Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 107: Hồ Ly Tinh 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:48:24
Lượt xem: 39

Đổng phu nhân trở về phủ, mặc cho nha hoàn cởi áo choàng ngoài, ôm lò sưởi tay nghiêng người trên trường kỷ, sắc mặt khó coi cực kỳ.

Lục Đồng và Bùi Vân Ánh quả nhiên đã đoạn tuyệt!

Tên thị vệ họ Đoàn kia, trong lời nói đều có ý muốn phân rõ ranh giới với Lục Đồng. Hắn là người bên cạnh Bùi Vân Ánh, lời nói nhất định đại diện cho tâm ý của Bùi Vân Ánh.

Rõ ràng không lâu trước đây Lục Đồng mới cứu mẹ con Bùi Vân Thục, dù muốn cắt đứt tình cảm cũng không đến mức sạch sẽ như vậy. Nhưng trong lời nói của tên họ Đoàn rõ ràng đang ám chỉ, Bùi Vân Ánh muốn phủ nhận quá khứ với Lục Đồng, một lòng muốn làm phò mã nhà họ Thích.

Cũng phải, đàn ông đều là một kiểu, lật mặt còn nhanh hơn cởi quần. Đổng phu nhân vừa mắng Bùi Vân Ánh bạc tình bạc nghĩa, vừa nghĩ đến đối sách sau này của mình.

Bùi Vân Ánh tình bạc như vậy, quay đầu đã biến Lục Đồng thành con tốt bỏ đi. Bà là người ngoài tất nhiên cũng phải biết giữ mình, sớm bày tỏ lập trường của mình. Nếu không, sau này tính sổ, thiên kim nhà họ Thích có lẽ không nỡ trách cứ tân lang của mình, nhưng chắc chắn sẽ trách cứ người mai mối ngầm là bà.

Con người ta luôn phải tìm một cái bia đỡ đạn, bà hiểu.

"Ngươi đi nói với Thắng Quyền một tiếng, sau này không cần đến Nhân Tâm Y quán nữa.". Đổng phu nhân dặn dò nha hoàn bên cạnh, "Lục Đồng có đến cửa, thì cho nàng ta ít bạc rồi đuổi đi, đừng cho nàng ta tiến vào Đổng gia nữa."

Bà không thể vô cớ làm kẻ thí mạng, dù sao bệnh của Lân nhi giờ cũng đã gần khỏi hẳn. Sau này cứ cách một thời gian mời ngự y viện đến khám cũng được.

Không thể làm trì hoãn tiền đồ của nhà họ Đổng mới là chuyện quan trọng.

Nha hoàn bên cạnh vâng dạ, lại có một tiểu đồng từ ngoài cửa vào, cúi đầu đưa tới một tấm thiếp: "Phu nhân, người bên y hành vừa đến, nói việc khoa thi mùa xuân trước đây đã thu xếp xong, mời phu nhân xem qua."

Đổng phu nhân đang đau đầu xoa hai bên thái dương, nghe vậy sững người: "Người y hành đến? Khoa thi mùa xuân nào?"

Tiểu đồng ấp úng, khẽ nói: "Là thiếu gia dặn dò..."

"Thiếu gia dặn dò? Dặn dò cái gì?" - Đổng phu nhân không mấy để tâm nhận lấy thiếp, tiện tay lật qua.

Phịch một tiếng, tiểu đồng không kịp suy nghĩ đã quỳ xuống.

"Thưa phu nhân, thiếu gia nhờ y sử của y hành, thêm tên Lục đại phu vào danh sách dự thi khoa xuân năm nay!"

Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên biến đổi: "Ngươi nói cái gì?"

......

Trong phòng, Đổng Lân đang nhìn cả giường mũ áo gấm lụa mà phát rầu.

Trên giường, áo lụa Hàng Châu màu xanh biếc, áo gấm tay rộng màu huyền, áo lông chồn trắng ngà... đủ loại y phục thêu thùa trải đầy giường, Đổng Lân cầm một chiếc áo lông chuột màu lam bảo đặt trước người, soi gương ngắm nghía một lúc, lại lắc đầu: "Không được, quá sáng."

Hắn định chiều nay đến Nhân Tâm Y quán một chuyến, tục ngữ nói người đẹp vì lụa, nam nhi cũng vậy, trước mặt người trong lòng, hắn luôn muốn mình mặc cho anh tuấn xuất chúng hơn một chút.

Có lẽ vì người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, những ngày này Đổng Lân thấy ngay cả đi đường cũng thấy lòng phơi phới. Việc khoa thi mùa xuân bên y hành đã thu xếp xong, tiếp theo, là làm sao nói chuyện hôn sự với Lục Đồng, để nàng gả cho mình mới tốt.

Nghe mẫu thân nói trước đây, Lục Đồng là người Tô Nam, cha mẹ mất sớm, trong nhà không có anh chị em thân thích. Dù hắn có mời bà mối đến nói, cũng không tìm được người. Chi bằng tự mình nói thẳng với Lục Đồng, cũng thể hiện được lòng thành của mình.

Đổng Lân nắm chặt chiếc áo lông chuột đó, hắng giọng nói với mình trong gương.

:Lục cô nương, thực ra từ lần đầu gặp ở chùa Vạn Ân, ta đã sớm để tâm đến nàng. Những ngày qua, thấy nàng vì bệnh của ta mà bôn ba nhọc lòng, trong lòng ta cũng vô cùng cảm kích."

"Tuy thời gian chúng ta quen biết không tính là lâu, nhưng ta với cô nương vừa thấy như quen, trong lòng ta mến mộ cô nương, ta muốn... ta muốn…"

Nói đến đây, hắn đã tự thấy ngượng ngùng, như thể đối diện là vị đại phu xinh đẹp trong y quán, ngay cả mắt cũng không dám liếc nhìn vào gương, chỉ cúi đầu nói ra lời lẽ trong lòng đã nghĩ đi nghĩ lại ngàn vạn lần.

"Ta muốn nạp cô nương làm thiếp, ngày ngày cùng cô nương sớm tối bên nhau, chăn gối kề vai, được chăng?"

Ngay lúc đó, một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Không được.

Sắc mặt Đổng Lân biến đổi, đột ngột quay đầu lại, thấy Đổng phu nhân không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, đang lạnh lùng nhìn hắn.

"Mẹ... Mẹ…" - Đổng Lân sững người, lập tức mặt đỏ bừng lên, "Sao người lại đến đây?"

"Ta sao lại đến?" - Đổng phu nhân cười lạnh một tiếng, bước tới hai bước, ném tấm thiếp trong tay xuống trước mặt Đổng Lân, "Xem con làm những chuyện tốt gì!"

Đổng Lân cúi đầu liếc nhìn, tên y hành trên thiếp đặc biệt nổi bật.

Trong lòng hắn thắt lại, mẹ đã biết chuyện hắn đến y hành rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-107-ho-ly-tinh-2.html.]

Quả nhiên, chưa đợi Đổng Lân nói gì, Đổng phu nhân đã lên tiếng trước: "Nếu không phải người y hành mang thiếp đến, ta còn không biết con trai ta có tấm lòng cổ đạo như vậy, khắp nơi bôn ba cho một nữ y toạ quán. Đổng Lân, con thật sự có bản lĩnh rồi!"

Đổng phu nhân nhìn chằm chằm Đổng Lân, ánh mắt khó giấu vẻ tức giận.

Hôm nay bà vừa mới quyết định cắt đứt quan hệ với Lục Đồng, tránh sau này bị phủ Thái sư trách tội, sau đó lại nghe nói con trai mình giúp Lục Đồng xin được một chỗ trong kỳ thi xuân với y hành, trong lòng sao không tức giận được.

Lục Đồng xinh đẹp, tính tình lại trầm tĩnh, Đổng phu nhân sớm đã nhận ra ánh mắt chăm chú của Đổng Lân mỗi lần gặp nàng. Nhưng may là Lục Đồng biết điều, mỗi lần đều không gần gũi nhiều với Đổng Lân, lại có quan hệ với Bùi Vân Ánh, Đổng phu nhân cũng không quá để tâm.

Dù sao Lục Đồng là người của Bùi Vân Ánh.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Hiện giờ Lục Đồng đã bị Bùi Vân Ánh vứt bỏ, một cô gái cô độc từ phương xa, ở Thịnh Kinh không nơi nương tựa, tất nhiên sẽ muốn tìm cho mình một chỗ dựa tốt.

Vốn Đổng phu nhân còn có đôi phần đồng tình với Lục Đồng, biết được Đổng Lân lén lút giúp Lục Đồng mua chuộc y hành, chút đồng tình đó liền bay biến. Con trai mình vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, không thông hiểu nhân tình thế thái, sao lại chủ động nghĩ đến chuyện nhờ người giúp đỡ, chắc chắn là bị người xúi giục.

Không cần nghĩ, đằng sau nhất định là Lục Đồng chỉ điểm.

Lục Đồng thấy với Bùi Vân Ánh không còn khả năng, liền quay đầu tìm cách quyến rũ Đổng Lân.

Đổng phu nhân nắm chặt lòng bàn tay, bà đáng lẽ phải nghĩ đến, người có thể khiến Bùi Vân Ánh si mê, làm sao có thể là nữ y tầm thường? Con trai mình ngốc nghếch như vậy, e là sớm đã bị Lục Đồng nắm trong lòng bàn tay.

Là bà đã đánh giá thấp Lục Đồng!

Đổng Lân nhìn ánh mắt hùng hổ của mẹ, lùi lại một bước, có phần lo lắng: "Mẹ, Lục đại phu muốn tham gia khoa thi xuân, con cũng chỉ là tiện miệng nói với y sử... Nàng đã cứu mạng con, làm người phải biết ơn."

"Biết ơn?" - Đổng phu nhân không giận mà cười, "Ta thiếu tiền chẩn bệnh của nàng ta sao? Nàng ta là đại phu, con là bệnh nhân, nhận tiền chữa bệnh là lẽ đương nhiên, cần gì đến cái lòng biết ơn của con nữa?"

"Ta thấy, nàng ta muốn tham gia khoa thi xuân là giả, mượn cớ tiếp cận con, có ý đồ xấu mới là thật!"

Đổng Lân nghe vậy, trong lòng sốt ruột: "Chuyện này không liên quan gì đến Lục đại phu, là con chủ động đề xuất muốn giúp Lục đại phu!"

Lại còn bao che cho Lục Đồng?

Đổng phu nhân càng thêm tức giận, nhận định Đổng Lân đã bị Lục Đồng mê hoặc đến mức không phân biệt được phải trái, tức giận nói: "Ta thấy con đã bị con hồ ly tinh này lừa đến mức không biết đông tây nam bắc gì nữa! Ta nói cho con biết, ta đã trả lời y hành, xóa tên nàng ta khỏi danh sách khoa thi xuân. Việc này nhà họ Đổng ta không can thiệp, con cũng đừng hòng có bất cứ quan hệ gì với nàng ta nữa!"

"Mẹ!" - Đổng Lân mắt đỏ hoe, "Sao người lại vô lý như vậy?"

"Ta vô lý?"

Đổng phu nhân nổi giận đùng đùng.

Con trai mình vốn ngoan ngoãn, những năm này chưa từng cãi lại lời bà nói, giờ lại vì một nữ y bình thường mà cãi vã với bà. Bất thường như vậy, chắc chắn là bị người xúi giục, không còn nghi ngờ gì nữa.

Người phụ nữ bước tới hai bước, ánh mắt liếc thấy trên giường một mảng y phục sặc sỡ, càng thấy chói mắt, cười lạnh nói: "Từ sau vụ chùa Vạn Ân, ta đã sớn nhìn ra, con động lòng với con hồ ly tinh đó. Ta vốn tưởng thời gian lâu rồi, con sẽ dứt bỏ ý nghĩ đó, không ngờ con cứ mê muội đến cùng."

"Con hồ ly tinh đó tốn công tốn sức tiếp cận con, không phải là để vào cửa nhà họ Đổng ta sao? Đừng mơ!"

"Mẹ!" - Đổng Lân dậm chân, "Lục đại phu chưa từng có hành vi vượt quá khuôn phép với con, tất cả đều là con tự tình nguyện."

"Con còn nói đỡ cho nàng ta!"

"Mẹ!"

Phu nhân nhà họ Đổng mặt lạnh như băng, Đổng Lân càng giải thích, cơn giận trong lòng bà càng bùng lên. “Con là thiếu gia nhà họ Đổng, còn nó chỉ là một con bé y nữ rách rưới ở cái y quán tầm thường, suốt ngày lộ mặt ngoài đường, chẳng có chút quy củ nào. Con giờ vẫn chưa lập gia đình, chẳng lẽ muốn trở thành trò cười cho cả kinh thành? Chẳng lẽ con định nạp cái con tiện nhân thấp kém đó làm thiếp sao?”

Những lời này quả thực cay nghiệt, Đổng Lân nhất thời nóng đầu, chẳng nghĩ ngợi gì mà buột miệng: “Làm thiếp thì sao? Con không chỉ muốn nạp nàng làm thiếp, con còn muốn cưới nàng làm vợ nữa!”

“Bốp——” một tiếng giòn vang.

Căn phòng lập tức im phăng phắc.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đổng phu nhân ôm ngực, tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Một nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy bà, sợ bà ngã quỵ, tức giận công tâm.

Đổng Lân bướng bỉnh đứng yên tại chỗ, trên mặt dấu tay đỏ ửng nhanh chóng hiện rõ.

Đổng phu nhân trừng mắt nhìn hắn, rất lâu sau mới quay đầu đi, giọng vẫn cứng rắn, gần như là trút giận, bước nhanh ra ngoài.

“Đóng cửa!”

“Từ hôm nay, nhốt thiếu gia lại cho ta, không được ra khỏi phủ dù chỉ là một bước!"

Loading...