Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 104: Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:09:36
Lượt xem: 48

Dưới lầu là điệu múa yêu kiều, bên ngoài cửa sổ là gió mưa dữ dội, trong ánh nến lung linh, xiêm y và vạt áo quấn quýt mập mờ, chỉ phản chiếu một đôi bóng mờ ảo trên rèm đỏ.

Chàng và nàng khoảng cách rất gần, nếu không có lớp mạng che mặt, môi họ gần như có thể chạm vào nhau.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa bên ngoài im bặt, ngay sau đó, một tiếng động mạnh, có người xông vào.

Những tiếng bước chân lộn xộn tràn vào sau bình phong, một giọng nói không khách khí vang lên: "Ra đây!"

Lục Đồng nhìn về phía Bùi Vân Ánh.

Bùi Vân Ánh vẻ mặt không đổi, đưa tay vén góc màn, lười biếng cất tiếng: "Ai vậy?"

Có giọng người vang lên, dường như mang chút do dự không chắc chắn: "Bùi điện soái?"

Bùi Vân Ánh mỉm cười, đưa tay kéo Lục Đồng vào lòng, tiện tay kéo tấm chăn gấm trên giường quấn chặt nàng, Lục Đồng thuận thế ôm lấy eo hắn, nửa chôn đầu vào lòng hắn, trông như một vũ cơ đang run rẩy sợ hãi.

Màn the được vén lên hoàn toàn, trong tầm mắt Lục Đồng xuất hiện một vạt áo gấm màu đàn hương, không biết có phải Bùi Vân Ánh cố ý hay không, nàng bị ấn vào lòng Bùi Vân Ánh, ngửi được mùi hương lan xạ nhẹ nhàng từ người hắn, nhưng lại không thể ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt đối phương, chỉ nghe Bùi Vân Ánh cười nói: "Thích công tử."

"Thích?"

Lục Đồng lập tức phản ứng lại, người này chính là Thích Ngọc Đài!

Nàng muốn ngẩng đầu, nhìn cho rõ diện mạo của kẻ đã hại c.h.ế.t Lục Nhu. Nàng từ huyện Thường Vũ xa xôi đến đây, mưu tính bấy lâu chính là để tiếp cận người này, tiếp cận Thích Ngọc Đài khó hơn nhiều so với việc tiếp cận Kha Thừa Hưng và Phạm Chính Liêm, một thời gian dài trôi qua, nàng thậm chí chỉ dò la được rất ít thông tin về Thích Ngọc Đài.

Nhưng cơ thể nàng bị Bùi Vân Ánh kiềm chế, Lục Đồng giãy giụa hai cái không thoát ra được, lại không thể tiếp tục để tránh Bùi Vân Ánh sinh nghi, đành phải thôi, chỉ có thể trợn mắt nghe người này nói chuyện với Bùi Vân Ánh.

Nam tử có vẻ bất ngờ lên tiếng: "Không ngờ Bùi điện soái hôm nay cũng ở đây..."

Bùi Vân Ánh đáp lại lịch sự: "Hôm nay ta không phải trực. Thích công tử đến đây làm gì?"

"Thị vệ của ta phát hiện tầng lầu này có người khả nghi trà trộn vào, đang đi lại ở khu vực này. Bùi điện soái không thấy sao?"

Lục Đồng cúi đầu, không thấy được vẻ mặt Thích Ngọc Đài, nhưng nghe giọng nói tuy lịch sự, nhưng giọng điệu mang chút nghi ngờ.

Bùi Vân Ánh không nói dối, tầng lầu này quả nhiên có ám vệ của nhà họ Thích.

Lục Đồng cảm thấy mình bị Bùi Vân Ánh ôm chặt hơn một chút, từ trên đầu truyền xuống giọng nói trẻ trung của chàng trai: "Không có, ta có việc, chẳng thấy gì cả."

Trong phòng lại im lặng một lúc, Lục Đồng cảm thấy có ánh mắt dò xét từ trên đầu truyền xuống.

Nàng đoán được bộ dạng hiện tại của mình, xiêm y không chỉnh tề, má đào ẩn thẹn, cứ thế nương tựa chặt vào Bùi Vân Ánh, cả phòng đầy ắp xuân tình, ai cũng nghĩ họ đang quấn quýt với nhau.

Thích Ngọc Đài dừng lại một chút, khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu quả nhiên có thêm vài phần thấu hiểu: "Thì ra là vậy."

"Vẫn chưa chúc mừng sinh nhật Thích công tử." - Bùi Vân Ánh cười nói.

Câu này vừa ra, thái độ của Thích Ngọc Đài dường như nới lỏng đi vài phần, không còn nghi ngờ như lúc nãy, thậm chí chủ động mời Bùi Vân Ánh: "Làm phiền hứng thú của Điện soái là lỗi của ta. Hôm nay là sinh nhật tại hạ, hay là Điện soái ngồi cùng ta một lát?"

Lục Đồng lòng chùng xuống, đầu ngón tay như đe dọa véo vào eo Bùi Vân Ánh.

Bùi Vân Ánh người cứng đờ, rồi lập tức cười từ chối: "Thôi vậy, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ta không đến góp vui đâu."

Nói đến mức này, một đám người lớn đứng bên giường người ta cuối cùng cũng là thất lễ. Thích Ngọc Đài không nói thêm gì nữa, gọi người bên cạnh rời đi, lúc đi còn dặn dò Bùi Vân Ánh hôm nay vội vàng, nhất định phải hẹn ngày khác tụ họp.

Đợi đám người này đi rồi, bên ngoài không còn động tĩnh, Bùi Vân Ánh cúi mắt, bình tĩnh lên tiếng: "Lục đại phu có thể buông ta ra rồi, họ đã đi rồi."

Lục Đồng buông tay, lập tức đứng dậy khỏi giường.

Bùi Vân Ánh không so đo về việc Lục Đồng trở mặt vô tình, cúi đầu chỉnh lại dây lưng. Lục Đồng liếc nhìn hắn, cố ý hỏi: "Vừa rồi là ai vậy?"

"Là Thích thiếu gia Ngọc Đài của phủ Thái sư đương triều." - Hắn trả lời rất nhanh gọn.

Lục Đồng dò hỏi: "Hắn muốn lôi kéo ngài à?"

Bùi Vân Ánh chỉ vài câu đã đối phó xong Thích Ngọc Đài, Lục Đồng không nghĩ hoàn toàn là do e ngại, sau đó lại nghe hắn chủ động mời Bùi Vân Ánh dịp sau, trông giống như cố ý lôi kéo.

Nếu Thích Ngọc Đài lôi kéo được Bùi Vân Ánh, thì Bùi Vân Ánh cũng sẽ trở thành đối thủ của nàng.

"Ta không định đồng ý đâu.". Hắn nói, không mấy để tâm, vừa quay đầu, thấy Lục Đồng đi đến bên cửa sổ, khẽ đẩy khe cửa, hơi lạnh của gió mưa bên ngoài lập tức ùa vào.

Lục Đồng hỏi: "Khi nào ta có thể rời đi?"

Người của Thích Ngọc Đài ở tầng này, tuy Bùi Vân Ánh vài câu đã đối phó qua, nhưng Lục Đồng không chắc đối phương sẽ hoàn toàn thả lỏng cảnh giác. Nếu đối phương cũng đang rình rập bên ngoài, nàng đi ra như vậy, không khác nào tự chui đầu vào lưới.

"Bây giờ không được, nàng và ta hiện tại vẫn đang mây mưa một đêm, phải diễn cho trọn vẹn. Một lát nữa, ta sẽ cho người đưa nàng ra ngoài."

Hắn nói những lời này rất tùy ý, không hề có chút mất tự nhiên giống như lúc nãy trên giường.

Lục Đồng nhíu mày: "Những vương tôn công tử như các người, ra ngoài lúc nào cũng có nhiều ám vệ canh gác như vậy sao?"

"Tùy người." - Bùi Vân Ánh ngồi xuống bên bàn, "Hắn ta có, ta thì không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-104-phan-2.html.]

Lục Đồng không nói gì, có điều gì đó thoáng qua trong lòng nàng, nhanh đến nỗi nàng không nắm bắt được, nhưng bản năng cảm thấy có điều không ổn.

Thấy nàng đứng không nhúc nhích, Bùi Vân Ánh lấy một chiếc chén ngọc từ khay trà: "Còn sớm, uống trà không?"

"Trà?" - Lục Đồng sửng sốt, "Không phải rượu sao?"

"Uống rượu dễ làm hỏng việc." - Hắn nói rất đương nhiên, "Ta đã bảo người đổi thành trà rồi."

Lục Đồng một thoáng không lời.

Thảo nào lúc rót rượu trước đó nàng không ngửi thấy mùi rượu, cứ tưởng là do hương thơm trong phòng quá nồng. Hóa ra vốn dĩ chẳng phải rượu. May mà nàng chưa nghĩ ra ý tưởng dở hơi nào để chuốc say Bùi Vân Ánh, nếu không tối nay ánh mắt Bùi Vân Ánh nhìn nàng, khác gì xem một màn khỉ diễn trò giữa chợ đâu?

Vì lúc này không thể ra ngoài được, Lục Đồng đành ngồi xuống đối diện với Bùi Vân Ánh.

"Suýt nữa thì bị nàng liên lụy rồi." - Bùi Vân Ánh đưa cho nàng tách trà, "Lục đại phu, hôm nay nàng nợ ta một ân tình đấy."

Người này đúng là giỏi đổ vấy cho người khác, Lục Đồng nhắc nhở: "Nếu không bị ngài cản trở bước chân, ta đã chẳng ở lại đây."

Nghiêm trọng hơn nữa, nàng đã có thể nhìn thấy Thích Ngọc Đài, có thể hoàn thành việc mình muốn làm, chứ không phải như bây giờ, trơ mắt nhìn cơ hội vuột mất.

Hắn không hỏi thêm nữa, như thể đã hiểu rõ tình hình nên bỏ qua chủ đề này, chuyển sang cười nói: "Phòng trên một đêm trăm lượng bạc, lợi cho nàng rồi đấy, Lục đại phu cứ nghỉ ngơi một lát đi."

Tiếng mưa rả rích hoà cùng tiếng ca từ lầu dưới, trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, hai người đều không nói gì, lặng lẽ nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng mưa dần nhỏ đi.

Có người gõ cửa từ bên ngoài, Bùi Vân Ánh nói: "Vào đi."

Từ ngoài cửa, một người đàn ông trông như thị vệ bước vào, Lục Đồng đã từng gặp người này, đó là hộ vệ của Bùi Vân Ánh, Thanh Phong, người đã cùng nàng đưa Vương Thiện đến chỗ tuần phòng quân.

Thanh Phong nhìn thấy Lục Đồng, không tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể đã biết rõ mọi chuyện, chỉ nói với Bùi Vân Ánh: "Đại nhân, Thích Ngọc Đài đã nghỉ ngơi rồi."

Bùi Vân Ánh gật đầu: "Ngươi gọi Hồng Mạn lên đây."

Lục Đồng giật mình, Hồng Mạn?

Nàng đã nghe qua tên Hồng Mạn, kỹ nữ nổi tiếng của Ngộ Tiên Lâu, nàng ta... là người của Bùi Vân Ánh sao?

"Bùi Đại nhân, nha hoàn Ngân Tranh của ta vẫn còn trong lâu.", Lục Đồng lên tiếng.

Bùi Vân Ánh nhìn nàng, thở dài: "Lục đại phu, gan của nàng thật là lớn."

Hắn nói với Thanh Phong: "Ngươi tìm một chút, chú ý, đừng kinh động người khác."

Thanh Phong cúi đầu rời đi.

Không lâu sau, lại có người gõ cửa bên ngoài, một thiếu nữ áo đỏ đẩy cửa bước vào, giọng nói kiều mị: "Bùi Đại nhân..."

Đó là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, giọng điệu tuy đùa cợt nhưng thần thái lại mang vài phần cung kính, sau khi vào cửa, cách xưng hô của nàng đã thay đổi, khẽ cất tiếng: "Thế tử..."

Bùi Vân Ánh: "Đưa nàng ra ngoài đi."

"Vâng." - Thiếu nữ không hỏi thêm câu nào, cũng không tò mò, chỉ đi đến bên cạnh Lục Đồng, khẽ cười nói: "Đi thôi, cô nương."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lục Đồng đứng dậy.

Gió lạnh của đêm mưa theo cánh cửa mở ùa vào, trong phòng quá ấm, bên ngoài quá lạnh, Lục Đồng không kìm được rùng mình.

Những lớp sa mỏng diễm lệ quấn quanh thân hình mảnh mai của nàng, lại càng làm cho bóng dáng nàng thêm mong manh. Như thể nàng trở thành một ngọn đèn bị ướt mưa, sắp tan biến trong đêm mưa này vậy.

Bùi Vân Ánh liếc nhìn nàng một cái, dừng lại một chút, đứng dậy đi đến bên cạnh lấy chiếc áo choàng thêu kim tuyến đen trên ghế, vừa quay đầu lại, đã thấy Lục Đồng đi theo Hồng Mạn bước ra ngoài, không hề dừng lại chút nào, ngay cả một chữ cảm ơn cũng không nói.

Hắn cúi đầu, nhìn chiếc áo choàng trong tay, lắc đầu cười nhẹ, tiện tay ném chiếc áo sang một bên, đi đến trước cửa sổ mở cửa ra một chút.

Gió lạnh pha lẫn mưa phùn đập vào mặt người, lại khiến người ta tỉnh táo hơn.

Thanh Phong từ ngoài cửa đi vào, đóng cửa lại, khẽ nói với anh: "Đại nhân, đã tìm thấy Ngân Tranh cô nương rồi, lát nữa Hồng Mạn tiểu thư sẽ đưa nàng ấy cùng Lục cô nương về y quán."

Bùi Vân Ánh gật đầu.

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Bùi Vân Ánh đứng trước cửa sổ, ánh mắt rơi xuống tấm thảm san hô không xa, ở đó, nửa lò hương đổ nghiêng, tro tàn rơi trên hoa văn tinh xảo của tấm thảm, nhoè thành một mảng màu tối mờ ảo.

Ánh mắt Bùi Vân Ánh dừng lại một chút.

Đột nhiên, hắn nói: "Ngươi tra xem, đêm nay tầng ba Ngộ Tiên Lâu có những vị khách quý nào."

Thanh Phong sửng sốt: "Đại nhân nghi ngờ..."

Hắn hạ mắt xuống, giọng nói rất nhạt.

"Nàng không bao giờ phí công vô ích."

Loading...