để châm.
Trong khoảnh khắc như tia sáng lóe lên, ký ức bỗng chọc thủng màn tuyết dày đặc ùa tới, những hình ảnh xa xăm dần nổi lên trước mắt, chiếu sáng cả màn tuyết trắng mịt mù.
Bùi Vân Ánh không nhận ra sự khác thường, chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm tuyết phủ Thịnh Kinh, ánh đèn leo lắt bên cửa sổ soi xuống những bông tuyết đang rơi dày đặc bên ngoài. Mái hiên và mặt đất được phủ lớp băng tuyết như ngọc ngà, khiến trời đất mênh mang, dâng lên cảm giác cô tịch lạnh lẽo.
Giọng nói của hắn cũng nhẹ nhàng, tĩnh lặng như tuyết.
“Nói đến mới nhớ, hôm gặp nàng, trời cũng đổ tuyết.”
Như để minh họa cho lời hắn, từng hạt tuyết nhẹ nhàng theo kẽ hở bên cửa sổ bay vào, rơi lên bàn. Một lớp sương trắng lặng lẽ phủ lên hoa đăng, phản chiếu chút ánh sáng lạnh lẽo thành gợn sóng nhẹ.
Hắn quay sang nhìn Lục Đồng, nở nụ cười nói.
“Hôm đó là trận đại tuyết hiếm gặp suốt mười năm ở Tô Nam.”
Lục Đồng bất giác ngẩng đầu lên.
Trong tích tắc, bông tuyết che phủ lấy bấc đèn, chút ánh sáng yếu ớt còn lại cũng lay động lần cuối.
Ánh nến tắt hẳn.